Khi đến khu chung cư Phong Lâm, Kinh Nguyên gọi Mộc Ca đang nhắm mắt ở bên cạnh: "Ca Nhi, đến rồi."
“Vâng, xuống xe thôi." Mộc Ca nói xong định đẩy cửa xe thì thấy Kiêu Mặc Hiên đã mở cửa xe trước cho cô.

Kiêu Mặc Hiên này luôn nghiêm mặt, dáng vẻ lạnh lùng, cho dù là đang quan tâm, vẻ mặt cũng không có một tí độ ấm nào, giống như lúc này: “Cẩn thận cánh tay của em, để anh xách đồ đạc giúp cho."
Mộc Ca rùng mình một cái: “Cám ơn, làm phiền anh rồi."
“Đây là chuyện bạn trai như anh nên làm."
Mộc Ca tỏ vẻ vô cùng cảm ơn nhìn anh một cái, ý nói anh cũng biết nể mặt.

Kiêu Mặc Hiên nhìn ra ý nghĩ trong mắt của cô nhưng không nói lời nào cũng không đáp lại, anh chỉ đóng cửa xe rồi lấy vali từ trong cốp xe ra: “Đi thôi, đi xem nhà mới của em."
Mộc Ca kéo tay dì: “Dì, chúng ta đi thôi.”
Kinh Nguyên gật đầu: “Ừm, cháu đi từ từ, cẩn thận cánh tay cháu, đừng để bị va chạm."
“Dì yên tâm cháu sẽ cẩn thận mà, đi thôi.” Mọi người vừa nói vừa đi về phía cửa chính.

Chỗ này là một tòa nhà nhỏ gồm mười hai tầng, Mộc Ca chọn tầng chín vì thấy tầng này tốt nhất, khi nào gặp nguy hiểm thì thang phòng cháy cũng lên được đến đây, vì vậy cô đã bàn bạc với dì một chút rồi mua luôn.
Khi bước vào cửa chính, nếu mọi người muốn vào thang máy thì phải đăng ký trước, sau đó mới cho đi.

Kiêu Mặc Hiên rất hài lòng với cách làm việc này: “An ninh của chỗ này không tệ.”
Mộc Ca gật đầu nhìn Kiêu Mặc Hiên: “Đây cũng là một trong những lý do để em chọn chỗ này.”
Lý do khiến cô cảm thấy vui mừng khi mua được nơi này là bởi vì vừa ý an ninh và sự xây dựng cộng đồng ở đây, còn cả môi trường vệ sinh và vị trí địa lý nữa.
Kinh Nguyên nghe thấy hai người bọn họ nói chuyện liền không nhịn được lên tiếng: “Chỗ này cái gì cũng tốt, nhưng tiền nào của nấy, một căn ở đây phải bằng hai căn ở khu cũ.”
Mộc Ca bật cười: “Phụt… chúng ta không cần phải tính toán so đo như vậy, hơn nữa điều kiện tốt thì cháu cũng thoải mái yên tâm hơn, cho nên không thể tiết kiệm số tiền này.”
“Tiết kiệm hay không thì cũng đã mua rồi, cũng không bán lại được?” Nói đến chuyện mua căn nhà, Kinh Nguyên cảm thấy chuyện này làm quá qua loa.
“Nếu vậy thì dì đành phải sống ổn định ở đây thôi, dù sao cũng đã mua rồi, nếu không ở thì chẳng phải càng lãng phí hơn sao?”
“Mộc Ca nói không sai, nếu như đã mua rồi thì cứ sống ổn định ở đây, những việc khác đã có cháu lo.”
Mộc Ca nhìn anh sau đó cười tủm tỉm nhìn dì: “Dì nghe thấy không, mọi việc đều có anh ấy lo.”
Kinh Nguyên cười nhìn Kiêu Mặc Hiên: “Sau này làm phiền đến cháu rồi, dì này chỉ có thể nói trước tiếng cảm ơn.”
“Dì đừng khách sáo.”
Tiếng thang máy vang lên một tiếng “Ting” rồi mở cửa, Mộc Ca khoác tay dì, vừa đi ra vừa nói: “Sau này ai làm phiền ai còn chưa biết đâu, dì cảm ơn anh ấy làm gì? Hơn nữa muốn cưới vợ thì phải trả giá một chút chứ?”
Kiêu Mặc Hiên kéo hành lý đi ra theo: “Mộc Ca nói đúng, cháu phải cảm ơn dì mới phải, cảm ơn trước đây dì đã chăm sóc tốt cho cô ấy.”
Kinh Nguyên nghe xong thì vỗ Mộc Ca: “Cháu nhìn người ta hiểu chuyện chưa kìa, sau này học hỏi một chút.”
“Ai da, vâng vâng, cháu biết rồi mà?” Mộc Ca mở cửa phòng ra, nhìn thấy bên trong hơi khác, cảm thấy rất kỳ lạ mà nói.
“Dì, lúc trước chúng ta tới, hình như không có cái sofa này? Chẳng lẽ chủ đầu tư ở đây rủ lòng thương, biết chúng ta muốn đến đây ở nên thay nội thất mới sao?”
Kiêu Mặc Hiên bỏ hành lý xuống, Kinh Nguyên tiện thể lấy đi: “Hai đứa ngồi trước đi, dì đi sắp xếp lại hành lý một chút.”
Kiêu Mặc Hiên gật đầu ngồi lên ghế sô pha: “Anh đã nhờ phòng môi giới chuẩn bị cho hai người, coi như là quà mừng nhà mới.”
Mộc Ca khẽ cười lên nói: “Tốc độ của anh còn nhanh hơn tôi tưởng tượng đấy.”
“Đó là vì cô chưa đủ hiểu tôi thôi.”

