Nhan Từ Khuynh lo lắng nhìn cô.

Không lẽ giờ cô không thể ăn uống được gì ư?
Dương Họa Y nhìn tay anh đang bôi thuốc lên vết thương cho mình.

Bàn tay ấy từng tàn nhẫn đánh cô không thương tiếc vậy mà giờ lại nhẹ nhàng chăm sóc cho cô.

Rốt cuộc anh muốn tôi phải sống sao? Muốn vùi tôi thật sâu xuống địa ngục rồi vớt tôi lên thiên đường sau đó lại vùi tôi xuống đúng không?
- Hết đau chưa?
- Đỡ hơn chút...!Cảm ơn...!
- Bình thường em không nói trống không với tôi như vậy.

Hay thấy tôi dịu dàng quá nên được đà lấn tới đúng không?
Dương Họa Y chỉ im lặng lắc đầu.

Cô bước xuống giường, chỉnh lại quần áo rồi đi về căn phòng cũ của mình.

Cô nén đau để dọn dẹp lại căn phòng đó rồi trải chiếc nệm cũ cùng chăn gối xuống đất.

Sau đó cô xuống tầng bắt đầu công việc dọn dẹp thường ngày và nấu cơm.


Nhan Từ Khuynh lặng lẽ theo sau.

Ban đầu anh chỉ nghĩ cô muốn về phòng riêng nằm nghỉ nhưng lại bất ngờ khi thấy cô cầm chổi lau dọn căn phòng khách to lớn kia.

Anh vội vã chạy đến giật cây chổi, giọng nói có phần tức giận:
- Em có bị điên không hả? Đã yếu như vậy còn làm việc nhà làm gì? Mau về phòng nghỉ ngơi đi!
- Anh thôi đi! - Dương Họa Y bỗng dưng quát lớn - Bây giờ anh tỏ vẻ thương hại tôi để làm gì cơ chứ? Suốt 6 năm qua tôi bệnh đến phát sốt, thiếu máu đến mức không còn sức để đứng dậy, hễ thay đổi thời tiết là bị đau khớp...!vậy mà tôi vẫn phải lết thân đi làm việc cho vừa lòng anh để đổi lấy cái ăn cái mặc sống qua ngày.

Chưa một lần anh thèm nhòm ngó, để ý đến tôi sống chết ra sao mà vẫn đánh mắng tôi hằng ngày, coi tôi như vật trút giận cho anh mỗi ngày...!Bây giờ thì sao? Anh quan tâm tôi cũng được ích gì chứ? Anh hành tôi đến chết mà vẫn không để cho tôi chết là sao?...!
Dương Họa Y ngồi thụp xuống bật khóc.

Càng lúc cô càng khóc lớn hơn.

Khóc để vơi đi nỗi ấm ức bấy lâu nay cô phải chịu...!
Nhan Từ Khuynh cũng ngồi xuống cạnh cô.

Anh khẽ đưa tay vòng qua vai cô để ôm nhưng lại bị cô hất mạnh ra.

- Mau đi đi! Đừng để tôi thấy anh lúc này!...!
Dương Họa Y ôm mặt hét lớn.

Cứ ngỡ trút hết mọi sự bất công ra sẽ thấy nhẹ lòng hơn nhưng không, nó lại càng khiến cô đau hơn khi nhớ về quá khứ...!
"Thật vô dụng! Nấu có mỗi món này cũng để bị cháy! Mau tự ăn hết rồi dọn đi! Chậm 1 giây là lên phòng chịu phạt! "
"Dương Họa Y! Tại sao cô dám động vào đồ của tôi? Người đâu! Mau đem cô ta ra ngoài kia dội nước đá đến bao giờ tôi bảo dừng thì thôi!"
"Trói cô ta ra ngoài kia nhanh! Khốn kiếp! Tại sao cô lại đụng vào tài liệu của tôi cơ chứ?"
...!
Từng câu nói, từng hành động của anh cô nhớ không sót một chút nào.

Cả người cô run rẩy lên từng hồi vì sợ, vì đau...!
Lần này Nhan Từ Khuynh mặc kệ cô có hất hay đẩy anh ra anh vẫn ôm chặt lấy cô vào lòng.

Người cô nhỏ yếu đến nỗi có thể nằm gọn vào lòng anh chỉ một cái ôm.

Dương Họa Y vẫn khóc.

Không biết cô khóc bao lâu nữa rồi mới từ từ chìm vào giấc ngủ vì quá mệt.


Nhưng dù có ngủ, thỉnh thoảng cô lại khẽ nấc lên một tiếng, nước mắt vẫn cứ trào ra.

Nhan Từ Khuynh bế cô lên phòng rồi nhẹ nhàng đặt cô xuống giường.

Anh cũng nằm cạnh và vẫn ôm cô vào lòng.

Giờ anh thấy có chút hối hận rồi.

Nghĩ lại thì...!
Mỗi lần anh đánh mắng, cô luôn im lặng chịu đựng, không hé miệng nửa lời.

Dù anh có tàn nhẫn đến đâu cô vẫn lo cho anh từng chút một cả khi anh ốm hay khỏe mạnh bình thường.

Cô luôn gặp ác mộng mỗi đêm kể cả bệnh đến mức không ngủ được dẫn đến cơ thể suy nhược nhưng chưa bao giờ cô nghỉ làm việc nhà 1 giây.

Dù bệnh đến mức đứng cũng không vững nhưng khi nghe thấy công ty anh gặp chuyện là cô lại âm thầm thức đêm giải quyết giúp anh.

Rồi cả những gì cô đã làm trong thời gian vừa qua nữa...!
Anh nhận ra bản thân đã yêu cô lúc nào cũng không hay.

Anh thấy đau khi cô đau.

Anh thấy nhớ khi xa cô 1 phút.

Anh thấy lo khi đi công tác một thời gian.


Anh thấy sợ khi cô muốn chết...!Nhưng không phải anh đã có người mình yêu rồi sao? Mà dù sao người đó cũng chết rồi thì nên buông bỏ quá khứ và chấp nhận hiện tại chứ nhỉ? Nhưng giờ sao chấp nhận được đây? Anh là một người tồi khi được coi như là phản bội người mình yêu nhưng cũng là một người tồi khi tàn nhẫn với người mình yêu.

Rốt cuộc anh phải làm sao?
Dương Họa Y khẽ cựa tạm kéo anh thoát khỏi dòng suy nghĩ ấy.

Cô đã dừng khóc lâu rồi nhưng khóe mắt vẫn còn đọng lại giọt lệ.

Gương cô ngủ lúc này trông yên bình làm sao!
Nhan Từ Khuynh không nhịn được mà khẽ cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.

Nhưng anh lại không ngờ cái hôn nhẹ ấy lại làm cô thức giấc.

Đôi mắt sưng lên vì khóc nhiều nhìn thẳng vào mặt anh.

Theo phản xạ, cô đẩy mạnh anh ra rồi lùi lại phía sau.

- Cẩn thận!
Nhan Từ Khuynh bỗng lao tới....



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!