Kiêu Mặc Hiên nhìn Mộc Ca đi vào phòng tắm, trên gương mặt lạnh lùng xuất hiện một tia khác thường, khi thấy điện thoại di động của mình lóe lên, anh giơ tay cầm lên: “Có việc gì?”
"Hả? Chẳng lẽ bây giờ cậu không cần tôi giúp sao?”
Người gọi điện thoại không phải ai khác mà chính là bạn thân của anh kiêm bác sĩ riêng của anh, Uy Hàm.

Bởi vì Kiêu Mặc Hiên mất ngủ nghiêm trọng nên thường xuyên cần sự trợ giúp của anh ta mới có thể ngủ được.
Uy Hàm nghĩ rằng đêm qua, anh sẽ gọi điện thoại cho mình nhờ giúp đỡ, nhưng anh không gọi, anh ta còn nghĩ rằng sáng nay anh sẽ gọi, nhưng đợi đến bây giờ không còn tin gì.
Anh ta suy nghĩ một chút cho rằng điện thoại của mình xảy ra vấn đề, cho nên mới gọi tới hỏi chuyện.
"Tôi có gọi điện thoại cho cậu không?" Giọng điệu của Kiêu Mặc Hiên vẫn lạnh lùng ngắn gọn như cũ, nếu nói theo cách của Uy Hàm, nói chuyện phiếm với anh không tới ba câu là đã bị tức chết rồi.
"Cũng bởi vì cậu không gọi điện thoại cho tôi nên tôi mới cảm thấy kỳ lạ, đừng nói là cậu bị nghiêm trọng đến mức từ bỏ trị liệu đấy?"
Kiêu Mặc Hiên lười nói nhảm với anh ta, chỉ thẳng thừng nói một câu: “Cậu có thể nghỉ việc rồi.”
"Mẹ kiếp, alo..." Tên này không phải thật sự bị mất ngủ đến mức tự giày vò mình chứ?
Nghĩ tới đây, Uy Hàm liền đứng dậy khỏi sofa, vừa đi ra ngoài vừa gọi điện thoại cho Phong Tử.

Phong Tử là tâm phúc của Kiêu Mặc Hiên, hai người đều cùng là quân nhân, luôn làm việc bên cạnh nhau, cho nên có chuyện gì Kiêu Mặc Hiên cũng bảo Phong Tử đi làm.
"Này, Phong Tử, cậu mau đi xem lão Kiêu đang ở chỗ nào, tôi cảm thấy lão Kiêu có gì đó không đúng.

Mấy ngày không ngủ cũng không cho tôi đến trị liệu, tính toán hôm nay hẳn là đã đến cực hạn rồi, nhưng cậu ta hoàn toàn không có ý muốn tôi đến."
"Tôi khuyên anh tốt nhất đừng đến." Ngày hôm qua Phong Tử đi theo bên cạnh Kiêu Mặc Hiên, đương nhiên biết anh dẫn theo một cô gái trở về, vì vậy lúc này Kiêu Mặc Hiên không cần giúp đỡ.
"Ha, cậu đang muốn đổi chủ à? Cậu ta sống chết thế nào cậu cũng mặc kê.

Được, tôi đi thăm cậu ta trước, sau đó sẽ xử lý cậu." Quan hệ ba người bọn họ vô cùng tốt, được bên ngoài gọi là Tam Giác Sắt.
Phong Tử nhìn cuộc gọi bị Uy Hàm cúp máy, mang theo tâm trạng xem kịch vui nhanh chóng sửa soạn bản thân rồi đi ra khỏi cửa.
Bên này, sau khi Mộc Ca vào phòng tắm, vốn định chỉ rửa mặt đánh răng, nhưng bây giờ là mùa hè, mặc quần áo một ngày một đêm này khiến cô cảm thấy không thoải mái.
Sau khi nhìn một vòng, cô thấy trên kệ có áo choàng tắm còn chưa tháo mác, lại nhìn máy giặt tự động bên cạnh, vì thế liền cởϊ qυầи áo trên người, đầu tiên là ném vào trong máy giặt, sau đó đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa.
Kiêu Mặc Hiên đứng trong phòng nhíu mày, vẻ mặt lạnh đến mức có thể đóng băng.
Tại sao?
Bởi vì hành động không khóa cửa của cô khiến anh hơi tức giận.
Nếu như là người khác, nhất định sẽ cảm thấy Kiêu Mặc Hiên có bệnh, người ta không khóa cửa chứng tỏ người ta tin anh, cảm thấy anh là chính nhân quân tử sẽ không vì tiểu nhân gây ra chuyện.
Nhưng Kiêu Mặc Hiên lại nghĩ Mộc Ca không khóa cửa không phải bởi vì tin anh, mà là cho rằng anh không được về phương diện kia.
Vừa rồi anh còn đang suy nghĩ, kêu cô đi rửa mặt, sao cô lại nghe lời đi rửa mặt như vậy, bây giờ không cần nói cũng hiểu.
Vì vậy với suy nghĩ này của anh sao có thể không tức giận chứ?
Mười phút sau, khi Kiêu Mặc Hiên mặc áo choàng tắm đi ra từ một căn phòng khác thì chợt nghe thấy Tiểu Mạch nhắc nhở: “Lão Kiêu, hai tên kia lại tới.”
Tiểu Mạch là phần mềm trí tuệ, có thể cảm ứng được người ngoài cửa thậm chí nhận ra khuôn mặt của người, bởi vì Uy Hàm và Phong Tử là khách quen ở đây, cho nên Tiểu Mạch sớm đã ghi nhớ thân phận của hai người này.
"Để cho bọn họ đi vào."
“OK.” Tiểu Mạch đáp một tiếng, sau đó cửa được mở ra, người đầu tiên đi vào là Uy Hàm.
Anh ta thấy Kiêu Mặc Hiên tinh thần phấn chấn, không hề khác thường một chút nào, thậm chí không có một chút mệt mỏi khiến anh ta vô cùng khó hiểu: “Tình huống của cậu là thể nào vậy?”

