Đêm đó Đường Châu ngủ rất không được ngon giấc. Sắc trời bên ngoài cửa sổ vừa tờ mờ sáng thì hắn đã bị một điệu sáo thổi làm cho thức giấc. Khúc sáo như tiếng thổn thức oán hờn, giai điệu u trầm uyển chuyển thấm đượm nỗi sầu, người thổi sáo dường như đã trải qua vô vàn sự việc thương tâm. Đường Châu khoác ngoại bào vào người, bước chân không tự chủ dõi theo tiếng sáo ra ngoài. Khoảng đình viện hắn vừa do thám tối qua lúc này vắng tanh không người, thế nhưng trên mặt đất lại vừa xuất hiện một miệng hố lớn.

Tay nắm chặt lấy bao kiếm, hắn chầm chậm tiến tới gần.

Rải bên trong hố là một lớp mỏng những cánh hoa đào, chính là giống với mớ cánh hoa Thẩm lão gia đem chôn tối qua, có điều đám hoa này không còn tươi mềm mơn mởn, ngược lại đều đã biến thành héo khô nhăn nhúm hết cả. Đường Châu cúi người, dùng kiếm khều nhẹ lớp hoa sang bên. Vượt xa dự liệu của hắn, lộ ra bên dưới những cánh hoa đào là một bàn tay, một bàn tay trông còn mềm mại trắng nõn như làn gốm sứ.

Người bị chôn bên dưới nói không chừng vẫn còn sống!

Gần bên không có thứ gì tương tự cuốc xẻng có thể dùng để đào đất, hắn đành phải dùng tạm thanh trường kiếm trong tay. Cũng may hố không hề sâu, chẳng mấy chốc thì gương mặt của người nằm bên dưới đã từ từ lộ ra. Hắn đưa tay sang dò thử hơi thở, đã không còn chút dấu hiệu hô hấp nào nữa. Đường Châu giơ tay nhè nhẹ phủi đi lớp đất cát còn dính trên mặt người nọ, cả khuôn mặt từng chút một hiện ra rõ ràng.

Đó là gương mặt của một nữ tử, mày mắt như vẽ, khóe miệng còn vương nét cười, ba phần hoạt bát bảy phần đáng yêu, trông chẳng khác nào như đang còn sống.

Bàn tay Đường Châu khựng sững, phía sau đột nhiên truyền đến tiếng bước chân nhẹ nhàng lướt trên mặt đất. Hắn quay đầu nhìn lại, không khỏi khẽ chau mày: “Ngươi làm cách nào mà ra được đây?”

Nhan Đàm kẹp một lá bùa giữa hai ngón tay huơ huơ: “Ta nói với Thẩm cô nương, mấy lá bùa dán trên cửa thật khó coi quá, không bằng gỡ xuống cho đỡ chướng mắt. Nàng ta lập tức làm theo.” Nàng bước đến gần hố đất, nhìn qua người nằm bên trong rồi khẽ ‘í’ lên một tiếng: “Chuyện này là sao đây? Trừ phi, ngươi đang hủy thi thể bịt đầu mối?”

Đường Châu nhìn nàng: “Người nằm trong này, ngươi không cảm thấy nhìn rất quen sao?”

Nhan Đàm ngồi xổm xuống, cẩn thận chăm chú nhìn hết một lượt, tay chống cằm bảo: “Đúng đó, hình như đã từng thấy ở đâu rồi thì phải…”

“… Người này, dáng vẻ trông giống hệt ngươi.”

Nhan Đàm một phen giật bắn, vội vàng đứng dậy: “Ngươi nói ra ta mới phát hiện, quả đúng là giống thật đó. Trên đời sao lại có người nhìn giống ta đến như vậy?”

Đường Châu chậm rãi cất lời: “Không chỉ dừng ở gương mặt giống ngươi như đúc, mà đến cả thần thái cũng giống y hệt. Ngươi thực tin rằng, trên thế gian này có thể tồn tại một người như vậy?” Nhan Đàm nhìn trân trân vào nữ tử đang nằm trong hố, miệng lầm bầm: “Chuyện đó thì đúng là không thể nào.” Ánh mắt ngập tràn bi thương, nàng chầm chậm ngẩng đầu: “Nói vậy, ta thực ra là kẻ đã chết, mà bản thân ta thì lại không hề hay biết?”

