Lúc bấy giờ, Thiếu Thương biết thương yêu tay chân đang đứng ngoài phố ngẩng mặt nhìn trời, những bông tuyết phất phơ từ trên cao rơi xuống ngấm vào mặt và cổ, ươn ướt lành lạnh, lòng nàng lại thấy hoang hoải.

Nửa khắc trước, bào huynh Trình Thiếu Cung dẫn nàng đến chỗ của ba anh em tránh tạm rồi chạy về Cửu Truy đường nghe ngóng tin tức. Thiếu Thương ngồi xổm ngay bên lò sưởi, thấy Phù Đăng vừa mới dọn dẹp mũi tên dây cung cho Trình Tụng đi vào.

Bạn cũ đã lâu không gặp, đương nhiên sẽ hàn huyên vài lời. Qua Phù Đăng Thiếu Thương mới hay Phù Lượng đã tới hầu hạ tiểu đệ Trình Trúc, và cũng qua Phù Đăng Thiếu Thương mới biết A Mai đã cao lên hai tấc. Kế đó Phù Đăng lại hỏi vì sao Thiếu Thương lại ở đây, tới khi biết rõ ngọn ngành, cậu lại càng lo lắng.

“Một khi nữ quân muốn phạt người nào thì chưa bao giờ để hụt.” Phù Đăng khó xử, “Ti hạ theo phụ thân hầu hạ trước lều đại nhân bao nhiêu năm, mỗi lần nữ quân muốn phạt công tử nào, bất kể công tử đó có trốn đi đằng trời thì đều có thể tìm về, sau đó phạt tiếp.”

Bây giờ Thiếu Thương lại đứng ngồi không yên.

Dưới sự xúi giục tha thiết của nàng, Phù Đăng miêu tả rất chi tiết dụng hình phạt gậy là như thế nào, gây nên vết thương nặng cỡ nào, tần suất các vị công tử la ré thảm thiết, tốc độ khỏi bệnh là hồi phục thân xác tinh thần sau khi lành lặn.

Phù Đăng tính để nữ công tử biết tránh được nhất thời không tránh được cả đời, cứ ngoan cố chống đối chi bằng thành tâm thành ý nhận lỗi, rồi hai mẹ con lại hòa thuận.

Nào ngờ suy nghĩ của Thiếu Thương lại là ‘đánh kẻ chạy lại ai đánh người chạy đi’.

Nói thật nàng rất quý da thịt trên người mình, đừng nói là không bị Doãn Hủ Nga đánh thì giờ rơi vào tay Tiêu phu nhân nhé. Tim nàng đập thình thịch, quyết tâm chạy đi trốn như hồi còn bé.

Thoạt tiên Phù Đăng hết hồn, vội vàng ngăn cản, nhưng thấy nữ công tử đã quyết tâm bèn đi theo bảo vệ. Hai người đi ra ngoài từ cửa nách Trình phủ, trong lúc gấp gáp mà Phù Đăng vẫn nhớ dắt tới hai con ngựa, song đi được năm sáu chục trượng, Thiếu Thương mới phát hiện hành động lần này rất không ổn.

Thứ nhất, nàng không biết cưỡi ngựa.

Thứ hai, nàng không mặc áo choàng da cừu chuyên dụng mỗi khi ra ngoài, mà trên chân vẫn còn đi đôi hài đế mềm vểnh mui thêu hoa màu xanh nõn chuối đó.

Thứ ba, nhiệt độ bên ngoài đã âm độ, hơn nữa còn đổ tuyết.

Cuối cùng, đây không phải là ngõ ngách như hồi ở quê: trên phố có tiệm vằn thắn, bên đường có quầy bột chiên, cuối đường là quán đậu hủ thối, đi thêm vài bước nữa sẽ gặp rạp chớp bóng do đại tỷ mở.

Còn bây giờ hoàng hôn sắp buông, trên mỗi nóc nhà dù xa hay gần cũng đã bốc khói nghi ngút, người qua lại thưa thớt, tiệm ăn quán trọ có thể tạm thời trú chân gì đó phải quy định rõ ràng mới có, không giống như đời sau, đâu đâu cũng dễ dàng bắt gặp trên phố.

