Lời này nói ra càng làm cho Vương Ái Hồng cảm thấy cô ấy bị uất ức, lúc trước cô ấy còn nghe người trong thôn nói là Sơn Trà lười không làm việc, hiện tại cô ấy ngẫm lại nói không chừng tất cả đều là do Triệu Xuân Hoa làm hết đi? Có thể làm ra việc này không phải là ức hϊếp người ta một cách quá đáng sao!
Vương Ái Hồng vô cùng đồng cảm với cảnh mà Sơn Trà gặp phải, và càng ngày càng xem cô thành người một nhà với mình.
“Đi thôi, không nói tới mấy người đó nữa, thật xui xẻo.

Chúng ta đi buổi họp chợ mua đồ đi.”
Vương Ái Hồng kéo cánh tay Sơn Trà, biến cơn giận giữ thành sức mua, lôi kéo cô đi về phía chợ.
Tính ra cô có ba đồng từ việc Vương Ái Hồng mua nội y, hơn nữa còn từ chỗ Triệu Xuân Hoa kiếm được mười đồng nữa, hiện tại trên người Sơn Trà cũng không có nhiều lắm, nhưng cũng đủ để mua rất nhiều loại vải tốt hơn, tóm lại may nội y cũng không tốn bao nhiêu nguyên liệu, nếu cô có thể sử một cách tiết kiệm thì cũng có thể làm được rất nhiều đồ.
Ngoài cô ra, Vương Ái Hồng cũng tự chọn vài thước vải bố để giao cho Sơn Trà để cô giúp mình làm thêm vài món nữa.
“Sau khi trở về tớ có khoe với mẹ của tớ, bà ấy cũng rất thích, sau khi nghe nói là do cậu làm đã khen cậu rất nhiều, bà ấy còn bảo hôm nay nhớ mua thêm nguyên liệu, sau đó đành làm phiền cậu giúp bà ấy làm hai phần, đến lúc đó tiền công sẽ tính cho cậu.”
Sơn Trà đương nhiên không có lý do gì để từ chối, và cô chấp nhận mọi thứ.

Mua xong vải dệt, hai người lại cùng nhau đi chợ mua đồ về ăn.
Người trên đường đi đi lại, cho dù là quần áo của người đi đường hay những thứ bày bán của các quầy hàng đều mang đầy hương vị của thời đại.

Sơn Trà đã tới đây nhiều ngày như thế, nhưng đây lại là lần đầu tiên cô đi chợ, cùng Vương Ái Hồng vừa đi dạo nhìn và vừa mua, đối với bất cứ món nào cô cũng đều cảm thấy đầy mới lạ.

“Tớ thấy một người bán bánh hấp, bánh hấp của nhà cô ấy rất ngon.

Cậu đứng ở đây đợi tớ một tí, tớ sẽ đi mua một ít về cho cậu ăn thử.”
Vương Ái Hồng chỉ vào sạp ở đối diện, cô ấy vừa nói vừa đem đồ nhét vào trong tay Sơn Trà rồi chạy qua đó.
Trước cửa hàng quả thật có rất nhiều người, Vương Ái Hồng chen chúc một hồi lâu mới mua được đồ ăn, cô ấy giơ hai cái bánh được gói trong lá, đang muốn đi về phía Sơn Trà thì lại bị một người đàn ông chạy tới trước mặt đụng phải cái đến lảo đảo.
Trước khi Vương Ái Hồng có thể phản ứng, người đàn ông nói xin lỗi mà không nhìn lên rồi vội vã bỏ đi.

Vương Ái Hồng còn chưa kịp nói cái gì, Sơn Trà đã nhanh chóng phản ứng và hét lên: “Đừng làm để cho tên đó đi, tên đó chính là đồ ăn trộm!”
Ngay khi những lời này nói ra, tất cả mọi người trước mặt anh ta đều quay lại.