Đường Châu trầm mặc không đáp, chỉ thấy Nhan Đàm sắc mặt trắng bệch, miệng vẫn lẩm bẩm: “Thì ra là vậy, thì ra là vậy…” Rồi nàng đột nhiên xoay phắt người lại tóm chặt lấy ống tay áo của Đường Châu, khóe miệng thoáng hiện nét cười: “Ta thành ra thế này, toàn bộ đều do ngươi hại! Ngươi nói đi, ngươi định làm sao bồi hoàn?” Mấy ngón tay trắng bệch, trên người nàng máu tươi chầm chậm rỉ ra thấm đỏ y phục: “Nếu không phải ngươi… nếu không phải do ngươi, ta làm thế nào lại rơi vào kết cục như ngày nay? Lại còn thứ ngươi nợ ta, ngươi định bao giờ mới chịu hoàn trả?!”

Nhan Đàm thần sắc thê lương, trong mắt đong đầy tuyệt vọng, một bộ dạng hắn xưa nay chưa từng thấy qua.

Đường Châu không cố vùng tay khỏi nàng, căn bản cũng không hề muốn vùng ra, chỉ nhìn nàng hỏi: “Ta đã nợ ngươi thứ gì? Ngươi muốn ta trả thứ gì cho ngươi?”

Nàng ghim sâu ánh nhìn vào mắt hắn, mãi một lúc sau mới từ từ mở miệng: “Ngươi nợ ta nửa quả tim, ta muốn ngươi khạc trở ra trả lại cho ta… Ngươi mau trả nửa quả tim này lại cho ta…” Giọng điệu nói chuyện của nàng đã không còn được mềm mỏng như trước, lẫn trong câu nói là tiếng khóc hờn thổn thức, càng nhuốm đượm vẻ bi thương sầu thảm.

Đường Châu kinh hãi không hiểu chuyện gì đang diễn ra, chân lùi về sau một bước, chẳng biết va phải thứ gì mà đầu đau nhói.

Hắn mở to mắt, phát hiện mình đang nằm trên chiếc giường trong sương phòng, gối kê đầu đánh rơi dưới sàn, thứ hắn đụng phải chính là tấm ván đầu giường. Đường Châu ngồi dậy, dùng tay xoa xoa thái dương huyệt. Hóa ra vừa nãy chỉ là nằm mơ. Nhưng sao cứ phải là nằm mơ thấy Nhan Đàm? Thật đúng là ác mộng trong số ác mộng. Hắn bước xuống giường, dùng nước sạch trong chậu rửa mặt súc miệng, sau đó chậm rãi khoác vào ngoại bào.

Chợt nghe bên ngoài có tiếng vẹt kêu ‘quác quác’, còn có giọng cười lanh lảnh như tiếng chuông bạc của nữ tử, xem ra là Thẩm Tương Quân đã ghé sang đây. Đường Châu nhớ lại những gì chứng kiến tối qua, trong lòng không khỏi ngập ngừng do dự.

Giọng nói nhỏ nhẹ dịu dàng của Nhan Đàm vang lên bên tai: “Thẩm cô nương, nàng dậy sớm thật.”

Thẩm Tương Quân cười bảo: “Con chim thức sớm mới bắt được sâu, là điểu nhi bảo ta buổi sáng nên thức dậy sớm một chút.”

“Thẩm cô nương, ta nói một câu với chú vẹt của nàng có được không?”

“Nàng cứ nói đi, nhưng nó có thể nghe hiểu được không thì ta cũng không biết nữa.”

Đường Châu nhẹ nhàng bước đến gần sát mép cửa, dùng tay đẩy mở cửa ra một khoảng be bé, nhìn thấy Thẩm Tương Quân đang đứng trước cửa phòng Nhan Đàm, trên vai vẫn là chú vẹt đốm hoa ngày hôm qua, gương mặt tươi cười kiều diễm như làn hoa xuân.

“Điểu nhi điểu nhi, có phải ngươi cũng cảm thấy mấy lá bùa rách trên cửa kia rất chướng mắt hay không? Ngươi nói ta có nên xé hết xuống không?”

