Edit: Máp Máp & Beta: Phong Vũ

Toàn bãi tập đã yên tĩnh trở lại, Giang Nhất Ba nhìn một lượt tất cả mọi người đang có mặt.

“Đã vào trường quân đội tức là đã trở thành quân nhân, tôi chỉ nói một lần hi vọng các đồng chí lúc nào cũng phải ghi nhớ. Bắt đầu từ ngày mai hễ nghe thấy tiếng còi hú thì tất cả trong vòng 3 phút phải tập hợp dưới sân, và cũng đừng có nói với tôi là thời gian quá ngắn, bởi trên chiến trường kẻ địch có cho các đồng chí thời gian không. Tất cả nghe rõ chưa?”

“Rõ.” Tiếng hô này đã to hơn tiếng hô trước rất nhiều.

Giang Nhất Ba ít nhiều cũng thấy hài lòng. Phổ biến quy tắc xong xuôi, anh ta nhìn từng học viên nói: “Bây giờ bắt đầu hai người một hàng, hai tiểu đội làm thành một đội, tiến về nhà ăn. Động tác phải nhanh, không được lề mề, bám sát đội hình. Các đồng chí từng giây, từng phút phải nhớ rõ mình là một quân nhân.”

“Nghiêm, nghỉ. Đằng trước thẳng, bên phải quay. Mốt hai, mốt hai, mốt..hai.”

Giang Nhất Ba quả là có khả năng uy hiếp người khác, đám người mới nãy còn ồn ào giờ im phăng phắt, tự động hai người gom thành một hàng, đội hình tuy vẫn còn chưa đều hẳn nhưng nhìn chung cũng có chút hình dáng.

Nhà ăn nằm ở tầng 1 tòa nhà bên cạnh ký túc xá. Bước vào nhà ăn đã có sẵn một khu vực dành cho đội bọn họ. Tất cả bàn ăn đều được dán tem ghi rõ cấp bậc, mỗi bàn vừa đủ 8 người.

Hà Mỹ Tĩnh cùng mọi người đi đến bàn của tiểu đội 5 rồi đứng lại. Lúc giữa trưa mọi người đã ăn cơm rồi, nên hiện tại cũng không đói lắm.

Thế nhưng, lúc mọi người ngồi xuống định ăn thì Hứa Phàm, người khi nãy vẫn chưa hề mở miệng lại đi đến.

Mục Ảnh Sanh đã sớm biết đến trường quân đội, trước mỗi bữa ăn cơm đều phải hát một bài hát.

“Ở trong bộ đội. Trước mỗi bữa ăn, đều phải hát bài, bài hát này, các đồng chí nhất định phải hát. Nào, bây giờ tất cả đứng dậy, chuẩn bị, hát.”

Bài hát này mà nói chẳng quá xa lạ gì với Mục Ảnh Sanh. Kiếp trước, cô còn từng đến trường quân đội để biểu diễn, vì vậy đối với cô mà nói, hát bài này chẳng có gì khó khăn.

May là nhờ kiếp trước cô từng học thanh nhạc, nên âm và hơi cô phát ra đều tốt hơn hẳn các bạn.

Hứa Phàm nghe mọi người hát một lúc, lập tức có thể nghe ra chút khác biệt đó. Giọng hát của Mục Ảnh Sanh này nghe rất êm tai.Giống như chim sơn ca vậy.

Không riêng gì Hứa Phàm, các bạn học khác cũng đã chú ý tới. Giọng của Mục Ảnh Sanh rất tốt, dù cho là đồng ca thì giọng của cô cũng không bị lẫn vào các giọng hát khác.

Bài hát kết thúc, mọi người bắt đầu ăn cơm.

Khi các cô đang dùng cơm thì Hứa Phàm đi tới trước mặt Giang Nhất Ba, ghé sát tai, nhẹ giọng nói vài câu.

Giang Nhất Ba nghe nói vậy liền chuyển ánh mắt nhìn đến bàn ăn của mấy người Mục Ảnh Sanh vài lần. Mục Ảnh Sanh không hề biết đến chuyện này.

……….

Cuối tháng 8, Nam Kinh nóng như lửa, mới 8 giờ sáng mà mặt đất đã nóng như thể đang bốc hơi vậy.

Mấy người Mục Ảnh Sanh cùng các bạn trong lớp lúc này đều đang đứng trên thao trường lớn của trường. Các cô đã đứng đó được 10 phút rồi.

Từ hướng của tòa nhà giảng dạy, một nữ sĩ quan huấn luyện mặc bộ quân phục màu xanh đi đến, nhìn cầu vai thì là một thượng úy.

Cô ấy đứng trước mặt mọi người, ánh mắt như tia X quang quan sát tất cả một lượt.

“Tôi là Lam Mẫn Gai.” Là sĩ quan huấn luyện quân sự của các đồng chí”. Thao trường lúc này đang yên tĩnh nên Lam Mẫn Giai dù không quá lớn giọng nhưng cũng đủ để mọi người đều nghe thấy: “Trong 2 tháng này tôi sẽ phụ trách huấn luyện quân sự cho các đồng chí.”

