Đàm Tiểu Ân một mình ở trong phòng, lúc này mới thả lỏng hai tay, ngón tay của cô thử sờ mũi mình.

Vẫn may, không có chảy máu mũi...!
Chồng của cô cư nhiên lại có sức hút mê người đến vậy.

Cô đã nhìn một tháng mà vẫn không thể kìm được lòng, mỗi lần nhìn thấy Âu Minh Triết đi tắm ra sẽ có biểu hiện tim đập chân run như thế này.

Đàm Tiểu Ân, ngươi đúng thật là không có tiền đồ mà.

Trong suốt quá trình thưởng thức đồ ăn, cả hai đều không nói với nhau câu nào.

Đàm Tiểu Ân thì lo chăm chú quan sát sắc mặt của Âu Minh Triết.

Muốn xem thử hắn có tức giận hay không.

Âu Minh Triết bị cô nhìn chằm chằm như vậy, vẫn là cảm thấy bất tiện, thuận miệng nói ra.

"Nếu cô còn nhìn tôi nữa thì bữa tối này tôi sẽ chuyển sang ăn cái khác đấy."

"Nhưng...!Nhưng mà em không có nấu cái khác." - Đàm Tiểu Ân nhân mày đáp trả.

Cô vì muốn nấu nhanh gọn nên chỉ chuẩn bị phần cơm ở trên bàn, thật sự không có nấu món khác dự trù.

Âu Minh Triết lúc này ngẩng đầu đối diện nhìn cô, trong ánh mắt màu hổ phách nhàn nhạt kia loé lên tia sáng kì lạ, Đàm Tiểu Ân có chút không hiểu.

Nhìn khuôn mặt ngốc lăng của Đàm Tiểu Ân, Âu Minh Triết cong cong khoé môi, trong giây lát tạo thành nụ cười mê hồn, nhưng lại mang tính nguy hiểm chết người.

"Đâu nhất thiết phải là đồ ăn mới ăn được?"
Đàm Tiểu Ân nghe vậy nhưng không hiểu.

Cô dù sao đầu óc cũng đơn giản.

Ngoài cái thơm thơm hôn hôn ra thì trong đầu vẫn là tờ giấy trắng.

Đương nhiên sẽ không hiểu dụng ý sâu xa mà ông xã nhắc đến.

Trong đầu liền suy nghĩ, làm gì cái gì trên đời này không phải đồ ăn mà có thể ăn được.

Vội dịch ghế sát lại chỗ của Âu Minh Triết, lấy tay mình sờ lên trán của hắn, tay còn lại của cô cũng sờ lên trán của mình, đo nhiệt độ.

Khi cảm nhận độ ấm của hai người đều giống nhau, Đàm Tiểu Ân mới thở phào.

"Phù, không phải sốt."
"Cô làm gì vậy?" - Âu Minh Triết nhíu mày, đang yên đang lành vì sao lại kiểm tra nhiệt độ của hắn.

"Xem anh có bị sốt hay không.

Theo kinh nghiệm của em, bị sốt hay nói mê sảng lắm." - Đôi mắt to tròn đen láy nhìn hắn, ngoan ngoãn trả lời.

- "Làm gì có cái gì không phải đồ ăn mà có thể ăn được chứ!"
Trên đầu của Âu Minh Triết xuất hiện ba đường hắc tuyến.

Được rồi, là do hắn có cô VỢ quá ngốc, đến cả phong tình cũng không biết.


Ngay cả lời nói tình ý cũng không nhận ra.

Tuy nhiên, cứ như thế cũng tốt, vợ của hắn thì để hắn dạy đi.

"Tôi nói có chính là có, cô chưa thử sao biết được."
"Vậy anh thử rồi à?" - Đàm Tiểu Ân chớp mắt nhìn ông xã, tò mò hỏi.

"Ch...!Chưa." - Âu Minh Triết trong nháy mắt quay mặt đi né tránh ánh mắt của cô mà trả lời ngượng nghịu.

Không phải hắn không được, mà vì hắn không có hứng thú với bất kỳ phụ nữ nào.

Cũng không phải là một kẻ tùy tiện đem lần đầu của mình cho một người phụ nữ không xứng đáng.

Nếu khó chịu quá thì dùng tay...!
Lục Cảnh Nghi còn nghĩ có phải tâm sinh lý của hắn vặn vẹo, không thể tiếp xúc với nữ nhân, có lần còn mời một đám nam nhân về.

Ngày hôm đó hắn suýt nữa là đánh cho thống tướng Lục Cảnh Nghi kia trọng thương, khiến anh ta hai ngày sau mới xuống được giường.

Âu Minh Triết đẩy nhẹ Đàm Tiểu Ân, để có cách xa mình một đoạn.

Sau đó nhanh chóng rời khỏi phòng ăn, bước ra bên ngoài.


"Anh cũng chưa mà khẳng định như đúng rồi ấy." - Đàm Tiểu Ân nghe được câu trả lời của Âu Minh Triết thì phì cười.

Sau đó nhanh chóng đứng dậy dọn dẹp bàn ăn.

Lại quên béng mất chuyện hỏi hắn có hay không hết giận rồi.

Vì chuyện này mà Đàm Tiểu Ân sau khi dọn xong lại lon ton chạy ra phòng khách, nhưng không thấy bóng dáng người đầu.

Nghĩ một lúc, cô hướng đến thư phòng gõ cửa.

Đúng như cô dự đoán, hắn đang ngồi trên ghế dài trong thư phòng ánh mắt đăm chiêu nhìn vào cuốn sách.

Tuy nhiên Đàm Tiểu Ân cảm nhận được sự khác thường của hắn...!Ông xã của cô từ khi nào có thể đọc sách ngược rồi?
Cô tiến lại gần chỗ hắn, đứng trước mặt của hắn sau đó ngồi xổm xuống.

"Minh Triết.."
"Ừm."
"Minh Triết...!Sách của anh bị ngược rồi.".



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!