Đường Châu tức thì hiểu ra, ả liên hoa tinh này hẳn là đang muốn mượn tay Thẩm Tương Quân để lách khỏi cấm chế trên cửa đây. Hắn nhàn nhã ung dung đứng yên bất động ở đó, muốn xem thử tiếp theo Nhan Đàm sẽ làm thế nào.

Thẩm Tương Quân khẽ bật cười bảo: “Điểu nhi nói, mấy lá bùa này quả đúng là khó coi thật, sao nàng còn chưa xé chúng xuống đi?”

Nhan Đàm buông tiếng thở dài: “Đây là do sư huynh vẽ đó, ta bản lĩnh kém cỏi, huynh ấy sợ ta bị đám quỷ dữ quấy nhiễu.” Rồi nàng sóng mắt khẽ động, mỉm cười tiếp lời: “Đành vậy, tuy nhìn vào không lọt mắt, nhưng dù sao cũng là sư huynh dốc lòng làm cho.” Nàng nói dứt lời thì bước mấy bước về trước, đột nhiên thân người chao đảo va vào cánh cửa.

Thẩm Tương Quân bước tới, một chân giẫm lên lá bùa dán trên bục cửa: “Nàng làm sao thế, có phải cảm thấy trong người không được khỏe không?” Nàng ta lại tiến thêm bước nữa tới trước, lá bùa kia dính vào đế giày, bị rứt lìa khỏi bục cửa.

Nhan Đàm khẽ mỉm cười đáp: “Không có gì, mới nãy không biết làm sao, đột nhiên cảm thấy chóng mặt.” Những lá bùa Đường Châu dán trên cửa này, mỗi một lá đều được chăm chút vô cùng cẩn thận, chỉ cần thiếu mất một lá cũng sẽ không giam hãm được loại yêu tinh có tu vi cao thâm như nàng. Gương mặt tươi vui rạng rỡ, bước chân nhẹ nhàng thanh thoát, nhưng vừa đặt chân khỏi cửa thì nàng chợt ngây sững người, cấp tốc nặn ngay ra một nụ cười: “Thức dậy cũng sớm quá nhỉ, sư huynh?”

Hai tay khoanh trước ngực, nét mặt Đường Châu tự tiếu phi tiếu: “Lúc Thẩm cô nương vừa đến thì huynh đã thức dậy rồi.”

Nhan Đàm nở một nụ cười mua chuộc lòng người: “Hóa ra sư huynh là sợ muội ức hiếp Thẩm cô nương. Muội có lý nào lại làm vậy chứ? Thẩm cô nương vừa xinh đẹp lại hiền lành, nếu nàng ấy có thể trở thành sư tẩu của muội, muội nhất định sẽ rất thích.”

Khóe miệng Đường Châu khẽ giật: “Sư muội, muội nghĩ nhiều quá rồi đấy.”

Nhan Đàm lập tức đổi một bộ mặt ngơ ngác: “Vậy sao? Nhưng muội vẫn là rất thích Thẩm cô nương làm sư tẩu của mình.”

Thẩm Tương Quân quay đầu nhìn chú vẹt trên vai hỏi: “Sư tẩu là cái gì?”

Đường Châu mặt mày sa sầm, nắm phắt lấy cổ tay Nhan Đàm lôi thẳng ra ngoài, đợi đến một nơi Thẩm Tương Quân không thể nhìn thấy bọn họ, hắn lấy ra một lá bùa áp lên tay cổ nàng: “Cái này còn là ta mới vẽ xong hôm qua, không ngờ nhanh như vậy đã có dịp dùng đến.”

Nhan Đàm giương mắt nhìn lá bùa kia hóa thành một luồng ánh sáng chói lòa, cổ tay lần nữa bị một chiếc vòng nặch trịch khóa lấy. Nàng nhấc nhấc cổ tay, vẻ bất cần đời lên tiếng: “Lần này lại là cấm chế bao nhiêu bước chân nữa đây? Cứ cho chúng ta là sư huynh muội đi nữa, nam nữ với nhau vẫn là phải biết giữ kẽ để tránh thiên hạ gièm pha, ta cũng không lý nào ở chung phòng với ngươi được có đúng không?”

Đường Châu khẽ mỉm cười đáp: “Lần này chỉ là không được đặt chân ra khỏi Thẩm gia.”

