Đường Châu dán sát người vào thành giếng, mượn chút ánh trăng rót mình xuống giếng để nhìn cho rõ, cuối cùng cũng nhận ra được người đã không còn trông ra hình người trước mắt, không ngờ lại chính là Lăng Hư Tử. Ông ta hiện giờ toàn thân khoác một bộ da khô quắt giống như đã bị hút cạn tinh huyết, ngâm mình trong nước một thời gian dài, da dẻ cũng bắt đầu trắng nhởn ra, kéo đầy nếp nhăn.

Hắn trấn tĩnh lại, mở miệng hỏi: “Kẻ biết vu cổ thuật kia là ai?”

Lăng Hư Tử môi run run, dáng bộ trông như đang hồi tưởng lại một sự việc đáng sợ nhất trên đời: “Thất Diệu Thần Ngọc, Thất Diệu…”

“Tiền bối đã thấy qua Thất Diệu Thần Ngọc?”

Lăng Hư Tử người run bần bật, miệng đột nhiên há to rít thảm một tràng, chỉ là ông ta một chút hơi tàn cũng không còn, âm thanh khàn vỡ phát ra từ cổ họng nghe nhỏ chẳng khác nào tiếng muỗi kêu. Trong lúc miệng còn rít thét thì cả người đã bị nhấc bổng lên giữa không trung. Đường Châu vội vươn tay ra định kéo lại thì chạm phải một chiếc móc sắt lạnh lẽo, xem ra là có người bên trên thả móc xuống để kéo ông ta lên.

Hắn đành rút tay trở về. Nơi này vắng vẻ tiêu điều, người có khả năng tìm đến vốn dĩ chẳng nhiều, nếu kẻ trên kia không có ý tốt, chỉ cần phong kín miệng giếng là đã có thể khiến hắn chết ngạt dưới này. Đường Châu trong thoáng chốc cân nhắc thiệt hơn, ép sát người vào thành giếng, nén chặt hơi thở.

Chỉ nghe từ miệng giếng truyền tới tiếng cười nhạo báng: “Cái tên lão đạo mũi bò này, không ngờ ngươi lại chống đỡ được đến tận bây giờ còn chưa chịu chết. Nơi này chẳng ai lui tới, không ai có thể cứu ngươi!”

Đường Châu nghe rõ mồn một, giọng nói này rất quen tai, đích thị là Thẩm lão gia.

Sự tình trong một lúc biến đổi đột ngột, đầu óc hắn hỗn loạn rối bời, ngược lại bản thân cũng không hiểu nổi mình đang nghĩ gì.

Chợt một tiếng cuốc dộng mạnh xuống đất vang lên, cạnh giếng có người vùng vẫy vật lộn một lúc, tiếp sau đó lại là một mảng im lìm. Thẩm lão gia miệng lẩm bẩm: “Chết rồi không phải sạch sẽ hay sao? Tên lão đạo sĩ nhà ngươi là kẻ xuất gia mà vẫn nhơ nhuốc bẩn thỉu như vậy. Ở trên đời này, chỉ có người chết mới chính là sạch sẽ nhất.” Tiếng cuốc đập xuống mặt đất lần nữa vang lên, mỗi một nhát đều mạnh mẽ dốc sức.

Đường Châu ngâm mình trong nước, chỉ cảm thấy toàn thân lạnh cóng, da thịt bắt đầu hơi khẽ đau buốt. Hắn dùng chủy thủ đâm vào một đường rãnh nhỏ trên thành giếng, đưa tay lên phía trên sờ thử, chạm vào bàn tay toàn là rêu xanh trơn nhớt, muốn trèo được lên miệng giếng thực sự khó bằng lên trời. Huống hồ còn chưa biết được Thẩm lão gia đào bao lâu nữa mới xong, nếu như lúc này hấp tấp gây ra động tĩnh, chỉ e bị ông ta phát hiện thì sẽ lại càng không cách thoát thân.

“Chỗ hoa đào này còn là mới vừa hái xuống, đắp lên người ngươi cũng có thể làm ngấm vào một ít hương hoa.” Giọng nói của Thẩm lão gia đột nhiên trở nên vô cùng dịu dàng, nghe hệt như đang nói chuyện với người trong lòng.

Đường Châu rốt cuộc đã hiểu ra ông ta vì sao đêm hôm khuya khoắt lại đi chôn hoa.

