Đừng nói chỉ là hái quả mơ, lúc này cho dù cô bảo Tạ Tri Viễn anh hái ngôi sao, anh cũng tuyệt đối không nói một chữ không với cô.
Anh đem xe đạp dừng lại ở trước cửa sân, ngay cả sân còn chưa đi vào, hai tay duỗi ra, bám vào tường đã trèo lên đầu tường, anh nhanh nhẹn bò lên trên cây mơ.

Cây mơ này nhà anh đã có mấy năm tuổi rồi, cành khô vô cùng thô, quả mơ cũng không ít, anh chỉ có một người, ăn cũng ăn không hết, cho nên ngày thường có ai muốn ăn thì cứ đi lên hái anh cũng mặc kệ không quan tâm.
Hầu hết những quả mơ phía dưới đã được hái, nhưng vẫn còn rất nhiều ở trên ngọn, anh trèo lên ngọn cây chọn mấy quả mơ to, trông ngọt lịm bỏ vào trong túi, giơ lên trước mặt Sơn Trà giống như dâng một món báu vật nào đó.
“Em thích ăn cái này sao?”
Sơn Trà gật gật đầu, từ nhỏ cô đã thích ăn loại chua ngọt như thế này rồi, những quả mơ ngon như vậy lại càng hiếm thấy.
“Nếu như vậy về sau anh sẽ không cho người khác, tất cả đều giữ lại cho em ăn.” Tạ Tri Viễn nói.
Anh đã ăn mười mấy năm, kỳ thật cũng không thích nhiều lắm, nhưng nếu như Sơn Trà thích, nếu như vậy thì từ đây về sau ai anh cũng không cho, chỉ để dành cho Sơn Trà mà.
Sơn Trà dùng sức gật gật đầu, không tồi, loại thái độ này trong mắt chỉ có vợ rất đáng để khen ngợi, tuy rằng cô cũng không ăn được nhiều như thế, nhưng nghe Tạ Tri Viễn nói như thế, trong lòng cô vẫn cảm thấy rất vui vẻ.
Quả mơ trước khi đưa cho Sơn Trà, Tạ Tri Viễn còn cẩn thận lau qua trên quần áo của mình.
Sơn Trà nhận lấy cắn một ngụm, quả mơ mềm ngọt, sau ngọt thì hơi chua, khỏi nói cũng biết nó ngon bao nhiêu.

Tạ Tri Viễn nhìn thấy đôi mắt cô sáng lên, tức khắc trong lòng cảm thấy vui vẻ.
“Em có thích không?”
“Thích.”
“Vậy thì anh sẽ lên đó hái thêm một ít đưa cho em.”
Thấy Tạ Tri Viễn quay đầu lại muốn leo lên cây, Sơn Trà nhanh chóng đi lên đem người kéo lại.
“Thích cũng không thể ăn nhiều như thế được, mấy quả như thế này đã được rồi.”
Tạ Tri Viễn lại không nói lời nào, anh cúi đầu.
Sơn Trà lúc này mới chú ý tới tình thế cấp bách nên mình nhất thời lại kéo tay Tạ Tri Viễn.
Mặc dù hôm nay hai người đã kết hôn, nhưng cho tới bây giờ họ cũng chưa từng nắm lấy tay nhau, Tạ Tri Viễn chỉ cảm thấy tay Sơn Trà vừa mềm lại vừa trắng, cổ tay bị bàn tay này nắm giữ đã nóng đến mức khiến anh dường như có thể bỏng.
Sơn Trà thật ra lớn lên rất hào phóng, huống hồ gì hai người đều đã kết hôn, kéo tay một chút cũng chẳng xảy ra chuyện gì.
Hai người đang đứng đó anh kéo em em kéo anh, nhưng có hai người bước ra từ một sân cách đó không xa, Sơn Trà tập trung nhìn kĩ vào, đây không phải là cô chị gái Tưởng Ngọc Trân của cô cùng với người chồng đã kết hôn lần thứ hai của cô ta Chu Bình An hay sao?
Làm cả nửa ngày, hoá ra cả nhà này lại cách nhà cô gần đến như thế này sao.