Nàng và Phù Đăng trợn mắt nhìn nhau, Phù Đăng ái ngại vì bản thân chưa làm đến nơi đến chốn.

Thiếu Thương lại không trách cậu, Phù Ất và A Trữ nuôi dưỡng con trai làm lính chứ không phải hộ vệ kè kè bên cạnh các công tử. Thế là nàng lại do dự, có nên thành thật về nhà hay không, dù gì bị đòn cũng hơn là bị cảm lạnh.

Kể ra nàng cũng đã quen với cuộc sống có tỳ nữ theo hầu, kiếp trước nếu ra ngoài nàng nào dám quên ví tiền chìa khóa, giờ thì tiện quá, dẫu trời mưa gió tuyết rơi thì tự động có tỳ nữ đi theo nàng che ô khoác áo ân cần hỏi han.

Đúng là đã sống sung sướng thì khó mà tằn tiện nổi.

Thiếu Thương cười giễu, đang định đầu hàng quay về thì bỗng nghe thấy tiếng chuông xe ngựa quen tai…

“Trình Thiếu Thương!” Theo sau là giọng nam trẻ tuổi còn quen tai hơn.

Thiếu Thương ngẩng đầu nhìn, thấy Viên Thận khoác áo lông đón gió, ló nửa người ra từ cỗ xe hoành tráng của Viên gia, gương mặt trắng như tuyết ửng đỏ vì đông lạnh. Trông thấy Thiếu Thương, chàng mừng rơn rồi lại lo lắng nói: “Sao cô ăn mặc phong phanh thế, mau lên xe ngựa đi!”

Phù Đăng do dự, cậu đã gặp Viên Thận trong buổi tiệc ở Trình gia hôm ấy, tuy biết y không phải người xấu, nhưng dù gì…

Thiếu Thương nào để ý đến những chuyện đó, vội vàng đi tới trèo lên xe ngựa của Viên phủ, Viên Thận mỉm cười dịch sang bên cho nàng đi vào. Phu xe ngồi bên ngoài còn rất nhiệt tình ném một chiếc áo lông cừu cho Phù Đăng, Phù Đăng im lặng nhận lấy mặc vào, đoạn tung mình lên ngựa, tay dắt con ngựa khác chậm rãi đi cạnh cỗ xe, lòng rất lo cho thân thể của tiểu nữ công tử, cậu vẫn nhớ mấy tháng trước mẹ cậu đã vất vả thế nào mới cứu được mạng nhỏ của nàng.

Đúng là tình hình của Thiếu Thương không được ổn, cơ thể này yếu ớt hơn nàng nghĩ nhiều, chỉ mới một lúc thôi mà nàng đã lạnh cóng từ đầu ngón tay tới tận buồng tim. May mà xa giá của công tử thế gia không những sang trọng như bề ngoài, mà trong xe cần gì có đó – bàn sách, ghế tựa, đèn treo da dê, một chậu lửa nhỏ làm bằng đồng sắt chạm khắc tinh xảo, ngay cả vách bên cũng được phủ một lớp nhung gấm mềm mại, nhưng đáng tiếc là đầu ngón tay của Thiếu Thương đã bị đông cứng, không cảm nhận được xúc cảm dễ chịu ấy.

Viên Thận cau mày nhìn nàng, cô bé nhỏ nhắn run lẩy bẩy vì lạnh, tuyết đọng trên tóc mai tan ra ẩm ướt, nhưng vì nàng bị đánh sưng mặt mày nên không thấy rõ nét mặt của nàng.

Chàng nhúc nhích cánh tay, rất muốn cởi áo choàng da cừu trên người mình xuống khoác cho Thiếu Thương, sing lại cảm thấy như vậy quá lỗ mãng, chẳng không Thiếu Thương đã tự động kéo thảm dê trên vách ôm vào lòng.

Viên Thận im lặng, buông ngón tay miết áo lông ra: “Cô định đi đâu vậy?”

“Mẫu thân muốn đánh ta, ta định đi trốn.” Thiếu Thương nhích lại gần chậu lửa sưởi ấm, ủ rũ nói, “Ai ngờ không đem gì theo, đang định quay về.”

