Người say rượu nghe thấy Mộc Ca nói, lập tức giơ tay lên chỉ vào cô và hét: “Con mẹ nó cô nói ai làm ảnh hưởng đến cảnh quan thành phố hả?”
Kiêu Mặc Hiên nắm lấy tay người đàn ông, dùng sức khiến cho người đàn ông ngã quỵ xuống đất: “Cút ngay!”
“Các người dám bắt nạt ông đây, có biết ông đây là ai không hả?”
Mộc Ca thấy gã rung đùi đắc ý, liền không nhịn được hung dữ bổ sung thêm một cước: “Ông là ai tôi không biết, nhưng ông phải nhớ kỹ tôi đây là bà cô của ông, lần sau lại ra ngoài chửi bậy bạ, cẩn thận tôi nhổ răng của ông đấy.”
Đúng lúc này, hai tên bảo vệ chạy tới trước mặt các cô, không đợi bọn họ mở miệng, Kiêu Mặc Hiên không vui nhìn lướt qua hai người một cái: “Hắn ta chính là người ở đây à?"
“Đúng vậy, là em trai của chủ đầu tư."
"Mang hắn ta rời khỏi khu chung cư này, nên làm như thế nào đi hỏi quản lý nơi này của các người."
"Vâng." Hai tên bảo vệ rất thông minh không hỏi nhiều, thậm chí không hỏi thân phận của anh, bởi vì dám dùng khẩu khí này nói chuyện đương nhiên là có chút bản lĩnh.
Mộc Ca chớp mắt, nhìn anh với ánh mắt nghi ngờ, vốn định hỏi chút gì đó nhưng lại bị anh kéo đi ra ngoài.
Rốt cuộc tên này có thế lực mạnh đến mức nào vậy?
Chỉ một câu nói đã có thể khiến người ta rời khỏi nơi này, tương lai nếu cô không cẩn thận đắc tội anh ta, có phải sẽ liên lụy dì út cũng bị đuổi ra ngoài hay không?
Sau khi lên xe, Kiêu Mặc Hiên cảm giác được ánh mắt của cô, nghiêng đầu nhìn cô: “Em chỉ cần làm tốt việc em nên làm thì sẽ không liên lụy dì út bị đuổi ra ngoài.”
“Được, coi như anh giỏi.


Nhưng nếu anh muốn kéo tôi ra ngoài hợp đồng, vậy chúng ta phải nói về điều kiện ngoài hợp đồng, nếu không có đánh chết tôi cũng không theo."
“Về đến nhà, nghĩ kỹ điều kiện muốn nói với tôi, tôi chỉ cho em ba điều kiện, về phần ba điều kiện nào em nghĩ kỹ rồi nói cho tôi biết."
Mộc Ca gật đầu: “Được, tôi sẽ suy nghĩ thật kỹ.”
Dọc đường đi hai người không ai hé răng, đến khi Kiêu Mặc Hiên dừng xe trước chung cư, Mộc Ca bước xuống từ trên xe, đầu óc mới coi như ngừng suy nghĩ.
"Đi vào đi." Kiêu Mặc Hiên giơ tay chỉ vào cửa chung cư của mình, nhấc chân đi về phía trước.
Mộc Ca đi theo phía sau anh, việc làm đầu tiên trước khi đi vào là ngẩng đầu nhìn tòa nhà chung cư lớn: “Chỗ này cũng không tệ lắm.”
“Thích sao?”
"Không ghét."
"Sau này em bất cứ lúc nào em muốn tới thì tới muốn đi thì đi, Tiểu Mạch sẽ mở cửa cho em."
"Đúng rồi, Tiểu Mạch là do anh chế tạo ra à?"
"Ừm."
"Khó trách tôi thua bởi anh.

Lúc trước sao tôi lại không nghĩ tới anh là cao thủ máy tính chứ?"
"Tiểu Mạch mở cửa." Đi ra khỏi thang máy tới cửa nhà, anh liền lên tiếng bảo Tiểu Mạch mở cửa.
Nghe một tiếng cửa bị mở ra, Kiêu Mặc Hiên đẩy cửa đi vào, Mộc Ca cười ra tiếng: “Tiểu Mạch, không tệ nha, kêu làm cái gì liền làm cái đó!”
“Quan hệ của hai chúng tôi một bố và một đứa con trai, em nói xem tôi còn có sự lựa chọn sao?”
"Ha ha ha.

Đau lòng thay anh ba giây, nhưng nếu anh không muốn, tôi có thể cải tạo giúp anh, sau đó hai chúng ta làm chị em thế nào?" Lúc Mộc Ca nói xong, đã cởi giày ngồi trên ghế sô pha.
"Tình cảm vậy cũng rất tốt, nhưng không làm chị em, hai chúng ta vẫn nên làm bạn bè đi, tôi cũng không muốn thay đổi giới tính."
"Cũng được, tuy rằng không thấy gương mặt của anh, chỉ có thể nghe tiếng của anh nhưng cũng không tệ."
Lúc Tiểu Mạch và Mộc Ca nói chuyện, Kiêu Mặc Hiên nhận cuộc gọi: “Có việc gì?"
Người gọi điện thoại không phải ai khác chính là bạn tốt kiêm bác sĩ gia đình Uy Hàm của anh: “Không có việc gì, chỉ là hỏi cậu có cần giúp đỡ không?”
“Không cần."
"Alo..." Cái tên này có cần dứt khoát như vậy không?