Sơn Trà dường như rốt cuộc cũng đã bắt đầu biết Triệu Xuân Hoa đang tính toán cái gì, thế nhưng lại quá đáng tiếc rồi, chỉ sợ kế hoạch của bà ta sẽ phải thất bại rồi.
Tưởng Ngọc Trân vừa ra khỏi cửa đã lập tức chú ý tới Tạ Tri Viễn cùng với Sơn Trà đang đứng ở trước cửa sân, thấy hai người lôi lôi kéo kéo đứng ở bên ngoài không chịu vào nhà, lập tức ở trong đầu cô ta tưởng tượng ra một cảnh tượng lớn.

Thế này tám phần là do Sơn Trà đã phát hiện ra điều kiện nhà họ Tạ không tốt nên mới làm ầm lên nha, bằng không hai người đứng ở ngoài cửa lớn lôi kéo nhau làm gì đây?
Tưởng Ngọc Trân đột nhiên trở nên phấn khích hẳn, cô ta muốn đến nhìn một chút xem Sơn Trà sau khi biết chính mình gả cho một tên nghèo như thế này, trong lòng có suy nghĩ gì.
Mà Chu Bình An ngay lập tức cau mày lại khi vừa nhìn thấy Sơn Trà.
Anh ta thật sự không nghĩ tới Tạ Tri Viễn thế mà lại đến cầu hôn với nhà họ Tưởng, mà càng làm làm cho anh ta không thể tưởng tượng được đó chính là Sơn Trà vậy mà lại đồng ý.
Chu Bình An trầm mặt lại, tâm trạng có phần khó tả.
Anh ta vẫn không thể hiểu rõ, vì sao mà Sơn Trà lại tình nguyện gả cho Tạ Tri Viễn mà không gả cho anh ta.
Ngoại trừ cuộc hôn nhân thứ hai, anh ta tự nhận bản thân không có bất luận điểm nào so ra kém với Tạ Tri Viễn cả, vì sao lại như thế cơ chứ?
Hai vợ chồng Tưởng Ngọc Trân với hai tâm tư khác nhau nhìn chằm chằm vào Sơn Trà và Tạ Tri Viễn, Sơn Trà lại xem hai người họ như không khí, nhìn như không thấy rồi lôi kéo Tạ Tri Viễn vào sân còn đóng cửa lại.
Tâm trạng cô lúc này rất không tồi, không nghĩ đến việc muốn nhìn thấy hai vợ chồng này, để không làm tâm trạng của cô rơi xuống.

Tưởng Ngọc Trân nhìn thấy Sơn Trà vào sân, cho rằng hai người đi vào sẽ cãi nhau, cô ta nhịn không được khóe miệng giương lên.
Chu Bình An xoay đầu nhìn thấy cô ta cười đến vui vẻ, ngay tức khắc mặt đen hẳn đi.
“Ngươi ta kết hôn, cô cười vui vẻ như vậy làm cái gì!”
Nói xong bỏ Tưởng Ngọc Trân lại ở phía sau còn mình thì bước đi trước.
Tưởng Ngọc Trân làm sao mà có thể không biết Chu Bình An đang êm đẹp tự nhiên tức giận vì cái gì, cô ta không khỏi oán trách Chu Bình An, sau đó đem này hết thảy điều này đều tính ở trên đầu Sơn Trà, tức giận dậm dậm chân, lại mắng Sơn Trà một tiếng “Hồ ly tinh”, lúc này mới đi theo đi vào.
Sơn Trà đi vào sân, đánh giá kĩ lại nơi mình sẽ ở lại trong tương lai một chút.
Viện này tuy nhỏ, nhưng lại có đầy đủ nội thất, không ngờ vậy mà ở dưới cây mơ còn có giếng nước, giếng nước ở cạnh phòng bếp, nấu cơm cũng thật tiện, không giống với nhà họ Tưởng, còn phải đi ra bên ngoài gánh nước về nấu ăn.
Mặc dù Tạ Tri Viễn đã nói về sau anh sẽ nấu cơm, nhưng trong cuộc sống của hai vợ chồng, làm gì có đạo lý sống mà không làm một chút gì cơ chứ, nếu Tạ Tri Viễn có việc không ở nhà, Sơn Trà cũng sẽ phải làm chút gì đó có thể ăn vào trong miệng mới được.
Ngoài phòng bếp cũng chỉ còn dư lại một gian nhà ở cùng với một cái nhà kho để đồ.
Trong phòng chỉ có một chiếc giường, không có thêm đồ đạc gì ngoài cái tủ và cái bàn, nhưng bất quá Sơn Trà cũng không cần dùng cái khác, không gian trống vừa vặn đủ để đặt cái máy may mà bà Lưu cho cô kia, thật là tốt.
Sơn Trà xem, Tạ Tri Viễn liền đi theo phía sau cùng cô xem, chờ đến khi cô xem xong rồi, Tạ Tri Viễn mới giải thích: “Nhà ở anh đều đã dọn dẹp cả rồi, nhất định sẽ không có vụ lọt gió dột mưa đâu.”
Sơn Trà vừa nghe đã cười rộ lên: “Có phải anh đã nghe được người trong thôn chúng em nói bậy nói bạ gì về anh rồi.”
Tạ Tri Viễn nhấp môi không nói chuyện, kỳ thật cũng không xem như là nói bậy, người ta nói đều là sự thật, nhà anh thật sự nghèo, anh không có gì để bào chữa cả, nhưng mà anh tin rằng cái nghèo này chỉ là tạm thời, về sau anh nhất định có thể mang đến cho Sơn Trà những ngày tốt đẹp.
Sau khi xem xong sân nhà ở, Sơn Trà để cho Tạ Tri Viễn xách theo đồ của mình đi vào phòng.
Chờ Tạ Tri Viễn đem đồ đặt ở trên giường, Sơn Trà từ trong túi móc ra hai mươi đồng ra, cô đưa cho Tạ Tri Viễn nói: “Đây chính là tiền lễ hỏi anh đưa cho em, anh có thể cầm lấy và trả lại cho người khác, chúng ta không có tiền thì có thể tự mình kiếm tiền.”

