Khương Ninh nhìn Nghiêm Chi nghiêm túc nói, "Mẹ ơi, anh Thiêm Hành nói rất đúng, chuyện nam nữ vốn là muốn nam nữ vui sướng, hạnh phúc mới làm được chuyện đó.

Anh Thiêm Hành tôn trọng con, con tất nhiên cũng tôn trọng anh ấy.

Mẹ đừng lo lắng sức khỏe của anh ấy, anh ấy sẽ tốt lên thôi, thật đó."Nghiêm Chi vốn dĩ rất nôn nóng nhưng vừa nghe Khương Ninh nói như vậy, nôn nóng trong lòng ít đi vài phần, sâu kín thở dài một hơi, "Hazz...Thôi tùy hai đứa, mẹ biết chuyện này gấp không được."Khương Ninh nghe vậy cũng thở phào nhẹ nhõm, Nghiêm Chi buồn bực từ trong nhà đi ra ngoài, Khương Ninh thấy bà đi xa, lúc này mới trở về phòng.

Cố Thiêm Hành rất gấp, vừa thấy cô vào đã khẩn trưởng hỏi, "Mẹ anh vẫn rất giận sao?"Khương Ninh gật gật đầu nhìn Cố Thiêm Hành, "Mẹ còn dặn em kê thuốc cho anh uống.""Kê thuốc gì?"Lão thẳng nam lúc đầu còn không hiểu, đến lúc anh hỏi xong mới bỗng nhiên nghĩ đến, có chút xấu hổ nói, "Mẹ anh chính là người như vậy, bình thường rất hiểu lý lẽ, lúc không thích nói đạo lý thực làm người khác đau đầu.


Mẹ anh có thể đi dạo xung quanh đây thôi, chúng ta nhanh chóng dọn đến xưởng sắt thép sống đi em."Khương Ninh dạ một tiếng rồi ngồi xuống máy may, tiếp tục may quần lót.

Nhìn anh đã mặc cái quần kia mấy ngày rồi mà vẫn không muốn thay đổi thì cô lại nghĩ đến trước kia anh đối với quần lót cô may không có hứng thú.Cố Thiêm Hành thấy Khương Ninh không nói thêm chuyện gì thì hỏi, "Đồng chí Khương Ninh...!anh làm em chịu ủy khuất rồi."Khương Ninh cười, "Em không chịu ủy khuất đâu, anh cũng vì muốn tốt cho em thôi.

Dù toàn thôn chê cười em cũng không quan hệ." Cô nói lời này có chút âm dương quái khí."Em làm quần lót cho anh ba em mặc có được không?"Cố Thiêm Hành nghe vậy hỏi lại, "Cái gì? Em muốn may quần lót cho anh ba em à?"Khương Ninh không cho là đúng ừ một tiếng, "Không thể sao? Đó là anh trai em mà."Cố Thiêm Hành nhìn Khương Ninh có chút mất tự nhiên xoay đầu, "Chỉ sợ không tốt cho lắm.""Có gì mà không tốt chứ.""Không tốt.""Em cảm thấy rất tốt." Khương Ninh mới không quan tâm đến lời anh nói.Cố Thiêm Hành hắng hắng giọng, nhanh chóng dịch ghế ngồi vào bên cạnh cô rồi cực kỳ nghiêm túc nói, "Đồng chí Khương Ninh, thứ nhất em là phụ nữ đã kết hôn, các anh trai của em cũng lớn hết rồi.


Nếu như đó là em trai ba tuổi thì không có vấn đề gì nhưng anh ấy đã là thanh niên, nếu truyền ra ngoài thì không ổn lắm."Ai bảo anh nhạt nhẽo, ít nói chứ.

Thật sự anh nói rất nhiều, còn thao thao bất tuyệt nữa.Khương Ninh lại bộ dáng dầu muối không ăn vào, " Em thấy không có gì, dù sao chuyện này cũng không phải chuyện đánh trống khua chiêng mà nói ra.""Vậy...vậy...Em sao biết anh ấy kích cỡ lớn nhỏ thế nào, anh thấy cái này cần phải biết kích cỡ mới làm được." Cố Thiêm Hành hoàn toàn không phát hiện mình quá để ý chuyện này, hơn nữa lời nói còn có chút chua."Đến lúc đó em may thêm một cái dây chun co dãn, lớn nhỏ cũng có thể mặc.

Anh Thiêm Hành, anh đừng nói chuyện với em nữa, em sợ không để ý sẽ bị đâm vào tay, rất đau đó.." Trong mắt Khương Ninh xẹt qua tia giảo hoạt.Cố Thiêm Hành nghe vậy im lặng không nói chuyện nữa nhưng bộ dáng lại có chút đứng ngồi không yên.Khương Ninh làm lơ, tiếp tục may, còn may rất nghiêm túc.

Nhìn tới nhìn lui cô làm đến bốn cái quần.Buổi trưa.Khương Ninh ăn xong cơm trưa, chuẩn bị lấy quần đã may xong đi giặt sạch.

Kết quả tìm nửa ngày cũng tìm không thấy, cô buồn bực hỏi anh, "Anh Thiêm Hành, anh có nhìn thấy mấy cái quần em may lúc sáng không?""Anh không thấy."Cố Thiêm Hành lật sách trong tay, đôi mắt nhìn sách nhưng ngoài miệng nói dối..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!