Tiếng cuốc đất thình lình ngưng bặt, đột nhiên nghe Thẩm lão gia lên tiếng: “Kì lạ, cái giếng này sao lại bị sụp mất một mảng lớn?” Ngữ khí trong thoáng chốc trở nên hung hãn trở lại, tiếng bước chân cũng mỗi lúc cách miệng giếng một gần. Đường Châu không khỏi cười khổ, có vẻ như cuối cùng hắn vẫn là phải bỏ mạng nơi đáy giếng này. Ở nơi gọi trời trời không thấu, gọi đất đất không hay như thế này, e chỉ có thể chấp nhận bản thân đen đủi. Xem ra bóng người nhìn thấy trong giếng trước đó thực sự không phải chỉ là ảo giác.

Tiếng bước chân của đối phương đã dừng ngay trên đỉnh đầu, một chiếc que đánh lửa còn đang cháy ‘vù’ cái lao xuống. Đường Châu lập tức ẩn mình xuống nước, que lửa gặp nước kêu ‘xẹt’ một tiếng, tức thì tắt ngấm. Tiếp đó bên trên có người thò đầu xuống cẩn thận quan sát, dòm hết nửa ngày rồi mới lầm bầm lên tiếng: “Hóa ra không có ai…”

Đường Châu đợi ông ta đi khỏi rồi mới trồi đầu ra khỏi mặt nước, miệng thở ra một hơi dài, nhưng còn chưa kịp lấy lại nhịp độ hô hấp bình thường thì đã nghe thấy một tràng tiếng động của tảng đá đang bị dời đi. Hắn ngay tức khắc hiểu ra, Thẩm lão gia tuy không thấy người nhưng vì hành sự cẩn trọng nên vẫn quyết định dùng đá lấp kín toàn bộ miệng giếng. Cứ cho hắn có bản lĩnh trèo được lên trên thì bám vào đám rêu xanh trơn trượt trên thành giếng cũng không cách nào đẩy phiến đá kia ra được. Hắn tuy đạo pháp cao thâm tột cùng, nhưng hiện giờ ngoài chờ chết ra quả thực chuyện gì cũng không làm được.

Chợt một giọng nói trong trẻo từ xa vọng đến: “Điểu nhi điểu nhi, ngươi rốt cuộc muốn nói cái gì? Ở đây tối thui, biết trước từ sớm ta đã không đi theo ngươi!”

Tiếng vác dời đá thình lình ngưng bặt, thay vào đó giọng nói của Thẩm lão gia có phần hoang mang: “Ngươi… sao ngươi lại đến đây?”

Thẩm Tương Quân khẽ cất giọng cười cười bảo: “Là điểu nhi kêu con đến đây xem thử đó, tỉ tỉ còn không biết đâu. Cha ngoan, cha đừng sợ nha.”

Đường Châu vốn đã lạnh đến tê cóng cả người, nghe thấy lời này trong lòng lại gợn lên chút cảm giác kì lạ, cứ như một tia ý tưởng mới vừa lóe qua trong đầu. Đây dường như là một thời cơ quyết định, một khi nắm bắt được nó, tất cả mọi gút thắt đều sẽ lần lượt tháo mở.

Trong khi đó, Thẩm lão gia lại im lặng hồi lâu không thốt nửa lời.

Chợt Thẩm Tương Quân thỏ thẻ lên tiếng: “Ban đêm ở đây vừa u ám vừa dễ sợ, con không muốn ở lại nữa đâu.”

Thẩm lão gia lập tức đáp lời: “Đi thôi, ta dẫn ngươi về.”

Đường Châu nghe tiếng bước chân của hai người bọn họ đi xa dần rồi mới đưa tay sờ sờ thành giếng, đâm thanh chủy thủ vào một khe hở bên trên, bắt đầu chầm chậm trèo lên. Hắn toàn thân tê cóng, động tác cũng không được linh hoạt gì mấy, chẳng mấy chốc sau đã cảm thấy hơi thở khản đặc nặng nề, ngẩng đầu nhìn lên, thấy mình còn cách miệng giếng cả một đoạn dài.

Hắn dừng lại thở hổn hển, đoạn tiếp tục trèo, đột nhiên thân thể hẫng cái mất thăng bằng, lại ngã nhào vào trong nước giếng. Cú ngã rất mạnh, xương cốt cả người đều cứ như bị tháo tung hết cả. Hắn nghỉ một lát lấy sức, lại hít mạnh một hơi chầm chậm trèo lên, lần này trèo được một nửa thì nghe có tiếng bước chân đến gần. Đường Châu tiến thoái lưỡng nan, quay trở xuống nước thì hắn e mình chẳng còn sức lực thoát thân lần nữa, song cứ ở yên tại chỗ thì lại rất dễ dàng bị phát hiện.

Bất thình lình một sợi dây thừng được buông thõng xuống, đầu dây vươn dài ngập tận xuống nước.