Tạ Tri Viễn lại không nhận lấy mà nói: “Đây không phải là tiền anh mượn, đây chính là tiền anh đã tự tích cóp được.”
Nói xong, anh quay đầu lấy ra một chiếc hộp cũng ở trong phòng giao cho Sơn Trà.
“Đây là tất cả số tiền mà anh đã để dành được trong mấy năm nay, có bao nhiêu thì anh cũng không biết cụ thể lắm, về sau tất cả đều giao cho em cả.”
Sơn Trà không hiểu ra sao, cô nhận lấy cái hộp rồi mở ra, tiền bên trong thế nhưng so với cô tưởng tượng còn nhiều hơn rất nhiều, chỉ là nhìn thấy một đống tiền giấy, nhìn sơ qua thì cũng có tới mười tờ.

Sơn Trà: ? Đây rõ ràng là có tiền hơn so với cô rồi nha, cô hố Triệu Xuân Hoa nhiều tiền như vậy, tính luôn cả tiền thưởng thấy việc nghĩa hăng hái làm nữa thì cô tính đến bản thân chỉ có tổng cộng cũng mới chín mươi đồng mà thôi.
Chuyện này là như thế nào vậy? Không phải ai cũng đều nói Tạ Tri Viễn là một tên nhà nghèo không có tiền gì hay sao? Ngay cả anh còn tự nhận nhà mình nghèo mà.
Nhìn ra sự nghi ngờ trong mắt Sơn Trà, Tạ Tri Viễn giải thích: “Anh ở một mình cũng không có cần tiêu tiền làm gì, có tiêu cũng không cần bao nhiêu tiền, có thể tích cóp thì đều tích cóp ở đó.”
Anh không cha không mẹ, chỉ có một người anh trai, nhưng từ sớm đã chia nhà ra ở, một người ăn no cả nhà không đói bụng, tất nhiên cũng không có cần tiêu gì.

Phòng chỉ cần đủ để ở là được rồi, cần nhiều như vậy cũng vô dụng, thế nên anh cũng vẫn luôn không dọn dẹp qua.
Anh tiết kiệm được một số tiền, nhưng cũng cũng không cảm thấy chính mình có tiền, anh cảm thấy mình phải có thật nhiều tiền thì anh mới dám nói với Sơn Trà rằng mình có tiền.
Ngày thường anh tiết kiệm sống tùy ý, người trong thôn tất nhiên sẽ cảm thấy là bởi vì anh quá nghèo, anh cũng không tự biện hộ thay cho bản thân mình, thường xuyên lời qua tiếng lại, cái danh anh nghèo đến không một xu dính túi đã cứ thế mà truyền đi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!