Mộc Ca nhìn người đi vào cửa, chậm rãi thu lại quân cờ đang giơ lên, sau đó mỉm cười đứng dậy cúi chào: "Chào đoàn trưởng!”
Đoàn trưởng Chung cười gật đầu: “Ừm, nghe nói mọi người ở đây chơi cờ, tôi bỗng cảm thấy ngứa tay nên tới đây nhìn một chút, không nghĩ tới tham mưu Mục cũng có hứng thú như vậy.”
Trong lúc nói chuyện, đoàn trưởng Chung đã đi tới bên cạnh Mộc Ca, nhìn bàn cờ của hai người, cộng thêm quân cờ trên tay Mộc Ca, liền biết quân cờ này của cô vừa rơi xuống, thắng thua đã thấy rõ.
Nhưng Mục Tư Khải này là ai?
Khiến anh ta thua mất mặt như vậy, mặt mũi của bố anh ta tám phần cũng sẽ bị liên lụy?
Khuôn mặt Mục Tư Khải lạnh lùng: “Nghe nói đoàn trưởng Chung có nhiều nhân tài nên không nhịn được muốn thử xem sao, biết thêm kiến thức.”
Đoàn trưởng Chung cười gật đầu, sau đó nói với Mộc Ca: “Đồng chí Mộc Ca, tôi thấy con cuối cùng này phải là rơi ở đây.”
Mộc Ca nhìn chỗ đoàn trưởng Chung chỉ, không ngờ ông già này lại thông minh như vậy, liếc mắt một cái đã phát hiện sự kỳ lạ của ván cờ này, nếu cô để đặt quân cờ vào chỗ ông ấy chỉ, cô biết mình chỉ thua một con, cũng không quá mất mặt mũi, hơn nữa lúc trước cô đã thắng hai ván, thua một ván cũng không ảnh hưởng đến kết quả.
Như vậy mặt mũi Mục Tư Khải cũng sẽ không quá khó coi.
Nhưng...
Sau khi do dự một chút, cô mỉm cười và đặt quân cờ vào chỗ mình muốn rơi xuống: “Đoàn trưởng Chung, tôi cảm thấy ở đặt tốt hơn.”
Khóe miệng đoàn trưởng Chung co giật, con nhóc chết tiệt này sao lại có đức hạnh giống tên thối kia vậy chứ.

Ông nói Đông thì cô nhất định muốn Tây, kêu để lại chút mặt mũi cho người ta, cô cứ muốn phải đánh vào mặt người ta.
Mục Tư Khải nhíu mày đứng dậy: “Xem ra lính của đoàn trưởng Chung quả nhiên rất khác biệt.


Nếu cô ấy xuất sắc như vậy, không bằng trận đấu ngày mai để cô ấy tham gia là được rồi."
“Cô ấy còn là tân binh, tới đây huấn luyện chỉ có một tuần, tham gia tác chiến hai quân không thích hợp lắm."
"Lính đều là được luyện tập mà ra, chẳng lẽ đoàn trưởng Chung yêu quý nhân tài, sợ bị đánh hỏng sao?" Lời này của Mục Tư Khải đầy khiêu khích, rõ ràng là muốn mượn cớ hai quân tác chiến để thu thập Mộc Ca.
Mộc Ca cười nhạt mở miệng: “Tham mưu Mục hiểu sai lời này rồi.

Đoàn trưởng Chung chúng tôi chính là không muốn nể mặt anh, giống như hai tân binh chúng tôi thắng anh và lính của anh, sợ mặt các người sẽ khó coi.

"
“Mộc Ca, cô đừng quá kiêu ngạo." Mục Tư Lăng ở một bên nghe thấy cô nói như vậy liền không nhịn được muốn đi lên răn dạy.
"Lính của Kiêu Mặc Hiên phải kiêu ngạo vậy đấy!" Hai cánh tay nhỏ bé của Mộc Ca vắt chéo sau lưng, thân thể đứng thẳng tắp, lời nói ra khiến người ta tức chết.
Mục Tư Lăng định tiếp tục dạy dỗ Mộc Ca thì lại nhìn thấy Kiêu Mặc Hiên đi vào, ngay lập tức bỏ đi ý định này trong đầu.
Đoàn trưởng Chung thấy anh xuất hiện, liền trừng mắt nhìn anh một cái: “Cô ấy là lính của cậu, cậu tự xem mà lo liệu đi, ông đây còn có việc.”
Kiêu Mặc Hiên không để ý tới đoàn trưởng Chung tức giận rời đi, quay đầu nhìn Mộc Ca cười tủm tỉm, rồi lại nhìn Mục Tư Khải đang đứng lên: “Làm việc tuyệt đối đừng vượt qua giới hạn, nếu không anh sẽ hối hận vì nhúng tay quá dài đấy."
Lâm Nhi giơ tay kéo quần áo Mộc Ca: “Đệt, đây chính là chiến thần mặt lạnh trong truyền thuyết, người đàn ông nhà cô, đại đội trưởng Kiêu Mặc Hiên sao?"
“Sao vậy, nhìn trúng anh ta sao? Nhìn trúng thì cô nói ra đi.”
“Quên đi, tôi còn muốn sống thêm hai năm nữa." Chỉ với vẻ mặt lạnh như băng đầy sát khí của anh, cô ấy cũng không dám tới gần.
"Kiêu Mặc Hiên không nên bởi vì cô ta là người anh chiêu mộ mà có thể ở trong bộ đội muốn làm gì thì làm, không để ý cấp trên.