Nàng ngẫm nghĩ một thoáng, cũng chẳng buồn tức giận: “Dù sao đi nữa, lần này ngươi đối với ta như vậy cũng coi như là không quá tàn ác.”

Đường Châu đưa mắt nhìn nàng, chỉ thấy trên mặt Nhan Đàm vẫn là nụ cười khiến người khác vừa nhìn đã thấy yêu thích. Hắn xoay người đi về phía sảnh lớn, đi được vài bước thì quay đầu lại bảo: “Mới nãy ta quên nói với ngươi.”

Nhan Đàm vẫn còn mải nhìn chiếc vòng trên tay, thuận miệng hỏi: “Chuyện gì?”

“Là thế này, hôm qua lúc vẽ lá bùa kia, đột nhiên ta cảm thấy nếu như chỉ vẽ một đạo cấm chế ngăn không cho ngươi ra khỏi Thẩm gia, dường như không đủ cho lắm.” Hắn thủng tha thủng thẳng mở miệng tiếp lời, “Thế nên ta đã thêm vào một đạo cấm chế nữa, phong tỏa hơn nửa yêu pháp của ngươi. Vạn nhất ngươi thực sự gặp phải quỷ dữ, chút ít còn sót lại đó hẳn là cũng đủ để đối phó rồi.”

Nhan Đàm nghiến răng ken két, chìa tay bứt bừa một khóm cỏ còn nguyên phần rễ dính đầy đất nhắm vào lưng Đường Châu ném sang. Hắn nghiêng mình tránh được, chợt nghe nàng ‘í’ lên một tiếng, cúi đầu nhìn chằm chằm vào chỗ đất vừa bị xốc lên, dường như vừa phát hiện thứ gì đó. Hắn ở cùng nàng cũng đã được một thời gian, kinh nghiệm mách bảo mỗi khi nàng mang cái dáng bộ này thì đa phần đều chẳng có gì hay ho, vì thế hắn bèn phớt lờ xem như chưa hề nhìn thấy.

Nhan Đàm mải nhìn hết một lúc lâu, miệng há hốc kinh ngạc: “Đường Châu, ngươi mau qua xem.”

Đường Châu chả buồn nghĩ ngợi đáp ngay: “Ngươi cứ nói thẳng ta biết là được.”

Nhan Đàm ngẩng đầu, thần sắc phức tạp: “Ngươi mau nhặt khóm cỏ kia về lại đây, ta không phải đang giỡn chơi đâu. E là chuyện này có phát sinh biến cố khác rồi.”

Đường Châu hiểu ra ngay “chuyện này” mà nàng nói đến chính là ám chỉ việc hắn giúp Thẩm trạch khu trừ quỷ khí, liền nhặt khóm cỏ dưới đất kia lên, đi về phía nàng. Nhan Đàm chậm rãi cất lời: “Ta sớm đã lấy làm lạ, tại sao hoa cỏ ở đây lại tươi tốt đến như vậy, trong khi ở những nơi khác trong trấn đều không mọc ra được loại hoa cỏ thế này.”

Đường Châu cúi đầu, nhìn thấy giữa đụn đất đen lộ ra thứ gì trắng hếu, trông vào giống như… một đốt xương ngón tay! Hắn nhớ lại giấc mơ trước đó, không nhịn được quay đầu sang nhìn Nhan Đàm. Hai mắt nàng đang cụp xuống khuất sau đôi hàng mi dài, đột nhiên rèm mi khẽ lay, đôi đồng tử đen láy chuyển sang nhắm thẳng vào hắn không chớp lấy một chớp mắt.

Đường Châu ngắm đôi con ngươi của nàng, ánh nhìn quên cả dời đi nơi khác. Trong mắt Nhan Đàm không mang tia cười cợt nào, đồng tử trong suốt lấp lánh đen, nhìn vào rất giống một con thú nhỏ ngoan hiền. Chợt nàng nhoẻn miệng cười bảo: “Sao mặt ngươi cứ đợt xanh đợt trắng vậy hả?” Nàng đưa tay sờ sờ má, miệng lầm bầm độc thoại: “Gần đây sao cứ có người bị mình dọa nhỉ? Trừ phi nhìn mình quá là uy nghiêm đi?”

