Mộc Ca bị Kiêu Mặc Hiên dẫn theo đến phòng đoàn trưởng Chung, nhìn thấy đoàn trưởng Chung, Mộc Ca dẫn đầu cười nói: "Chào đoàn trưởng Chung, không nghĩ tới chúng ta gặp lại nhau nhanh như vậy."
“Ừm, đúng vậy, tôi đã nói chúng ta sẽ sớm gặp lại mà, đến đây ngồi đi." Đoàn trưởng Chung chỉ vào ghế đối diện mình, bảo Mộc Ca ngồi xuống.
Kiêu Mặc Hiên kéo Mộc Ca đang định đi tới ngồi xuống rồi nhìn lãnh đạo của mình nói: "Có chuyện ngài cứ nói thẳng, ngồi xuống rất khó nói."
Mộc Ca thấy thế liền tươi cười nhìn đoàn trưởng Chung: "Đoàn trưởng Chung, vậy cháu cũng sẽ không ngồi, nếu ngài có việc cứ phân phó, về phần làm được hay không cháu phải nghe anh ấy.”
“Tại sao cô lại nghe lời cậu ta, bởi vì cậu ta là đội trưởng của cô?” Đoàn trưởng Chung nhìn nhóc con thông minh này mà trong lòng vô cùng hài lòng.
Mộc Ca cười hì hì: "Anh ấy không chỉ là đội trưởng của cháu, còn là bạn trai của cháu, cho nên tất cả hành động cháu đều nghe theo anh ấy chỉ huy.”
Người ta đều nói dựa lưng vào đại thụ để hóng mát, mặc dù cô với Kiêu Mặc Hiên chỉ là một tờ hợp đồng, nhưng cô cũng phải dựa vào cây đại thụ này như anh.
Đoàn trưởng Chung nhìn Kiêu Mặc Hiên: “Thằng nhóc cậu đụng phải vận may gì mà lại gặp phải nhóc con tốt như vậy chứ?!"
Kiêu Mặc Hiên nhìn đoàn trưởng Chung: “Lời này của ngài chắc chỉ là làm nền, phía sau còn có cái gì ngài nói thẳng đi."
“Phụt..." Mộc Ca thấy gương mặt đột nhiên biến thành khó coi của đoàn trưởng Chung, không nhịn được bật cười.
Kiêu Mặc Hiên ngồi xuống ghế nhìn lướt qua Mộc Ca một cái, Mộc Ca lập tức thu lại nụ cười, giống như một cô vợ nhỏ đứng ở bên cạnh anh.
Đoàn trưởng Chung ho hai tiếng: “Khụ khụ, Mục Tư Lăng tới không nói với cậu là bởi vì con bé gọi tôi một tiếng chú, lại nói muốn cho cậu một bất ngờ nên cũng khó từ chối.”

“Cho nên ngài gọi người tới là để xem cô ta có gọi ngài là chú hay không à?” Kiêu Mặc Hiên luôn nói chuyện không nể mặt như vậy, nhưng lần này Mộc Ca không bật cười nữa, mà là nhịn cười đến bả vai run rẩy.
"Hừ, thằng nhóc càng ngày càng kỳ cục."
"Người ngài mời tới như thế nào thì đưa về như thế này, chỗ này của tôi không cần chỉ đạo viên nữ." Kiêu Mặc Hiên nói với giọng điệu chắc chắn, ở đây đừng nhìn anh chỉ là đại đội trưởng, lời nói của anh đều có tác dụng hơn so với đoàn trưởng này.
"Người ta là tới theo lệnh, cậu bảo tôi đưa người đi đâu đây? Muốn trách là trách cậu quá khiến người ta yêu thích, nói cho cùng người là do cậu gọi tới."
Mộc Ca nghe thấy lời này của đoàn trưởng Chung thì lập tức tò mò hỏi: “Kiêu Mặc Hiên, khó trách người ta nói muốn cho anh bất ngờ, làm nửa ngày thì ra hai người đã từng có qua lại à."
Kiêu Mặc Hiên nhướng mày: “Tôi và cô ta đụng nhau chỉ có ba giây, hơn nữa không nói chuyện không tiếp xúc, đây cũng coi như là có qua lại sao?”
Mộc Ca lắc đầu: “Không tính.”
Kiêu Mặc Hiên nhìn đoàn trưởng lần nữa: “Vẫn là câu nói kia, người lấy từ đâu thì đi về đó, chỗ của tôi không cần chỉ đạo viên nữ.”
Đoàn trưởng Chung vỗ bàn một cái: “Càn quấy, cậu cho rằng nơi này là nhà cậu à! Cậu sai người đi đâu thì người ta đi đó sao? Tôi quyết định, cậu chấp nhận thì chấp nhận, không chấp nhận cũng phải chấp nhận."
Kiêu Mặc Hiên gật đầu: “Được, vậy tôi xin nghỉ ốm, ngài nên tìm người khác dẫn dắt tân binh đi, tôi cần được nghỉ nơi."
Mộc Ca vừa nghe lập tức lên tiếng: “Ừm ừm, không sai, anh ấy đúng là cần nghỉ ngơi, nếu đã có chỉ đạo viên nữ xinh đẹp như vậy ở đây thì chắc cũng không cần anh ấy đâu.

Nếu không thì đoàn trưởng Chung ngài đổi người khác đi, như vậy cháu cũng có thể trở về việc học của cháu.”
Gương mặt đoàn trưởng Chung trở nên tái mét, ba phút sau mới thở ra một hơi: “Nói cho hai người biết, muốn đi cũng không có cửa đâu.