Viên Thận chau mày: “Hẵng khoan về. Chúng ta đi một lát.” Quả thật không được thì chàng có vài nơi có thể giúp nàng trốn tạm, có điều như thế không thỏa đáng lắm…

Thiếu Thương vội gật đầu, nàng cũng cần nghĩ xem tiếp theo nên làm gì.

Viên Thận cầm que cời lửa bằng sắt bên cạnh chậu than, chậm rãi cời lửa: “… Cô dùng khổ nhục kế đúng giỏi. Trước khi ta rời khỏi Doãn phủ, nghe nói Doãn nương tử khó chịu trong người, không xuất hiện trong bữa tiệc.” Mà thật ra là chàng cố ý nghe ngóng.

Cuối cùng Thiếu Thương cũng thở hắt ra, một mực từ chối: “Khổ nhục kế cái gì. Ta còn nhỏ nóng tính, không chịu nổi cục tức của Doãn nương tử nên mới thất lễ. Xin Viên công tử cẩn trọng ngôn từ.”

Viên Thận đặt que cời lửa xuống, do dự một lúc, kế đó lấy ra bầu rượu sơn mài miệng rộng có hoạt tiết chim đen từ trong ổ ấm phía sau, chàng nghĩ ngợi, đoạn đổ ra nửa cốc rượu gạo nóng rồi đưa cho Thiếu Thương.

Thiếu Thương nhìn chẳng đặng dáng vẻ thận trọng của chàng, một tay đè xuống thảm nhung, một tay nhận lấy chiếc cốc hai quai, lật cổ tay một hơi uống cạn. Đã từng lập chí làm lưu manh giang hồ thì sao có thể không biết uống rượu. Hồi cấp hai nàng đã từng uống bia, rượu vàng, rượu trắng, có khi là rượu nho giả pha đường, chút rượu gạo đây thì thấm vào đâ…

“Khụ khụ… Khụ…” Thiếu Thương ho dữ dội, ho tới nỗi suýt chảy nước mắt. Được rồi, nàng lại quên nữa rồi.

Viên Thận vừa bực vừa buồn cười, bàn tay giơ ra lại nắm chặt, cố kìm nén không vỗ xuống vai cô gái.

“… Nếu biết đả thương địch 1000 mình tổn hại 800, việc gì phải ra hạ sách ấy.” Chàng thấp giọng, “Doãn nương tử tất sẽ bị phạt, cô có thể an toàn rút lui kia mà.”

Thiếu Thương ho nửa sống nửa chết, ngẩng đầu cười nhạt: “‘An toàn rút lui’ là câu chỉ có người có chỗ dựa mới nói ra được, Viên công tử cảm thấy ta giống vậy lắm à?” Nàng không tin kiểu người đi một bước nhìn ba bước như Viên Thận lại không nghe ngóng về tình hình của nàng.

Nào ngờ Viên Thận chỉ nói: “Không phải ai cũng có duyên với cha mẹ. Nếu đã sinh ra trên cõi đời này thì phải cố gắng sống tốt.”

Thiếu Thương rầu rĩ: Nàng sống tốt đó chớ, bất kể là lưu manh giang hồ hay sinh viên ưu tú, mỗi ngày ở kiếp trước nàng đều rất cố gắng, nhưng khi tương lai sắp sáng sủa thì nào ngờ ông trời lại đạp nàng về số mo lần nữa!

Viên Thận thấy nàng im lặng thì ôn tồn nói: “Quá khứ đã qua rồi, lần này không có gì sai cả. Về sau nếu không có va chạm gì với Trình gia nhà cô thì chắc không đến nỗi làm khó cô đâu.”

Thiếu Thương gượng gạo gật đầu, sau đó mới hỏi: “À phải rồi, vì sao anh lại ở trước cửa nhà ta?” Nhà nàng đâu phải mặt phố mặt tiền, hai bên không phải thương nhân giàu có thì cũng là văn võ mới xuất hiện.