Phong Tử ngồi đối diện anh ta, thấy điện thoại của anh ta bị cúp máy thì cảm thấy hả hê khi người gặp họa: “Đã nói với anh rồi, anh ấy sẽ không cần giúp đỡ đâu, anh lại không tin.”
“Tôi nghe Tâm Ngôn nói, con nhóc Mộc Ca kia nói hai người bọn họ đã ngủ với nhau, có thật không vậy?” Anh vô cùng tò mò chuyện này.
Phong Tử nâng ly rượu lên uống một ngụm: “Tôi cũng không phải người trong cuộc, anh hỏi tôi, tôi làm sao biết được?”
“Không phải mỗi ngày cậu đều đi theo cậu ta sao, rốt cuộc ngày đó đã xảy ra chuyện gì?”
"Không thể trả lời.

"
"Phong Tử, chán cậu quá đi, tôi đây chỉ là quan tâm cậu ta thôi mà."
"Tôi nghĩ là chứng mất ngủ của anh ấy sẽ không tái phát đâu, ít nhất bây giờ sẽ không, cho nên anh không cần lo lắng." Phong Tử biết Kiêu Mặc Hiên muốn dẫn Mộc Ca đi bộ đội, cho nên mới nói như vậy.
"Có ý gì, không trị mà khỏi sao?" Uy Hàm rất tự tin với y thuật của mình, anh ta không tin chứng mất ngủ nghiêm trọng của Kiêu Mặc Hiên sẽ không trị mà khỏi.
"Mộc Ca sắp đi bộ đội."
"Cái gì? Cô ấy vào quân đội? Kiêu Mặc Hiên muốn cô ấy làm lính, sau đó ôm cô ấy ở bên cạnh trị chứng mất ngủ của cậu ta à?"
“Xem là như vậy đi, nhưng mà hình như con nhóc này cũng có chút bản lĩnh."
Uy Hàm vừa nghe liền lên tinh thần: “Bảo sao Kiêu Mặc Hiên lại coi trọng, nói tôi nghe xem con nhóc này làm gì mà có bản lĩnh vậy?"
“Tôi cũng không thể tiết lộ chuyện cá nhân của cô ấy, lỡ bị Kiêu Mặc Hiên biết, người gặp xui xẻo chính là tôi." Bởi vì lúc nào cũng đi bên cạnh Kiêu Mặc Hiên, cho nên anh ta biết rõ lắm miệng sẽ có hậu quả gì.
"Nói chuyện với cậu đúng là tốn sức mà."
"Anh phải nên cảm thấy may mắn, lúc này người ngồi đối diện anh là tôi chứ không phải Kiêu Mặc Hiên."
Uy Hàm cười nói: “Sao tôi có thể kết bạn với các người chứ, nói chuyện một chút thôi cũng thấy khó khăn."
“Nói cho anh biết một tin, lần này bác sĩ đi theo tổ là anh đấy."

"Phụt..." Uy Hàm vừa mới uống một ngụm rượu vào miệng liền phun ra, vẻ mặt nội thương kia làm cho người ta không nhịn được mà có hơi đau lòng.
"Anh đang thấy vui hay không vui vậy?"
"Mẹ nó, các người đây là không muốn nhìn thấy tôi sống tốt đúng không? Hai người các người đi bộ đội thì thôi đi, tại sao còn bắt tôi theo chứ?”
"Ai bảo y thuật của anh giỏi được Kiêu Mặc Hiên coi trọng."
Uy Hàm trợn trắng mắt: “Được cậu ta coi trọng chắc chắn chỉ có bi ai!"
Bên kia, Mộc Ca ngồi trên sô pha, rất nghiêm túc viết ra ba yêu cầu: “Anh xem đi, tôi đã đưa ba điều kiện tôi muốn ra, viết đầy đủ trên tờ giấy trắng này, nếu anh không có ý kiến gì thì có thể ký tên.”
Kiêu Mặc Hiên cầm lấy xem ba điều kiện cô viết: “Thứ nhất, vào bộ đội xem như điều kiện phụ, cho nên không phụ trách giải quyết hậu quả.

Thứ hai, công khai quan hệ của hai người, những thứ cần chăm sóc thì phải chăm sóc, ví dụ như lúc bà dì (ngày dâu) đến, phải ngừng tất cả huấn luyện, thứ ba, xin gì được nấy không được từ chối.”
“Thế nào, đồng ý không?”
Kiêu Mặc Hiên cầm lấy bút ở bên cạnh thêm một cái: “Tất cả hành động nghe theo chỉ huy, không được vi phạm kỷ luật, không chống đối lãnh đạo.”
Mộc Ca gật đầu, sau đó vươn tay ra: “Hợp tác vui vẻ!”
Không chống đối lãnh đạo, trêu chọc soái ca chắc vẫn được chứ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!