Mộc Ca gật đầu: “Đúng là tôi không hiểu anh thật.”
“Cho nên cô mới dùng cách mờ ám để tìm hiểu tôi à?”
Mộc Ca nhướng mày rồi ngồi xuống sô pha: “Anh nói câu này cũng không đúng, phải nói là việc tôi tìm hiểu anh là xuất phát từ bản năng.”
Mặc dù dùng hacker công kích không được ngay thẳng cho lắm nhưng cô không làm điều gì không nên làm, cũng không đụng vào mấy tài liệu bí mật nào đó.
“Bản năng của cô là tấn công mạng thông tin của cơ quan công an à?” Để cho Kinh Nguyên không nghe thấy, Kiêu Mặc Hiên không nói quá lớn tiếng.
Mộc Ca liếc anh một cái, không có ý định giấu giếm mà ăn ngay nói thật: “Tôi học chuyên ngành máy tính, vì vậy việc tìm kiếm chẳng có gì khó đối với tôi.

Tôi chỉ định tìm hiểu anh một chút thôi, nhưng mà thân phận của anh lại quá bí ẩn, điều này khiến tôi càng thêm tò mò.”
“Tò mò là sự khởi đầu của sự phiền phức, vì vậy tôi khuyên cô đừng tò mò quá.

Nói chuyện khác đi, cô điều tra ra được người đâm mình chưa?”
Mộc Ca lắc đầu: “Chưa.”
“Không có chút manh mối nào sao?”
“Không có.” Cho dù có thì cô cũng không thể nói, nếu nói ra thì cô sẽ không tìm được người này mất.
Kiêu Mặc Hiên nhìn cô rồi cũng không hỏi nhiều nữa, bắt đầu cầm điện thoại lướt.


Mộc Ca thấy thế cũng lấy điện thoại ra chơi, nếu anh đã biết mình điều tra thông tin của anh rồi thì cô cũng không ngại làm chuyện to gan hơn.
Cô vừa nghĩ thế nào liền làm như thế đấy, trong lúc Kiêu Mặc Hiên cầm điện thoại kiểm tra các tài liệu, dặn dò công việc thì thấy điện thoại của mình xuất hiện một thông báo nhắc nhở, khi ấn mở ra thì mới biết có người thả virus.
Anh ngẩng đầu nhìn người đối diện trên sô pha, Mộc Ca đang ôm di động cười khi thấy người khác gặp rắc rối, không cần nghĩ cũng biết việc này do cô làm.
Anh đổi điện thoại thành bàn phím máy tính, sau đó nhanh chóng gõ trên đó, không bao lâu sau, anh đã xử lý sạch sẽ virus quái gở mà Mộc Ca bỏ vào, anh nói đó là virus quái gở là bởi vì cô nhóc này đã tạo một bãi phân chó ở trên đó, nhưng mà điều đáng nói đến chính là cô nhóc này có khả năng không tệ, vậy mà lại có thể khiến anh không thể tìm thấy tung tích của virus.
Anh cất điện thoại đi, nhướng mày hỏi: “Mộc Ca, cô có định đổi chỗ khác để tiếp tục việc học không?”
Mộc Ca chớp mắt, không ngờ tên này lại tiêu diệt virus của cô nhanh như thế, xem ra anh cũng có một chút bản lĩnh, sau này tìm cơ hội mài giũa với anh mới được.
Nhưng mà anh nói muốn đổi chỗ để cô tiếp tục việc học là có ý gì?
“Anh muốn chuyển tôi đi đâu?”
“Đến chỗ của tôi.” Anh không nói địa chỉ cụ thể cho cô, chỉ nói là chỗ của anh.
"Không đi!"
Khi thấy cô không cần suy nghĩ đã vội vàng từ chối, Kiêu Mặc Hiên nhíu mày lại: “Nếu như tôi nói cô phải đi thì sao?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!