Nào ngờ Viên Thận không đáp, ngược lại nhìn trái nhìn phải: “Thật ra hôm nay ta tới là có chuyện muốn nói với cô, ban đầu gia mẫu định hai hôm nữa sẽ mời nữ quyến Trình gia ghé phủ ngắm mai, không ngờ…”

“Ngắm mai? Không phải mẫu thân anh không màng sự đời à.” Thiếu Thương lấy làm tò mò.

Viên phu nhân cũng là một trong những điều thần kỳ ở kinh thành. Là cáo mệnh phu nhân của nhất đẳng tướng quân biên cương, nhà ngoại lẫn nhà chồng đều là thế gia hào tộc, nhưng không rõ vì lí gì mà lại tuyên bố muốn lánh đời đi tu. Không tiếp khách, không tiệc tùng, ngay tới yến tiệc trong cung cũng cáo bệnh không đi, ngoài thỉnh thoảng cần vào cung lãnh thưởng tạ ơn do không thể né tránh thì gần như không một ai có thể gặp được bà, trình độ ẩn cư chỉ thua tí xíu so với Nghiêm thần tiên thế ngoại cao nhân mà thôi.

Khoa trường mà nói, lần gần đây nhất Viên phủ mở tiệc đón khách là vào dịp Viên Đại công tử đầy tuổi. Những năm qua, ngoài tiệc nhà chiêu đãi bạn bè thân thích thì tới quan lễ của Viên Thận cũng tổ chức ở nhà thầy mình.

Viên Thận sa sầm: “Thất lễ rồi đấy, lúc người khác đang nói chuyện thì không được ngắt lời.” Chàng trợn mắt nhìn Thiếu Thương xấu hổ khép miệng, rồi nói tiếp, “Vốn gia mẫu tính mời mẫu thân cô ghé phủ hàn huyên, nhưng hôm sau bệ hạ muốn đi tuần phía đông, cho triệu ân sư và ta đi theo xa giá, nên đành phải chờ ta trở về đã…” Chàng làm như lơ đãng đưa mắt nhìn phản ứng của cô gái.

Nào ngờ Thiếu Thương rất đơn thuần: “Ớ? Anh đi ra ngoài nên trong nhà không thể mở tiệc?… Ra nhà anh là do anh làm chủ!”

Lòng nàng tự nhủ không lẽ do cha Trình có tiền đồ tốt quá nên Viên gia cũng muốn đến kết giao? Nàng chỉ vào chàng trai trước mắt, cười đùa: “Nếu mẫu thân anh không thích quản lý nhà cửa thì sao anh không lấy vợ sớm đi, đỡ cho bất tiện?”

Viên Thận nghĩ thầm: đương nhiên là có tính toán rồi đấy chứ, hồi bé có một thẩm thẩm trong tộc giúp lo liệu chuyện này, ai ngờ tộc thẩm kia xía vào mấy năm, dần dà có tà tâm, không những tay chân không sạch sẽ mà còn tự ý bám víu những nhà quyền quý khác.

Sau khi trục xuất tộc thẩm đó, dù còn nhỏ nhưng chàng đã bắt đầu quản lý sự vụ trong phủ – cất nhắc quản sự mới, sửa lại điều lệ quy tắc, thật ra cũng không khó lắm. Nhưng đợi đến lúc chàng dần lộ rõ tài năng trên triều đường, nhu cầu xã giao qua lại ngày một nhiều lên, lúc này mới phát hiện không ổn.

Viên Thận vờ oán, nói: “Cô tưởng cưới vợ là mua rau hay chọn dưa? Chưa nói phải kết thân hai họ, mà vợ ta sau này sẽ là tông phụ của Viên thị Giao Đông, đương nhiên phải đoan trang hiền thục, biết thương bé chăm già, và càng phải biết cúng tế tiếp khách, đứng đầu chúng phụ…”

Nhìn chàng kén cá chọn canh mà Thiếu Thương thấy sai sai: Mẹ của anh cũng là tông phụ đấy, thế mà ẩn cư mười mấy năm ngay dưới chân thiên tư, cũng sắp tu đạo thành tiên đến nơi rồi, không phải cũng yên lành đó à? Nhưng trong lòng nàng biết chắc chắn Viên phu nhân có ẩn tình nên mới như vậy, mấy chục năm trước thiên hạ xảy ra đại loạn, trời mới biết đã phát sinh chuyện gì.