Vương Ái Hồng cũng vội vàng duỗi tay sờ túi, tên ăn trộm thì sợ tới mức lao ra đám người cất bước chạy.
Sơn Trà vốn đang muốn đuổi theo, chỉ thấy bên tay phải đột nhiên vụt qua một bóng người đuổi theo sau tên ăn trộm kia chạy đi ra ngoài.
Tốc độ của tên trộm không hề chậm, mà tốc độ của bóng người kia còn nhanh hơn, trước khi tên trộm kịp chuyển hướng rẽ vào con hẻm bên cạnh thì bóng người đó đã kịp thời đuổi tới, sau đó đột nhiên nhảy lên, gạt một chân của tên ăn trộm, sau đó thuận tay đem cánh tay của tên ăn trộm khoá chặt lại ở sau lưng tên đó và đem ấn tên ăn trộm xuống mặt đất.
“Anh đang làm gì vậy! Làm gì vậy hả! Các người muốn làm gì hả!”

Tên ăn trộm lớn tiếng hét lên.
Sơn Trà chạy tới, cô không hề khách khí mà móc túi tên ăn trộm trước.

Sau đó cô lôi ra từ trong túi tên ăn trộm không những có túi tiền được bỏ trong khăn tay của Vương Ái Hồng không mà còn có vài món đồ đủ loại kiểu dáng, Sơn Trà đem đồ của Vương Ái Hồng trả lại cho cô ấy, lúc này Vương Ái Hồng mới có thể nhẹ nhàng thở ra.
“Tên ăn trộm này cũng quá nhanh tay rồi, tớ còn không kịp phản ứng lại việc tên này đã trộm đồ của tớ đấy.”
Cô ấy mở khăn tay của mình nhìn nhìn, tên trộm vừa mới lấy trộm, trong đó có rất nhiều tiền.

Sau khi kiểm tra tiền trong túi lại, cô ấy lôi kéo Sơn Trà muốn cảm ơn người đã bắt lấy tên ăn trộm kia, Sơn Trà nhìn chằm chằm vào người đàn ông đó hai lần, trong mắt không khỏi có chút kinh ngạc.

Đây không phải là người đàn ông lần trước đến nhà cùng với Chu Bình An vào hai ngày trước hay sao, cô nhớ rõ khuôn mặt này, lớn lên nhìn cũng khá đẹp.

Cô nhìn chằm chằm vào người đàn ông, người đàn ông kia cũng nhìn cô, ánh mắt của hai người giao nhau trong chốc lát, Vương Ái Hồng cất tiếng nói: “Cảm ơn đồng chí.”
Tạ Tri Viễn túm tên ăn trộm đứng lên, anh chỉ ừ một tiếng, ánh mắt anh từ đầu đến cuối đều luôn dừng ở trên người của Sơn Trà.

“Có chuyện gì đã xảy ra vậy?” Không biết từ đâu có giọng nói của một người đàn ông xen vào bầu không khí này.
Sơn Trà vừa quay đầu qua trong đầu cô thầm nghĩ: Quả thật là oan gia ngõ hẹp mà.
Đây không phải Tưởng Ngọc Trân và con rùa vàng Chu Bình An của cô ta hay sao?
Hai người đó hiển nhiên cũng không nghĩ tới lại gặp phải Sơn Trà ở chỗ này, Tưởng Ngọc Trân lập tức nhớ tới lần trước Chu Bình An không thể phục hồi tinh thần khi nhìn thấy Sơn Trà, ngay lập tức cô ta nhìn Sơn Trà như gặp phải kẻ địch, dáng vẻ dường như chỉ sợ cô nói cái gì mà đem Chu Bình An cướp đi khỏi tay cô ta.
Chu Bình An nhìn Sơn Trà rồi lại nhìn Tạ Tri Viễn, vẻ mặt mờ mịt không rõ.
Sơn Trà không chú ý tới ánh mắt của Chu Bình An, nhưng thật ra cô lại bị bộ dáng thật cẩn thận của Tưởng Ngọc Trân chọc cho muốn bật cười.
Cô ta thật sự cho rằng ai cũng đều giống cô ta, xem việc trở thành mẹ kế của người ta thành một chuyện tốt hay sao?
====
Nghiên: Minigame đây!!! Từ 5/9 đến 11/9, bạn nào đề cử ánh kim cho truyện nhiều nhất sẽ được nhận một phần quà nhỏ từ mình nhé!! Mãi yêu!!!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!