Dậy sớm đã quen, gà vừa gáy hai tiếng, Quan Hạ Nhi đã tỉnh.

Nhìn Kim Phi ngủ bên cạnh, cô cảm thấy thật mãn nguyện.

Cô không kìm được chui vào lòng Kim Phi, dụi mặt vào ngực Kim Phi hệt như một chú mèo.

Lười biếng nằm trong lòng Kim Phi một lát, sau đó cô nhẹ nhàng vén chăn lên, thức dậy nấu cơm.

Ăn xong bữa sáng, Kim Phi lên thị trấn bán thỏ đổi lấy mười lăm cân gạo và một ít vật dụng hằng ngày.

Dĩ nhiên còn mua một chút đồ ăn vặt như lạc, mận khô phát cho đám trẻ con.

Hơn mười lăm cân không nặng lắm nhưng đường núi khó đi, đeo bao vải trên lưng cũng không thoải mái, đi một lúc y lại nghỉ một hồi, về đến nhà đã quá trưa.

Dù sao cũng là lần đầu của Quan Hạ Nhi nên dáng đi của cô hơi kỳ, nhưng cô vẫn bận rộn chạy tới chạy lui bưng nước lau mồ hôi.

“Được rồi, nàng nghỉ một lúc đi”, Kim Phi ấn Quan Hạ Nhi ngồi xuống ghế, liếc nhìn đùi cô nói: “Còn đau không?”
Quan Hạ Nhi đỏ mặt lắc đầu.

“Nói dối không phải là trẻ ngoan đâu”.


Kim Phi vươn tay chạm lên mũi Quan Hạ Nhi.

“Người ta đã không còn là trẻ con nữa rồi”.

“Ừ ừ, tối qua đã là cô dâu nhỏ rồi”.

“Tướng công…”
Quan Hạ Nhi vừa xấu hổ vừa tức giận, đầu chui vào lòng Kim Phi suýt nữa khiến y lộn nhào.

“Này, xem ta làm sao trừng trị nàng”.

Kim Phi ôm Quan Hạ Nhi vào lòng giở trò.

Quan Hạ Nhi bỗng chốc mềm nhũn ở trong lòng Kim Phi, đôi mắt to ngấn nước.

Đôi vợ chồng đang đùa giỡn với nhau thì ngoài cửa vang lên một giọng nói không kiên nhẫn: “Kim Phi, ra đây”.

Quan Hạ Nhi nghe có người gọi thì bỗng giật nảy mình như chạm vào điện.

Cô nhìn ra ngoài, thấy ngoài sân không nhìn thấy bên trong mới thở phào, hờn dỗi liếc Kim Phi, đỏ mặt chỉnh sửa lại quần áo.

Hai người đi vào gian chính nhìn thấy tên côn đồ Tạ Quang lắc lư đi vào sân.

Vừa bước gã vào đã nhìn chằm chằm Quan Hạ Nhi.

Quan Hạ Nhi liếc xéo Tạ Quang, cúi đầu đi vào phòng.

“Ngươi đến đây làm gì?”
Thế giới hai người bị làm phiền nên giọng Kim Phi không được vui lắm.

“Trước đây bố ngươi mượn ta năm cân thóc, trước đó thấy ngươi đáng thương nên ta không tìm người đòi lại, bây giờ nhà ta có thêm một miệng ăn, không có gì ăn rồi, ngươi trả thóc lại cho ta đi”.

Tạ Quang nghênh ngang kéo ghế ngồi trong sân cứ như về đến nhà mình.

“Bố ta mượn ngươi năm cân thóc sao?”
Kim Phi tức cười nói: “Ngươi từng thấy năm cân thóc rồi à?”
Nhà ai là nhà nghèo nhất trong làng Tây Hà này chứ? Tạ Quang nghiện cờ bạc thành thói chắc chắn là được xếp thứ nhất, nhà nghèo đến nỗi chỉ có bốn bức tường, đến cả giường ngủ cũng bị gã bán lấy tiền đánh bài.

Nếu không nhờ người trong làng nể tình bố gã năm xưa, không đành lòng nhìn nhà họ Tạ không có hương khói nên họ cho đồ ăn thức uống khi không còn gì nữa, nếu không gã đã đói chết từ lâu rồi.

Người như vậy sao có thể có năm cân thóc cho ông thợ rèn mượn được?
Rõ ràng là đến lừa gạt tống tiền.


“Mau cút đi, đừng có đánh mất thể diện, khiến người ta ghét ở đây”.

Kim Phi lười để ý đến tên côn đồ vô lại này.

“Kim Phi, nhìn bộ dạng của ngươi là định quỵt nợ à?”
Là một tên côn đồ, nếu Tạ Quang đã đến chứng tỏ có chuẩn bị sẵn sàng, làm gì có chuyện bị vài lời của Kim Phi đuổi đi?
Gã liếc nhìn về phía cửa, rồi đứng dậy cao giọng quát: “Mọi người đến xem này, Kim Phi vay lương thực không trả”.

Ngoài cửa một nhóm phụ nữ đang hái rau sau núi về làng uống nước vừa lúc đi đến gần nhà Kim Phi, nghe tiếng hét của Tạ Quang bèn xúm đến gần hàng rào thấp.

