"Tiểu Chử, mẹ biết con còn vì chuyện trước kia mà tức giận, nhưng mà mẹ cũng có nỗi khổ khó nói.

Con biết mà, lúc đó mẹ dẫn theo con tái giá cũng không dễ dàng gì.

Nếu không phải vì chú Giang của con có thể chuyển hộ khẩu của con qua Giang gia, thay đổi lý lịch chính trị của con, sao mẹ có thể tái giá chứ.

Sau này cho dù có thêm em trai em gái của con, nhưng mà con vẫn là đứa con mà mẹ yêu thương nhất".Cao Á Cầm bày ra dáng vẻ có nỗi khổ khó nói: “Sở dĩ trước kia lại đưa con xuống nông thôn, cũng không phải là vì mẹ muốn lấy lòng con trai của chú Giang của con.

Mà là mấy năm đó thời sự thật sự quá lộn xộn, có rất nhiều hồng vệ binh thường thường xuất hiện ở gần nhà, mẹ sợ là họ sẽ điều tra ra ba của con là thành phấn bất hảo, sợ là con sẽ bị bắt đi cải tạo, cho nên mới nén đau mà đưa con xuống nông thôn thôi!”.

Hốc mắt Cao Á Cầm ngần ngận nước mắt, vừa chớp mắt một cái là nước mắt đã ào ào tuôn rơi như vòi nước."Con bình an trở về là mẹ yên tâm rồi.


Con không biết mấy tháng qua mẹ không liên lạc được với con, trong lòng mẹ giống như bị dao cắt vậy".Cao Á Cầm lấy khăn tay lau nước mắt, kỹ thuật diễn xuất có thể sánh ngang với ảnh hậu vĩ đại, nếu không trao cho bà ta giải Kim Kê Bách Hoa thì quá phí những giọt nước mắt của bà ta."Tôi nhớ rõ ràng…Giang Nam Thành và Giang Tây Tiên được sinh ra ở tháng thứ bảy sau khi bà tái giá nhỉ?".Yến Chử không hề dao động, mấy tháng qua mặc dù anh không chủ động đi tìm họ, nhưng tình hình Giang gia bây giờ anh đều đã tìm hiểu rõ ràng.

Đặc biệt là điểm yếu của Cao Á Cầm, sao anh có thể bỏ qua."Tiểu Chử, có phải là con nghe ai nói bậy không? Sao con có thể phỉ báng mẹ như vậy?”.

Trong lòng Cao Á Cầm căng thẳng, ánh mắt hoang mang ngó nghiêng bốn phía, thấy xung quanh không có ai thì mới hơi yên lòng."Làm sao Nam Thành và Tây Tiến sinh non, chẳng lẽ con đã quên rồi sao? Hôm đó nếu không phải do con nghịch ngợm lén lút chạy về nhà cũ của Yến gia, sao mẹ có thể vì đi tìm con mà té ngã trên đường một cái chứ, làm cho hai anh em song sinh ra đời sớm hơn dự kiến.

Bởi vì như vậy mà sức khỏe của em gái con mới luôn yếu ớt, cho nên mẹ mới thiên vị con bé một chút.

Con không thể cứ tị nạnh với em gái như vậy, thậm chí còn vu khống xuất thân của nó”.Cao Á Cầm giống như đang nhìn một đứa trẻ không hiểu chuyện, nói: “Nhưng mẹ không trách con.

Ban đầu đã để con bị thiệt thòi, mẹ đều hiểu cả”.Ánh mắt Cao Á Cầm đầy bao dung.

Nói ra thì thật là buồn cười, Yến Chử dò tới dò lui trong ký ức, ngoại trừ lúc lừa gạt anh xuống nông thôn ra, đây là lần thứ hai người phụ nữ này cư xử kiên nhẫn và dịu dàng với anh đến thế.

Chẳng lẽ đây là sức hút của đồng tiền?“Cao Á Cầm, cho dù hai đứa con song sinh của bà đủ tháng hay không đủ tháng, thì chỉ cần tra xét hồ sơ sinh nở năm đó và tìm đến bác sĩ đã đỡ đẻ cho bà khi ấy là có thể điều tra ra cả.

Bây giờ ở nước ngoài đã có kỹ thuật cao cấp gọi là xét nghiệm ADN, có nghĩa là có thể dựa vào huyết thống để xác định quan hệ huyết thống.

Nếu đúng là hai đứa bé kia sinh đủ ngày đủ tháng, tôi cũng không ngại làm xét nghiệm ADN cùng chúng đâu.


Nhưng mà tôi tin rằng, hai đứa bé kia chắc chắn là của người chồng hiện tại của bà.

Dưới tình trạng thế kia mà hai đứa bé vẫn sinh đủ tháng đủ ngày, tôi có thể tố cáo bà tội thông dâm không?”.Yến Tuân cũng không phải là người đàn ông khoan dung độ lượng, ban đầu khi mới vừa trở về thủ đô, ông cũng đã nghĩ đến chuyện trả thù đôi nam nữ chó má kia, nhưng lại bị con trai ngăn cản.

Ông cho rằng có lẽ con trai vẫn còn tình cảm với mẹ ruột Cao Á Cầm.

Mặc dù ông không hài lòng về sự thiếu quyết đoán của con trai, nhưng ông lại càng cảm thông cho sự hiếu thuận của con trai.

Cho nên ông mới chừa cho bà ta một con đường sống, nhưng không có nghĩa là ông trơ mắt nhìn con chó con mèo gì cũng có thể đến ức hiếp con trai bảo bối của ông.“Yến Tuân, lời này của anh là có ý gì? Có phải chính anh nói nhăng nói cuội ở bên tai con trai không? Anh có biết sau khi anh xảy ra chuyện, cuộc sống của mẹ con em khó khăn bao nhiêu không? Anh có biết em nuôi nấng con trai vất vả bao nhiêu không?”.Cao Á Cầm hỏi tới tấp, cũng không thèm giả vờ ôn tồn nữa.

Còn chuyện về rương vàng thỏi kia, cũng chỉ có bà và Yến Tuân biết, chỉ cần đến chết bà cũng không thừa nhận có chuyện này thì ai có thể làm gì được bà.“Hừ, cuộc sống khó khăn đó chẳng phải là do một tay bà và Giang Thành tạo nên sao? Cao Á Cầm, Yến Tuân tôi không phải là thằng ngu!”.Yến Tuân lạnh lùng nhìn người phụ nữ hoàn toàn xa lạ kia.

Ông nghĩ không ra, cô gái nhỏ thẹn thùng trước kia sao lại trở thành bộ dạng như hôm nay.

Bởi vì ông chưa làm tốt trong cuộc hôn nhân này sao? Nhưng mà trước khi kết hôn tính cách của ông đã như vậy rồi, hoàn thành hôn ước của thế hệ trước, Yến Tuân đã từng cho Cao Á Cầm thời gian suy nghĩ rõ ràng, là bà ta ham muốn gia cảnh Yến gia và muốn có một cuộc sống giàu sang nên đã lấy ông.


Sau khi lấy vợ, ông luôn giữ khoảng cách với người khác phái.

Ngoài thời gian làm việc, ông về nhà đúng giờ.

Bà ta không thích trẻ sơ sinh phiền phức, lúc Yến Chử còn nhỏ dường như là do một tay ông và bà vú trong nhà nuôi nấng.

Những gì có thể làm được ông đều đã làm, rốt cuộc là còn có chỗ nào bà ta cảm thấy chưa đủ.

Cho dù có đi chăng nữa, Yến Tuân cũng không phải là loại người cố chấp..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!