Người ở phía trên chẳng mảy may thốt một lời, suốt buổi chỉ im lặng chờ đợi. Đường Châu bất động một lúc, cuối cùng cũng nắm lấy sợi dây thừng quấn mấy vòng quanh cổ tay, men theo thành giếng từ từ trèo lên. Khi chỉ còn cách miệng giếng khoảng ba bốn xích, hắn buông lỏng dây, dồn hết sức nhấc bổng người nhảy chồm lên, ánh sáng đột ngột dội đến khiến hai mắt hắn phải khẽ nheo lại.

Mặt trời buổi sớm đang dần trồi lên từ phía đằng Đông, những tia nắng đầu ngày dệt luồng rực rỡ. Nữ tử sắc mặt ảm đạm cúi người gỡ sợi dây thừng buộc chặt vào một cái cây gần đó, tùy tiện quấn nó lại vài vòng. Đường Châu lời không khỏi bật khỏi miệng: “Là cô nương.”

Nữ tử lạnh lùng đưa mắt liếc hắn, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười phảng phất vài phần cổ quái: “Tất nhiên là ta, không thì công tử ngỡ là ai đây? Muội muội của ta, cha ta, hay là vị tiểu sư muội thông minh đáng yêu kia của công tử?”

Đường Châu nhếch mép cười khổ: “Đa tạ cô nương.”

Thẩm Di Quân thuận tay ném cuộn dây thừng sang bên, cất giọng lạnh nhạt: “Công tử ở bên trong giếng hết cả một đêm, xem ra cũng đã mắt thấy tai nghe những chuyện đáng ra không nên biết rồi.” Nàng ta vén nhẹ mấy sợi tóc lòa xòa bên tai ra sau, khẽ cất giọng bảo: “Vị tiểu sư muội kia của công tử nói quả không sai. Ta trước nay vẫn không muốn để hai người điều tra ra được bí mật bên trong tòa trạch này, chỉ không ngờ công tử vẫn là đã rõ ngọn ngành.”

Đường Châu lặng thinh không đáp. Những tia nắng ấm áp của buổi sớm mùa xuân chiếu rọi trên người, thân thể vốn đang lạnh cóng cũng đã bắt đầu ấm lên vài phần.

“Mẫu thân ta là người tộc Di, năm đó bà phải lòng cha ta, thậm chí bất chấp cả sự ngăn cản của những người trong tộc gả cho ông ấy. Mẫu thân người… thực ra là biết sử dụng vu cổ, nhưng vì cha ta không thích nên bà vẫn luôn giấu kín không dám nói ra. Thế nhưng…”

Đoạn này đem so sánh với những gì Thẩm lão gia từng kể trước đó không chút sai khác, xem ra không phải là giả.

“Thế nhưng, cha ta không bao lâu sau cũng đã phát hiện, tuy nhiên cũng không hề trách cứ gì mẫu thân. Cũng vì việc này mà mẫu thân đối với cha ta vô cùng nhu thuận, nhất nhất đều nghe theo chồng.” Thẩm Di Quân hít sâu vào một hơi, “Vào một ngày của chín năm về trước, mẫu thân ta lên núi hái thuốc, sau đó thì không thấy quay về nữa. Mọi người đã đi tìm rất nhiều lần nhưng đều không tìm thấy bà, thế nên ai nấy đều bảo mẫu thân ta trong núi sâu hẳn đã gặp phải mãng xà, bị bọn chúng xé xác nuốt chửng. Ta thì không tin chuyện này, một buổi tối nọ ra ngoài tìm kiếm, lúc trở về chỉ mới vừa qua canh hai (1), ta nhìn thấy một nam nhân bóng lưng trông rất giống cha ta đang chôn thứ gì đó, bèn núp lại phía sau bụi cây quan sát. Sau khi ông ấy chôn xong xuôi thì rời khỏi. Ta vừa định sang đó xem thì sợ ông ấy quay lại kiểm tra, chỉ đành ngồi xổm tại chỗ không dám nhúc nhích. Quả nhiên không bao lâu sau cha ta đã vòng trở lại, nhìn quanh thấy không có người thì mới đi khỏi.” Làn sương giăng phủ trong mắt nàng ta dần chằng chịt hơn, giọng nói lạnh lẽo tiếp lời: “Ta ngồi một chỗ đến chân tê rần, khó khăn lắm mới đứng dậy được bước sang nơi cha ta vừa chôn đồ, dùng hai tay đào bới lớp đất kia lên, đào đến móng tay bật gãy, dây đầy hai bàn tay đều là máu, cuối cùng cũng đã thấy được thứ chôn bên dưới.” Nàng ta đưa mắt nhìn sang Đường Châu, miệng nở một nụ cười cổ quái: “Công tử đoán xem thứ ta nhìn thấy là gì?”

Chú thích:

• canh hai: từ 9 đến 11 giờ đêm.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!