Quân Đoàn Quang Minh mà Cố Thành ra nhập đang bị tang thi bao vây kín mít bên ngoài.

Mấy người đàn ông trong đội lo lắng nhìn cửa siêu thị đang bị hàng trăm con tang thi bao vây đập phá vội vàng nhìn về phái Mộ Viễn Hàng hỏi: “Đội trưởng bây giờ phải làm sao đây?”
Giải quyết xong đám tang thi trong siêu thị, cứ tưởng lần đi này vô cùng chót lọt, không ngờ tính sai một bước để tang thi chú ý bao vây họ trong này, Mộ Viễn Hàng cũng vô cùng nóng nảy, hắn đi đi đi lại hồi lâu vẫn không nghĩ ra phương án thích hợp, theo bản năng nhìn sang quân sư mới của quân đoàn - Cố Thành.

“Tiểu Thành.

Làm sao bây giờ?”
Cố Thành kiềm chế tức giận cùng khinh thường thật sâu trong đáy lòng, ngoài mặt vẫn bình tĩnh trả lời hắn: “Mộ ca.

Anh để em suy nghĩ đã.”
“Được..Được..Cậu nghĩ đi, nhưng phải nhanh lên, anh thấy cánh cửa kia không chắc giữ được đám tang thi lâu đâu.” Mộ Viễn Hàng vội vàng đồng ý, y đã quen với việc chờ đợi Cố Thành giúp đỡ nghĩ ra phương án giải quyết các tình huống khó khăn.

Cố Thành không đứng tại chỗ nữa mà phân phó mọi người đi tìm xung quanh siêu thị xem còn lối ra nào khác không.

Thật may mắn phía sau kho đông lạnh thế mà có một cánh cửa bị khóa chặt.

“Mộ ca, mau.

Nổ súng phá khóa đi.” Cố Thành nhìn cửa siêu thị đã bắt đầu bị công phá thành công, đám tang thi lập tức ùa vào, chen chúc ngã nhào lên nhau rồi lại lảo đảo đứng dậy lao về phía họ, gã vội bảo mọi người đóng cửa kho đông lạnh lại rồi giục Mộ Viễn Hàng.

Mộ Viễn Hàng lập tức phá khóa, thử hé cửa ra xem, thật bất ngờ đây là phía sau của Siêu thị.

Có lẽ tang thi đều đã tập chung ở cửa đằng trước nên cửa sau nhất thời trống không.

Mộ Viễn Hàng biết lần này là do mình tính toán sai, có chút áy náy vội vàng hạ lệnh.

“Tất cả ra ngoài trước tìm xe, Tôi đi sau cùng bọc hậu.

Mau đi thôi.”
Mọi người nhất nhất nghe lời nhanh chân chạy ra ngoài, chỉ còn lại Cố Thành đi cuối cùng và Mộ Viễn Hàng đang gồng sức giữ chặt cánh cửa kho đông lạnh.

Cho tới khi cánh cửa bị tang thi đập mở bung ra, một đám tang thi ùa vào bên trong Mộ Viễn Hàng mới nhanh chân chạy ra ngoài đóng cửa lại, hắn lấy tuýp sắt luồn qua tay nắm cửa làm khóa cố định cánh cửa lại rồi đè người lên giữ chặt.


“Mộ ca.

Nhanh lên.” Bọn họ tìm được xe rồi.” Cố Thành đứng từ xa khẽ giục Mộ Viễn Hàng.

Hắn đang tiếp tục gồng mình giữ chắc cánh cửa sau của kho đông lạnh vì đồng đội cố gắng giữ chân đám tang thi lâu hơn một chút.

Mộ Viễn Hàng gật đầu, nghe tin đồng đội đã tìm được xe nhất thời nhẹ nhõm, lập tức buông tay ra, nhanh chóng chạy theo Cố Thành.

Thiếu đi một lực lượng đè chặt cánh cửa, tang thi rất nhanh công phá được nốt phòng tuyến cuối cùng này lại điên cuồng đuổi theo Mộ Viễn Hàng.

Mà Cố Thành đang chạy đằng trước hơi nghiêng đầu nhìn Mộ Viễn Hàng đang chạy phía sau mình, ánh mắt bỗng chốc u ám, hắn giật giật ngón tay rồi khựng lại quay đầu đột ngột bắn ra một quả cầu băng lớn xuống chân Mộ Viễn Hàng, lập tức cố định chân hắn xuống nền bê tông.

Mộ Viễn Hàng kinh ngạc, sửng sốt nhìn xuống đôi chân bị băng đá ghim chặt không nhúc nhích nổi của mình, Đôi mắt lập tức đỏ sậm, bừng bừng lửa giận.