Mọi người đã đến, Tạ Quang bèn ngồi xuống đất bắt đầu gào la.

“Mọi người cho ý kiến thử xem, hai năm trước ông Kim tìm ta mượn năm cân thóc…”
Gã vừa hét vừa đập xuống đất định giở trò ăn vạ đến cùng.

Ở thời đại thiếu các hoạt động giải trí thì đây quả là một chuyện đáng để hóng.

Mắt của đám phụ nữ trong làng đều sáng rực lên.

“Các ngươi nói xem ông Kim có mượn lương thực của Tạ Quang không?”
“Sao có thể, Tạ Quang như thế không tìm ông Kim vay lương thực đã tốt lắm rồi, đâu ra lương thực cho ông Kim mượn chứ?”
“Thế sao Tạ Quang lại chạy đến đòi lương thực?”
“Chắc là gã biết Kim Phi bán được thỏ, mua lương thực nên đến lừa gạt lấy tiền”.

“Kim Phi cũng thật là, vừa có chút tiền mua lương thực đã khoe khoang, giờ thì hay rồi, bị Tạ Quang ăn vạ”.

“Không phải Kim Phi khoe khoang đâu mà lúc anh ta từ thị trấn về thì gặp thím Ba ở bãi đập lúa chỗ cổng làng.

Bà ta cứ khăng khăng phải kéo túi vải của anh ta xem thử đã mua những gì, con người thím Ba thì ai cũng biết đấy, lớn miệng nhiều chuyện lắm, truyền đi một tin cả làng đều biết”.

“Kim Phi cũng xui quá, Tạ Quang là một kẻ huênh hoang khoác lác, không đưa mấy cân lương thực thì Tạ Quang chắc chắn không chịu đi”.

Phụ nữ trong làng đến hóng chuyện nhao nhao bàn luận, phấn khích không thôi.

“Cha mượn thì con trả là điều hiển nhiên.

Kim Phi, ngươi còn to mồm nói mình là người tri thức, bố ngươi chết thì quỵt nợ, thấy xứng với bố ngươi không? Có thấy xứng đọc sách thánh hiền không?”
Tạ Quang chỉ vào Kim Phi diễn rất thật.

Phải nói rằng kỹ năng diễn xuất của Tạ Quang rất được, giọng điệu, biểu cảm đều rất thật, nắm bắt lòng người cũng rất chuẩn.

Nếu vẫn là Kim Phi mọt sách trước đó rất có thể sẽ cảm thấy mất mặt, sẽ nhân nhượng cho khỏi phiền.


Nhưng Kim Phi hiện giờ là Kim Phi đã đi làm thêm bên ngoài từ năm nhất, từng bị đủ loại độc hại trong xã hội đánh đập, chút sỉ nhục của Tạ Quang này chỉ là chuyện nhỏ với y.

Thấy Tạ Quang ăn vạ không chịu đi, y cười nhạo gật đầu: “Muốn đòi lương thực đúng không? Không thành vấn đề, ta có thể đưa cho ngươi”.

Tạ Quang vui mừng, vừa định tiếp lời thì lại nghe Kim Phi nói tiếp: “Nhưng ngươi nên trả hai lượng bạc mẹ ngươi nợ ta trước đã”.

“Mẹ ta mượn bạc của ngươi lúc nào?”, Tạ Quang ngơ ngác.

“Mười năm trước, năm mẹ ngươi bị bệnh đó”.

“Mười năm trước ngươi mới tám tuổi làm gì có hai lượng bạc?”
“Ngươi mười sáu tuổi có thể có năm cân thóc thì tại sao ta tám tuổi không thể có hai lượng bạc?”
“Ta… ta…”, Tạ Quang nhất thời không tìm được từ để cãi lại.

Ngoài sân, đám phụ nữ trong làng bật cười ha ha.

“Được rồi, đừng diễn kịch nữa, một là ngươi lấy bằng chứng ra chứng minh bố ta mượn của ngươi năm cân thóc, hai là mau cút”.

Kim Phi chỉ về phía cửa.

“Đồ mọt sách, ngươi kiên quyết quỵt nợ phải không?”
Tạ Quang thấy nói không lại Kim Phi nên cũng lười diễn nữa, đứng lên vỗ mông: “Đã giữ thể diện cho ngươi mà ngươi không cần thì ta cũng không cần phải khách sáo với ngươi nữa, hôm nay ngươi đưa thì đưa, không đưa cũng phải đưa”.

“Sao vậy? Ngươi còn muốn ăn cướp hả?”
Kim Phi khinh thường liếc nhìn Tạ Quang.

Đời trước vì để kiếm tiền mà Kim Phi từng làm người cùng luyện tập với người khác trong võ quán quyền anh hai năm, bị đánh rất nhiều nên cũng luyện được chút bản lĩnh.

Không ít tay quyền anh chuyên nghiệp đều không phải là đối thủ của y, chỉ một tên côn đồ thường không có cơm ăn vẫn không xứng tầm với y.

“Không phải cướp mà là đòi nợ”.

Tạ Quang xắn tay áo lên, mặt mày dữ tợn.

.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!