Chuyện này nên xử phạt thế nào trong lòng anh biết rõ." Em gái bị bắt nạt bị lạnh nhạt, trong lòng Mục Tư Khải cảm thấy rất tức giận.
Kiêu Mặc Hiên giơ tay kéo Mộc Ca đến bên người mình: “Bắt nạt người ta rồi à?”
Mộc Ca đứng nghiêm túc nói: “Báo cáo, người ta nói muốn mở mang tầm mắt, thì tôi phải thỏa mãn nguyện vọng của người ta có phải không?"
“Ừm, lần sau nhớ khiêm tốn một chút."
Mộc Ca bĩu đôi môi nhỏ nhắn: “Báo cáo, không lắm được, bởi vì tôi là người thành thật!"
Kiêu Mặc Hiên nhếch khóe miệng: “Tốt lắm, khí phách như vậy thì đi tư thế hành quân cho tôi.”
Anh nói xong liền gạt những người phía sau, kéo Mộc Ca sải bước rời đi.
Lâm Nhi đang định đi theo thì thấy Mục Tư Khải trừng mắt nhìn mình: “Báo cáo, không còn việc gì tôi xin trở về nghỉ ngơi trước."

“Bản lĩnh bắn súng của cô mạnh như vậy, không bằng chỉ dạy cho lính của tôi."
Lâm Nhi vừa nghe vậy liền biết anh ta đang mượn cớ trả thù: “Báo cáo, đây là bí mật cá nhân không thể truyền ra ngoài."
"Cô..." Mục Tư Khải còn chưa nói hết đã thấy Phong Tử sải bước đi vào.
"Tân Lâm."
Lâm Nhi vừa nhìn thấy Phong Tử lập tức thở phào nhẹ nhõm, trong lòng vô cùng cảm kích: “Vâng."
“Đi theo tôi."
"Vâng." Lâm Nhi đi theo Phong Tử ra ngoài.

Phong Tử cũng rất ngầu, ngay cả một tiếng chào hỏi cũng không nói với Mục Tư Khải, hoàn toàn không để anh ta vào mắt.
Ngẫm lại cũng đúng, Phong Tử là lính Kiêu Mặc Hiên dẫn dắt, tính tình đương nhiên cũng giống Kiêu Mặc Hiên, hai người hoàn toàn không để ai vào mắt.
Đúng là hai người đại diện hai hai chữ trâu bò!
Mục Tư Khải lạnh lùng hậm hừ một tiếng: “Rất có bản lĩnh."
“Anh, anh nhìn thấy rồi đó, bọn họ cũng không để em vào mắt, nhất là Mộc Ca kia, anh xem cô kiêu ngạo thế nào, em mặc kệ anh nghĩ biện pháp gì, tóm lại em không muốn nhìn thấy cô ta nữa." Mục Tư Lăng ước gì có thể đá Mộc Ca ra khỏi Trái Đất.
"Việc này e rằng không dễ dàng như vậy.

Hơn nữa em nên biết người của Kiêu Mặc Hiên, đừng nói là anh và em, ngay cả đoàn trưởng Chung của anh ta hay là quân đoàn trưởng sợ là cũng không động vào được." Lời này không phải là khoe khoang mà là Kiêu Mặc Hiên anh có bản lĩnh này.
“Vậy thì sao? Đứng nhìn cô ta kiêu ngạo bắt nạt em như vậy?"
“Anh trai sao có thể đứng nhìn em gái bị bắt nạt chứ.


Tuy rằng chúng ta không thể đuổi người đi, nhưng nếu phạm sai lầm, mọi chuyện sẽ trở nên dễ dàng."
Mục Tư Lăng nói với vẻ mặt không vui: “Chờ cô ta phạm sai lầm, chờ đến khi nào chứ?"
“Anh sẽ nghĩ cách, hơn nữa ngày mai diễn tập đối kháng cô ta chắc là sẽ lên sân."
"Anh dự định lúc diễn tập này ra tay với cô ta sao?"
"Đây là một cơ hội."
"Vậy tốt nhất là anh thành công."
"Em cũng phải học chút bản lĩnh, lấy dáng vẻ làm gì cũng không được này thì lấy cái gì đi tranh giành Mặc Hiên với người ta?" Ngẫm lại bản lĩnh của Mộc Ca, còn có những hành động cử chỉ kia, nếu như là anh có lẽ cũng sẽ thích cô.
"Em biết rồi."
Bên kia, Mộc Ca bị xách đến phòng Kiêu Mặc Hiên liền vỗ vào tay anh một cái: “Kiêu Mặc Hiên, mấy ngày nay chị đây mệt như chó, sao bây giờ anh mới xuất hiện hả?”
Kiêu Mặc Hiên kéo cô đi tới bên giường, ném ra một chữ: “Ngủ.”
“CMN, Kiêu Mặc Hiên anh đúng là không biết xấu hổ, một tuần trốn tôi không xuất hiện, vừa xuất hiện liền muốn ngủ.

Tuy nói đồ chơi kia của anh không dùng được, nhưng chị ấy cũng không muốn ngủ cùng!"
Mộc Ca vừa nói vừa nhảy cao đến ba thước, dáng vẻ kia giống như đã châm vào thùng thuốc nổ, không giải quyết tốt sẽ đi chầu trời!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!