“Được, Viên công tử anh là kim tôn ngọc quý, nương tử ắt phải tốt nhất nhất trên đời này, anh cứ thong thả mà chọn.” Nàng lạnh nhạt đáp.

Viên Thận trợn mắt nhìn Thiếu Thương, nặng nề nói: “… Mà quan trọng nhất chính là phải thạo đời nhân ái, rạch ròi trắng đen, tuyệt đối không thể giống như cô, chỉ vì một câu không xuôi tai mà vung tay đánh đấm! Nhỡ như đuổi tân khách cả phủ bỏ chạy thì làm sao?”

Thiếu Thương đang định châm chọc trả đũa, nhưng sau đó lại thoáng thấy lạ kỳ – đây là chòng ghẹo hả?

Không đợi nàng kịp suy nghĩ lên tiếng, bỗng bên ngoài có người cao giọng hô to ‘Thiếu Thương, Thiếu Thương’, nàng ngạc nhiên rồi lập tức nhận ra giọng nói này, bất giác thốt lên: “Là thứ huynh của ta!”

Nghĩ nếu Trình Tụng đã đuổi theo mình thì ắt trong nhà đã có kết luận, Thiếu Thương mừng rỡ khôn xiết, chẳng đợi Viên Thận phản ứng, nàng đã tự ba chân bốn cẳng bò xuống xe. Phù Đăng cưỡi ngựa đi bên cạnh cũng mừng ra mặt (cậu thật sự không biết phải lo liệu thế nào cho nữ công tử bỏ nhà ra đi nữa), hét to ‘Nhị công tử chúng tôi ở đây’ đồng thời bảo phu xe dừng lại.

Thiếu Thương đáp vững xuống đất, quay đầu nhún người hành lễ với Viên Thận ló ra thùng xe, cười nói: “Đa tạ công tử đã cứu giúp, nếu cứ đợi thứ huynh nhà ta đến tìm thì ta đã chết rét mất rồi!”

Nói đoạn, nàng nghiêng đầu toan đi, nhưng Viên Thận đã gọi nàng lại, lấy từ trong ngực ra một chiếc bình ngọc nho nhỏ dúi vào tay Thiếu Thương, thấp giọng nói: “Đây là cao tử ngọc do dược sư trong nhà chế, cô… bôi vào chỗ đau đi…”

Lần này không đợi cô gái từ biệt, Viên Thận đã nhẹ nhàng ra lệnh, phu xe kia lập tức giục ngựa rời đi.

Thiếu Thương ngơ ngác đứng chôn chân, hai tay nâng chiếc bình ngọc, trên thân bình vẫn còn độ ấm thân nhiệt của người nọ – y cố tình đi dạo gần Trình phủ là vì muốn đưa thuốc trị thương cho nàng, nhân tiện cáo từ?

Chỉ chốc lát sau, trình Tụng đã men theo tiếng hô của Phù Đăng chạy tới.

Thiếu Thương ngoái đầu nhìn, lập tức hồ hởi ra trò, đúng là huynh đệ nhà mình rất đáng tin, thì ra Trình Tụng không cưỡi ngựa mà đánh một cỗ xe xinh xắn.

“Con bé ngốc nhà muội! Trời lạnh thế này mà ăn mặc phong phanh chạy ra ngoài vậy hả, chẳng thà về nhà để mẫu thân đánh một trận còn hơn!” Trình Tụng lớn tiếng khiển trách, hận gỗ mục không thể đẽo, lôi chiếc áo khoác da của Trình Thiếu Cung ở trên xe ngựa phủ lên người Thiếu Thương, đoạn quay sang dặn dò tùy tùng cạnh cỗ xe, “Ngươi hãy đi tìm Đại công tử và Tam công tử, ta tìm thấy nữ công tử rồi, bảo bọn họ yên tâm hồi phủ.”

“A Đăng, ngươi cũng dốt rồi hả, nữ công tử không biết cưỡi ngựa chẳng nhẽ ngươi không biết!” Trình Tụng vỗ vào lưng Phù Đăng, nói rồi lại ngạc nhiên hỏi, “Thiếu Thương không biết cưỡi ngựa mà sao cả hai lại đi xa thế này?” Hắn quan sát sắc mặt ấu muội một lượt, trông không có vẻ bị rét cóng.