Kiêu Mặc Hiên còn chưa kịp nói chuyện đã thấy Mộc Ca chạy xuống từ trên lầu, lớn tiếng kêu to: “Mẹ nó, máy giặt cũ nát nhà anh bị cái gì vậy hả, quần áo này của tôi bị hư hết rồi.”
Uy Hàm nhìn Mộc Ca mặc áo ngủ, trong tay xách quần áo đang nhỏ giọt, thậm chí còn lộ ra nội y, khi nhìn thấy cảnh tượng như thế, anh ta không nhịn được trợn to hai mắt, giống như sét đánh giữa trời quang khiến anh ta khϊếp sợ.
Ai đó có thể cho anh ta biết chuyện gì đang xảy ra không?
“Cút về!”
Mộc Ca trên lầu tỏ vẻ vô hại chớp chớp mắt, thấy Uy Hàm và Phong Tử cũng không nhúc nhích, nhịn không được mà tốt bụng nhắc nhở: “Nói hai người các người đấy, không nghe thấy sao? ”
“Tôi đang nói cô đấy, lăn về phòng ngay.” Kiêu Mặc Hiên tức giận nghiến răng nghiến lợi, chẳng lẽ trong đầu cô gái này không có từ thẹn thùng hay ngượng ngùng à?
Ngẫm lại cũng đúng, nếu cô là loại người biết thẹn thùng hay ngượng ngùng thì đêm qua đã không xông vào phòng, càng không dựng thẳng ngón giữa với anh.
Mộc Ca nhìn Kiêu Mặc Hiên tức giận dưới lầu, vừa xấu hổ vừa sợ hãi cúi đầu nói: “Lớn rồi không lăn được, đi vào có được không?”
"Phụt..." Uy Hàm không nhịn được cười phun ra.
Phong Tử đứng ở một bên nhịn cười, nghẹn đến mặt đỏ bừng, Kiêu Mặc Hiên nhìn hai tên không có mắt nhìn kia: “Vui lắm sao?”
Trong lòng Phong Tử run lên, giơ tay kéo Uy Hàm: “À….

tôi tìm anh có một chút việc.

Chúng ta đi trước nha.”
“Này, cậu có việc cậu đi trước đi, cậu lôi kéo tôi làm gì?” Uy Hàm vốn định xem thêm một lát nhưng Phong Tử lại lôi kéo anh ta ra ngoài.

"Tôi đang cứu anh đó." Lúc Phong Tử nói xong, hai người đã bước nhanh ra ngoài.
Thấy hai tên gia hỏa định xem kịch vui rời đi, Kiêu Mặc Hiên nhấc chân đi lên lầu.
Mộc Ca thấy thế bèn vội vàng xách quần áo ướt sũng trở lại phòng, đầu tiên là ném quần áo vào toilet, rồi đi tìm điện thoại di động của mình ở chung quanh, đáng tiếc tìm một vòng cũng không thấy đâu.
Cô đang nghĩ nên làm gì bây giờ thì thấy Kiêu Mặc Hiên đi vào, nếu như nói ánh mắt có thể gϊếŧ người, Mộc Ca cảm thấy bây giờ mình chắc chắn đã chết hơn trăm ngàn lần.
Nhưng cô không hiểu, cô đã làm cái gì khiến anh tức giận như vậy?
Chỉ là tố cáo máy giặt rách nát của nhà anh một chút mà anh cũng tức giận vậy sao?
Cô đang nghĩ thì nghe thấy anh mở miệng nói chuyện: “Sau này không được mặc đồ ngủ đi tới đi lui, nhớ kỹ chưa?”
Mộc Ca sửng sốt, sau đó gật đầu: “Vậy tôi cũng không ở trước mặt anh lắc lư nữa.

Bây giờ tôi đi, về sau tốt nhất không bao giờ gặp lại.”
Kiêu Mặc Hiên thấy cô hiểu sai ý của mình bèn kéo cổ áo cô, vốn định xách cô về, nhưng không ngờ anh vừa kéo một cái, áo ngủ liền trượt xuống từ đầu vai của cô...



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!