Chuyện chỉ đạo viên nữ, tôi chỉ có thể hỏi ý kiến cấp trên, nếu cấp trên kiên quyết không thay đổi, vậy cậu vẫn phải dùng người này.”
Mộc Ca vừa nghe lập tức cười ra tiếng: “Kiêu Mặc Hiên, em thấy anh cũng đừng làm khó đoàn trưởng Chung nữa, cho dù đoàn trưởng Chung có gọi cuộc điện thoại này cũng giống như không gọi, không bằng bỏ qua đi, đoàn trưởng ngài nói xem có đúng không?”
Đoàn trưởng Chung cười nhìn Mộc Ca: “Sao nhóc con cô lại thông minh vậy chứ?"
Mộc Ca mỉm cười: “Cám ơn đoàn trưởng Chung khen ngợi, chỉ đạo viên kia đang ở đâu ạ?”
“Đối diện Kiêu Mặc Hiên.”
Mộc Ca gật đầu, nói với Kiêu Mặc Hiên: “Chúc mừng anh, cái gọi là gần quan được ban lộc, nếu không tiễn được thì không bằng anh thu nhận đi, con người em rất rộng lượng nên không cần lo cho em.”
“Em đi đâu đó?" Thấy Mộc Ca xoay người định đi, Kiêu Mặc Hiên đứng dậy kéo cánh tay cô.

Mộc Ca xoa bụng nói: “Tìm thức ăn, đói bụng rồi, hơn nữa cảm thấy anh với đoàn trưởng Chung chắc là có chuyện muốn nói nên em đi trước một bước."
Kiêu Mặc Hiên quay đầu lại hướng về phía đoàn trưởng Chung nói: “Nếu không thể không giữ lại người, vậy để cho cô ta ở ký túc xá nữ sinh đối diện, nếu không thì cô ta chỉ có thể lựa chọn rời đi.

Tôi dẫn em ấy đi ăn cơm trước, có việc lát nữa nói sau."
Đoàn trưởng Chung nghe thấy anh đã xuống nước liền vội vàng đáp lại: “Được được được, cái này không thành vấn đề.”
Kiêu Mặc Hiên không mở miệng nữa, kéo Mộc Ca đi về phía căng tin.
Trên đường Kiêu Mặc Hiên nhìn Mộc Ca: “Đang tức giận à?”
“Tôi có cái gì mà tức giận chứ, hai chúng ta nhiều nhất chỉ là từ quan hệ hợp đồng, thăng cấp lên làm chiến hữu.

Vấn đề cá nhân của anh, tôi không có quyền can thiệp mà cũng không muốn can thiệp, cho nên anh vui là được."
"Ngoại trừ em ra, tôi không có việc riêng." Kiêu Mặc Hiên nói với vẻ mặt nghiêm túc, ánh mắt chuyên chú nhìn cô.
Mộc Ca ghét bỏ bĩu môi: “Anh muốn tôi nói một tiếng cảm ơn sao?"
“Không cần khách sáo."
"Tôi có một vấn đề muốn hỏi."
"Em hỏi đi."
"Mặt mũi của Kiêu Mặc Hiên anh đâu rồi? Để quên ở nhà à?" Có phải người đàn ông này cũng không biết xấu hổ hay không?

"Chẳng phải mặt tôi đã sớm dán lên mặt em rồi sao?" Kiêu Mặc Hiên giơ tay nhéo khuôn mặt cô, vẻ mặt mang theo nét dịu dàng.
"Chị đây chỉ có một khuôn mặt, từ khi nào có thêm của anh chứ?!"
"Thứ em dùng chính là của tôi." Nghĩa là cô vốn không có mặt mũi.
Sắc mặt của Mộc Ca trở nên khó coi, sau khi hít sâu vài hơi, ở trong lòng yên lặng tự nhủ: “Không tức giận không tức giận, mình còn phải kiếm ba mươi triệu, mặt mũi là chuyện nhỏ, tiền là chuyện lớn.”
Kiêu Mặc Hiên nhìn cô một cái, thấy cô đang ở đâu đó tự an ủi mình, khóe miệng mím lại, nhẹ nhàng nhếch lên.
Khi hai người đi vào căng tin, Mộc Ca liền cảm giác được tất cả ánh mắt đều nhìn về phía mình.
“Oa, đều là những anh đẹp trai sao?" Cô biết mấy anh lính muốn vẻ ngoài liền có vẻ ngoài, muốn cơ bắp liền có cơ bắp, hôm nay vừa thấy càng thêm tin tưởng.
Nhìn dáng vẻ mê trai của cô, Kiêu Mặc Hiên kéo cổ áo cô dẫn vào trong: “Không muốn ăn cơm thì em có thể đi ra cửa chạy mười km.”
Mọi người vừa nghe, nhanh chóng thu lại ánh mắt, cúi đầu ăn cơm của mình, Mộc Ca bị ném ở trên ghế, vô cùng tức giận: “Kiêu Mặc Hiên dịu dàng, anh có hiểu dịu dàng không? "
Phụt...!Mọi người bị dọa đến phun hết cơm, vừa rồi bọn họ không nghe lầm chứ, dịu dàng ư?
Kiêu Mặc Hiên có danh hiệu ma quỷ, thần mặt lạnh mà sẽ dịu dàng ư?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!