Cánh môi Phù Đăng giật giật, không dám lên tiếng, chỉ liếc nhìn nữ công tử nhà mình.

Thiếu Thương cười cười khoác thêm áo, nhân tiện nhét bình ngọc vào trong ngực, hờ hững nói: “… Vừa ra khỏi nhà không lâu thì muội gặp xe ngựa của Thiện Kiến công tử, Thiện Kiến công tử tốt bụng, cho muội quá giang một đoạn… Thứ huynh không tin thì hỏi A Đăng đi, thật đó!”

Trình Tụng nghiêng đầu, Phù Đăng gật lấy gật để. Trình Tụng vẫn nghi ngờ: “Thiện Kiến công tử nhiệt tình vậy à?”

Thiếu Thương đã mặc áo xong, bắt đầu trèo lên xe ngựa: “Người ta tốt bụng mà huynh cũng nghi ngờ, huynh nói xem, y thì ham muốn thứ gì ở Trình gia ta? Không lẽ hám mặt mũi của muội?!” Nàng chỉ vào cái mặt sưng như đầu heo của mình, “Hay huynh cứ đi báo cho mọi người đi.”

“Thôi! Chuyện này chớ để mẫu thân biết.” Trình Tụng nhớ đến đại chiến của hai mẹ con là lại đau đầu, trong nhà người ta cùng lắm chỉ có một con cọp cái, còn trong nhà hắn có những hai con, hễ nắm được cơ hội hay tín hiệu là lại có đại chiến.

Nếu không thể để cho Tiêu phu nhân biết, vậy tốt nhất cũng đừng nói với các trưởng bối khác, Trình Tụng nghĩ ngợi, quyết định chỉ nói cho Đại ca Trình Vịnh kín miệng.

Thiếu Thương đã leo lên vị trí đánh xe ngựa, xun xoe nói: “Thứ huynh, mẫu thân bớt giận chưa, chúng ta về nhà đi.”

Trình Tụng lại không để ý đến vấn đề này, chỉ hỏi: “Muội ngồi xe Viên gia là định đi đâu?”

“Đến Đức Huy phường tìm quán ăn, vừa ăn vừa chờ. Nói không chừng mẫu thân thấy muội bỏ chạy thì sẽ không đánh muội nữa.”

Trình Tụng trợn mắt: “Yên tâm. Mẫu thân vốn không tính đánh muội, nhưng giờ bà ấy muốn phạt muội chép phạt!”

Thiếu Thương im lặng, chủ nhiệm Tiêu đúng là không chết không nghỉ. Nàng thở dài: “… Cũng được, vậy về viết chữ thôi…”

“Viết cái gì mà viết?” Nào ngờ Trình Tụng lại quất roi, khởi động xe ngựa, “Huynh trưởng đã đến chỗ Thanh di mẫu coi lén rồi, mẫu thân chuẩn bị mấy trăm miếng thẻ gỗ, tầm nào tấm nấy to như cái chậu gốm, vuông vức chi chít gạch bút, bắt muội phải viết hết trong vòng ba ngày! Còn phải viết cho đẹp, nếu không sẽ bị phạt lại!” Huynh đệ bọn họ đã lớn lên như vậy đấy.

Thiếu Thương hoảng hốt: “Nhiều dữ vậy?! Muội không viết hết nổi đâu!” Đây là bút lông đó, hơn nữa viết không đẹp Tiêu phu nhân sẽ rửa tấm gỗ, hơ khô rồi bắt nàng viết lại.

“Chúng ta làm thế nào đây?” Nàng nhào tới cạnh huynh trưởng, đáng thương nói.

Trình Tụng trợn mắt nhìn nàng: “Còn có thể làm thế nào nữa. Đi trốn thôi. Cứ để phụ thân khuyên nhủ trước, chúng ta trốn mấy hôm có lẽ mẫu thân sẽ thư thả cho muội ít bữa!”

“Vậy đi đâu trốn đây?”

“Vạn gia!”


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!