Hắn nghiến răng nghiến lợi hét một tiếng: “Cố Thành.

Mày…”
Thế nhưng thật không may tang thi vừa lúc đuổi kịp Mộ Viễn Hàng.

Cố Thành đứng từ xa nhìn thấy hắn nhanh chóng bị đám tang thi che lấp không nhìn được bóng dáng, ngay sau đó tiếng la hét đau đớn chói tai mang đầy sự không cam lòng vang lên giữa bầy tang thi, Cố Thành không dám nhìn nữa vội vàng chạy đi, trên khóe môi gã nhếch lên một nụ cười nham hiểm.

Cho đến ngày thứ 3, Hứa Giai Ninh mới mờ mịt tỉnh dậy.

Cô vừa mở mắt lập tức thấy ba cái đầu châu vào chăm chú nhìn mình liền bị dọa một trận, cơn buồn ngủ cũng vì thế mà lập tức bay biến.

Một lúc sau Hứa Giai Ninh yên lặng ngồi nghe Cố Tiêu kể lại tình huống mấy ngày qua.

“Tiểu Ninh cảm ơn em đã cứu chị.” Vu Hiểu Lam nắm lấy tay Hứa Giai Ninh, đôi mắt cô ấy đỏ lên cảm kích nhìn cô rơi nước mắt.

“Đúng vậy.

Tiểu Ninh, Em sẽ mãi là ân nhân cả đời của Vu Lâm này.

Chỉ cần em muốn điều gì dù khó khăn đến đâu, anh nhất định sẽ thay em thực hiện cho bằng được.” Vu Lâm nghiêm túc nhìn Hứa Giai Nin cho cô một lời hứa hẹn.


Hứa Giai Ninh sửng sốt nhìn y.

Lời này tương đương với việc Vu Lâm chịu cúi đầu thần phục cô?
Hứa Giai Ninh do dự nhìn Cố Tiêu, thấy hắn cười dịu dàng gật đầu nhìn cô.

“Chị Tiểu Lam, Anh Vu Lâm, em thật sự coi chị Tiểu Lam giống như tỷ tỷ của mình cho nên mới thể bỏ mặc chị.

Anh Vu Lâm cũng đừng vì vậy mà cảm thấy mắc nợ em, đều là do em tự nguyện.” Hứa Giai Ninh mỉm cười nhìn hai người.

Hai anh em nhà họ Vu nhìn nhau, họ vô cùng cảm động vì những lời nói của Hứa Giai Ninh.

Vu Hiểu Lam nắm chặt tay cô khẽ nói: “Đã như vậy, chị cũng không khách sáo mà nhận cô em gái này.

Từ giờ trở đi chúng ta trở thành người thân của nhau được không?”
Hứa Giai Ninh vội gật đầu, vui vẻ cười rộ lên.

Vu Hiểu Lam cũng lặng lẽ lau nước mắt, vươn tay ôm lấy cô khe khẽ thì thầm: “Tiểu Ninh, em gái tốt.

Cảm ơn em.”
Vu Lâm đứng bên cạnh Cố Tiêu khẽ huých vai hắn nhỏ giọng nói: “Từ giờ Tiểu Ninh là em gái của anh rồi nha.

Nếu ai đó có ý đồ gì…”
Cố Tiêu ho “khụ” một tiếng, lườm y.

“Nhận người thân cũng thật nhanh.”
“Không có cách nào.

Em gái ngoan ngoãn, đáng yêu lại giỏi giang như vậy, không vội vã nhận thân chẳng phải đồ ngốc sao?” Vu Lâm bật cười, nhún vai bày tỏ ý kiến.

Cố Tiêu cũng buồn cười lắc đầu không nói gì nữa, hắn hi vọng Ninh Ninh của hắn thật sự có thêm những người bạn, người thân thật tâm yêu thương cô.


Vì hắn biết cô gái nhỏ luôn khát khao tình thân gia đình.

Có lẽ chính Hứa Giai Ninh cũng không phát hiện ra ánh mắt cô khi nhìn những đứa trẻ con trong sảnh chung cư được ba mẹ bảo vệ trong vòng tay tràn đầy hâm mộ và khát khao như thế nào, chắc hẳn chính vì lẽ đó mà cô ấy lựa chọn giúp đỡ bọn họ.

Chẳng qua có những kẻ thực sự không xứng đáng nhận được sự cứu rỗi…
Nghĩ tới đám người kia, lòng Cố Tiêu chợt lạnh đi.