Đường Châu cắm lại khóm cỏ vào chỗ cũ, phủi phủi ống tay áo: “Này nghiêm thì ta không thấy, đại khái chắc do cái bản mặt ngươi nó trông dễ sợ quá thôi.”

Nhan Đàm thấp giọng lẩm bẩm một câu gì đó. Giơ tay vén mấy sợi tóc lòa xòa trước mặt, nàng dẩu môi bảo: “Thi thoảng nói ra một câu dễ nghe bộ ngươi chết chắc?”

Đường Châu nhẹ thở hắt ra một tiếng: “Cũng không phải thế, chỉ là ta vì cớ gì phải nói những lời trái với lương tâm như vậy? Làm thế thì trong lòng ngươi được dễ chịu rồi, nhưng ta thì lại thấy không dễ chịu, ngươi nói xem có đúng không?”

Nhan Đàm siết chặt hai tay chôn chân tại chỗ hết một lúc lâu, mãi sau mới trưng ra một nụ cười như bị sâu răng: “Nói thật là đúng quá đi.”

Thẩm gia phú thương từ lâu nổi danh trong trấn Thanh Thạch, một bữa ăn sáng cố nhiên cũng mười phần xa xỉ.

Nhan Đàm nho nhã nhu mì bẻ đôi chiếc bánh bao nhân hạt sen cắn vào một miếng be bé, lại cắn một miếng be bé. Cách ăn nhìn vào tuy đúng là đẹp mắt thật, nhưng một cái bánh bao rất nhanh là đã hết sạch, thế nên nàng lại dùng đũa gắp lấy một chiếc bánh bao thịt dê.

Thẩm lão gia thấy nàng chỉ ăn bánh bao thì cười đôn hậu: “Nhan cô nương, bánh bao ăn rất đầy bụng, không bằng dùng một ít cháo? Chỗ tô du trà (1) bên kia còn là từ Tây Bắc mang về đấy, mùi vị rất đặc biệt. Nếu bánh bao quá khô nuốt không trôi thì uống ngụm trà sâm cũng tốt.”

Nhan Đàm lắc đầu nguầy nguậy: “Ta trước đây chưa được mấy lần ăn qua bánh bao, rất là thích.”

Thẩm lão gia lập tức hỏi: “Trừ phi cô nương tu đạo từ bé, thân thể đã rèn luyện đến cảnh giới có thể không cần tiếp nạp lương thực?”

Đường Châu buông tiếng thở dài.

Nhan Đàm sau khi cân nhắc một lúc thì đáp: “Đại khái có thể bảy tám ngày không ăn gì.”

Thẩm lão gia khâm phục sát đất: “Cô nương tuổi nhỏ ngần này mà đã có được tu vi cao thâm như vậy, thực quả bái phục, bái phục.”

Đường Châu cuối cùng đã nhịn hết nổi: “Thẩm lão gia, ngài chớ có tin muội ấy. Sư muội tại hạ rất ưa nghịch ngợm, lời ra cửa miệng mười câu thì đã có đến tám câu là bông đùa.”

Nhan Đàm nhấc đũa gắp một chiếc bánh bao nhân thịt bò sang cho hắn: “Sư huynh, muội biết huynh thích nhất là món này.”

Đường Châu nhìn cái bánh bao, không biết nên cho vào miệng nhai nuốt hay là ném trả lại nàng, cân nhắc một lúc, cuối cùng vẫn là quyết định nuốt nó xuống bụng. Hắn vừa mới ăn xong, lại một cái bánh bao nữa được gắp sang. Nhan Đàm ngoan hiền mở miệng: “Sư huynh, vẫn là để muội giúp huynh gắp vậy.”

Thẩm lão gia thấy hai người bọn họ như vậy, đưa tay sờ sờ mũi bảo: “Đường công tử và cô nương đây đúng là tình sâu nghĩa nặng.” Buông tiếng thở dài, ông ta tiếp lời: “Vốn dĩ lão phu còn định… hầy, xem ra vẫn là không cần nhắc đến làm gì nữa.”

Nhan Đàm nghe thấy thế liền mỉm cười, lại nhét một cái bánh bao sang cho Đường Châu: “Thẩm lão gia, giữa hai chúng ta chỉ là huynh muội tình thân, hẳn là ngài đã hiểu lầm điều gì rồi chăng?”

Thẩm lão gia mắt liền sáng rỡ, vỗ hai tay vào nhau bảo: “Thực ra chuyện là thế này, Tương Quân ban nãy nó có nói với ta cái gì mà sư tẩu gì đấy. Đứa con gái này của ta da mặt mỏng, nó hẳn là đã đem lòng yêu mến Đường công tử. Đường công tử một bậc anh tài, lại hiếm có người như công tử đây đối tốt với Tương Quân như vậy, ta vốn hết sức tán thành mối hôn sự này. Chỉ là Tương Quân nó… aizzz, nói thế nào cũng là một đứa trẻ ngốc.”

Đường Châu vừa định mở miệng thì đã bị Nhan Đàm chặn họng cướp lời: “Ta nếu như mà có được một người sư tẩu như Thẩm cô nương đây thì hẳn sẽ rất vui mừng. Huống hồ Thẩm cô nương thông minh lại lương thiện như vậy, sư huynh làm sao ghét bỏ cho được.”

Đường Châu ho khẽ một tiếng: “Thẩm lão gia, thực ra tại hạ…”

“Ta từ nhỏ đã lớn lên cùng sư huynh, xưa nay vẫn là chưa từng thấy qua huynh ấy đối với nữ tử nào lại ân cần chu đáo đến như vậy.”

Đường Châu gác đũa xuống bàn: “Muội…”

“Huynh đường đường một đấng nam nhi, yêu thích thì cứ nói là yêu thích, thừa nhận một tiếng thì cũng có gì ghê gớm đâu nào.”

Hắn sa sầm mặt: “Sư muội, muội rốt cuộc đã nói đủ chưa?”

Nhan Đàm nhún vai, quay lại tiếp tục đối phó với đám bánh bao: “Nói xong rồi.”

Đường Châu im lặng một lúc rồi mới chậm rãi cất lời: “Thẩm lão gia, lệnh thiên kim xinh đẹp thiện lương, là cô nương con nhà thanh bạch như hoa như ngọc. Chỉ là tại hạ vẫn còn có một số việc chưa giải quyết xong, hiện tại chưa thể yên bề gia thất, thực lòng cáo lỗi.”

Thẩm lão gia xua tay cười đáp: “Ta hiểu, ta hiểu mà, có tấm lòng này của Đường công tử đã là đủ rồi. Tương Quân nó… ta thấy là không gả đi được rồi, nếu công tử sau khi xong việc mà còn nhớ đến đứa con gái ngốc nghếch này của ta, cho dù có là thu nạp nó về làm thiếp, ta đây cũng cảm thấy được yên lòng.”

Ông vừa dứt lời thì một bóng người yểu điệu tiến vào đại sảnh. Thẩm lão gia vừa nhìn thấy người thì sắc mặt lập tức chuyển thành tái nhợt, đến cả bàn tay đang cầm đũa cũng giật nảy lên.

“Có người cha như ông, Tương Quân nó đúng là đáng thương.” Nữ tử mới vừa bước vào có khuôn mặt giống hệt Thẩm Tương Quân, chỉ là thần sắc ảm đạm, trong mắt phảng phất những tia hiềm thù.

Đường Châu tức khắc hiểu ra, người hắn chạm trán tối qua vốn không phải là Thẩm Tương Quân, mà chính là nữ tử đang đứng trước mặt.

Nhan Đàm âm thầm quan sát nhất cử nhất động của Thẩm lão gia bằng cái liếc nhìn từ trong đuôi mắt, từ sắc mặt đến từng phản xạ vô thức cỏn con, tất cả nàng đều ghi nhận thập phần rõ ràng. Vì cớ gì ông ta lại sợ hãi đến như vậy? Nữ tử kia có gương mặt giống y hệt Thẩm Tương Quân, theo lý hẳn là con gái lớn của ông ta, ông ta vì sao phải run sợ trước nhi nữ của mình? Vì sao hai con người mang khuôn mặt giống nhau như đúc lại có cách biệt lớn về tính khí đến như vậy?

Chú thích:

• tô du trà: trà bơ Tây Tạng, thành phần gồm có trà, bơ làm từ sữa của loài bò Tây Tạng và muối

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!