Hắn nhếch mép cười lạnh: “Nếu Ninh Ninh đã tỉnh, chúng ta cũng nên tính toán lại sổ sách với đám bạch nhãn lang kia rồi.”
Nghe Cố Tiêu nói xong nụ cười trên mặt Vu Lâm cũng nhạt dần, đôi mắt hắn trở lên băng giá: “Phải tính toán chứ.

Không những thế còn phải tính cho thật kỹ.

Như vậy mới không uổng công sức của bọn họ.

Không phải sao.”
Mà lúc này trên sân thượng ai nấy đều mệt mỏi, rã rời nằm la lệt trên nền bê tông, bắt đầu có những người già yếu không chịu đựng nổi ngất lịm đi, đám trẻ con thì nhao nhao quấy khóc.

“Sao đám tang thi còn chưa chịu đi vậy? Chúng ta đã ba ngày không được ăn uống gì rồi.” Một người đàn ông liếm đôi môi khô nứt thều thào than thở.

Khi tang thi phá cổng muốn xông vào, bọn họ đều lo lắng, sợ hãi tìm cách thoát thân, không còn lòng dạ nào mang theo đám vật tư theo nữa.

Chỉ có vài người mang balo tiện tay xách theo.

Họ chia nhau chút đồ ăn thức uống ít ỏi mới sống qua ba ngày.

Mấy ngày này, cả đám người vừa đói vừa mệt, lại luôn phải sống trong lo lắng, bất an, sợ tang thi có thể phá được cánh cửa sắt xông ra bất cứ lúc nào.

“Mau dỗ lũ trẻ con im miệng, chúng nó cứ khóc thế thì làm sao đám tang thi bỏ đi được.

Không biết bọn chúng rất nhạy cảm với tiếng ồn hay sao?.” Gã đàn ông cầm đầu bực tức gầm lên.

Một người phụ nữ có con nhỏ không nhịn được nữa bất chấp lên tiếng: “Làm sao mà bắt chúng im miệng được.

Đã ba ngày nay chúng chẳng được ăn gì.

Người lớn còn không chịu đựng nổi huống hồ là trẻ con.”
Đạo lý này tất nhiên ai cũng hiểu, kể cả gã cầm đầu, hắn đuối lý đanh mặt không nói gì.

Ả đàn bà vợ gã cầm đầu, liếc nhìn chồng mình rồi đanh đá trừng mắt với người phụ nữ kia.


“Câm miệng.

Nếu không bà đây xẻo thịt cô ra làm thức ăn đút cho bọn chúng.”
Người phụ nữ kia lập tức im bặt, không dám lên tiếng nữa.

Không khí lại bắt đầu chìm vào sự im lặng.

Mãi hồi lâu sau mới có người ngập ngừng nói: “Này.

Các người nói xem bốn người kia…”
Cả đám người ngẩng đầu lên nhìn người vừa nói làm anh ta sợ hãi, cuống quýt cúi đầu.

“Từ lúc hai người đó vào thì chưa từng trở ra…” Một người đàn ông lên tiếng.

Hắn vẫn luôn để ý động tĩnh xung quanh khu phòng học.

“Các người nói bọn họ còn sống hay là…” Một người nuốt nước bọt lên tiếng.

Cả đám nhìn nhau rồi lắc đầu.

Hai người đàn ông kia mạnh như vậy, nếu chính họ cũng không thoát khỏi nanh vuốt của đám tang thi kia, thì bọn họ càng không có một chút cơ hội chiến thắng nào cả.

Nhưng nếu không mở cửa mà ngồi chờ mãi ở đây thì cũng sẽ chết vì đói khát mà thôi.

Không để cho bọn họ phải chờ lâu, những tiếng động đột ngột liên tiếp vang lên khiến đám người trên sân run rẩy, sợ hãi nhìn nhau.

Khoảng 15 phút sau tất cả mới chìm vào yên lặng.

Chưa đợi bọn họ kịp thở phào nhẹ nhõm thì cánh cửa sân vốn rất chắc chắn tự nhiên co lại giống như ảo thuật mà biến thành một viên cầu sắt lớn rồi bay vèo lên không trung sau đó “bịch” một tiếng nặng nề nện xuống nền sân bê tông.

Cả đám người kinh hãi, tim đều nhảy vọt lên tận cuống họng, ngồi im thin thít kinh hoàng nhìn ra phía cửa.

Lúc này hai người đàn ông có khuôn mặt vô cùng tuấn mĩ nhưng lại lạnh lẽo đến cực điểm cầm vũ khí trên tay thong thả, chậm chãi đi ra, ánh mắt lạnh như băng nhìn từng người trong số họ.

Cả sân nhất thời chìm vào yên tĩnh.

Thậm chí còn có thể nghe được tiếng kim rơi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!