“Trước hết tôi muốn nói rõ là tôi đã từng huấn luyện không dưới một khóa học viên mới. Nếu các đồng chí nghĩ tôi chỉ là một nữ sĩ quan huấn luyện mà lơ là, nghĩ tôi dễ nói chuyện, thì các đồng chí nhầm rồi”.

“2 tháng này tôi sẽ cho các đồng chí biết như thế nào là nữ tập như nam, nam tập như trâu.”

“Nghiêm.” Giọng Lam Mẫn Giai vang vọng, khí thế đủ cả. Mục Ảnh Sanh nhìn Lâm Mẫn Giai mà có thể tưởng tượng được dáng vẻ của mình sau này.

Đây mới là giấc mơ của cô, là mục tiêu mà cô theo đuổi.

“Bên dưới chia theo quân số, tập hợp 8 người 1 hàng.”

Đội của Mục Ảnh Sanh đứng hàng thứ hai. Hà Mỹ Tĩnh đứng đầu còn cô thì đứng thứ 2.

Trong tiểu đội, Hà Mỹ Tĩnh cao nhất: 1m78 còn cô cao 1m72.

“Hôm nay là ngày đầu tiên, nội dung huấn luyện chỉ có một đó là: tư thế đứng nghiêm trong quân đội. Hiện tại các đồng chí nhìn tôi làm mẫu—-”

Trước khi vào quân đội cô nghĩ tư thế đứng nghiêm là mục huấn luyện đơn giản nhất. Thế nhưng đến khi thực sự thực hiện động tác đứng thì Mục Ảnh Sanh mới biết so với chạy bộ hay mấy cái khác việc đứng nghiêm còn khó hơn nhiều. Cũng may khi ở nhà cô đã từng luyện tập với Mục Quý Hòa mấy ngày nên bây giờ mới không quá sợ hãi.

Mọi người mới đứng chưa được 2 phút thì Lâm Mẫn Giai đã nổi giận, cô ấy đi đến trước mặt một bạn nữ, nhìn mặt đối phương nói: “Ưỡn cái bụng ra làm gì? Tôi bảo ưỡn ngực chứ không phải ưỡn bụng.”

“Còn đây nữa, không khép được chân à? Đứng thẳng lên.”

“Đồng chí kia, thả lỏng vai làm gì, tưởng đang ở trong phòng xông hơi à?”

Đi một vòng từ trên xuống dưới, không một ai là không bị cô giáo phê bình. Khi Lam Mẫn Giai đi tới trước mặt Mục Ảnh Sanh, ánh mắt lưu lại lâu hơn một chút.

Mục Ảnh Sanh đứng rất thẳng vì cô đã cùng Mục Quý Hòa học qua động tác nghiêm, nên động tác rất chuẩn, trong 2 hàng của lớp thì biểu hiện của cô cũng không tệ.

Ánh mắt Lâm Mẫn Giai nhìn Mục Ảnh Sanh nhiều hơn, rồi rất nhanh liền lướt qua, tiếp tục đi về phía trước.

……

Bên kia, Lệ Diễn mặc một thân quân trang màu xanh lục, từ phía giảng đường đi qua, lúc nhìn thấy đám nữ binh đang huấn luyện ở các đó không xa bước chân lại hơi dừng lại.

“Xảy ra chuyện gì vậy thượng tá Lệ?” Đi theo anh là chỉ đạo viên của trường tên là Chương Nguyên Tụng.

“Học viên mới đã bắt đầu huấn luyện quân sự rồi sao?”

“Đúng vậy ạ.”Chương Nguyên Tụng nhìn về hướng mấy học viên mới: “Các học viên mới lần này cũng không tệ, có mấy người còn đạt thủ khoa kỳ thi đại học.”

Lúc nói chuyện ánh mắt Chương Nguyên Tung nhìn Lệ Diễn có chút trêu ghẹo: “Tôi nói này thượng tá Lệ, không phải mới đó mà anh đã định chọn 1 cô trong đám học viên mới này đấy chứ?”

“Đó là vinh hạnh của bọn họ.”

Chương Nguyên Tụng im bặt, có vinh hạnh hay không cũng tùy người à nha. Người bị Lệ Diễn nhìn trúng, tương lai rộng mở là cái chắc, nhưng mà cũng phải xem người đó có toàn mạng mà sống tới lúc đó.

Lệ Diễn này tuy tuổi còn trẻ mà đã là thượng tá. Anh ta có thể ngồi lên vị trí này đều do bản thân liều mạng lập công mà được. Mỗi một lần làm nhiệm vụ đều là vào sinh ra tử.

Việc này có ai là không biết.

Nhiệt huyết khiến anh ta có thể không màng đến việc sinh tử, có điều không biết trong đám tân binh kia có ai có suy nghĩ như vậy.

Lệ Diễn làm xong việc cần làm, nói xong mấy câu cùng Chương Nguyên Tụng liền định rời đi. Nhưng đi được 2 bước anh bỗng dừng lại.

Trên thao trường có rất nhiều học viên. Nhưng anh chỉ liếc mắt một cái liền thấy được nha đầu Mục Ảnh Sanh kia.

Không phải vì cô là người cao nhất trong đó mà là vì tư thế đứng của cô thẳng tắp đạt tiêu chuẩn nhất trong lớp. Cô bé này tâm không hề dao động đến ánh mắt cũng kiên định.

……

Đinh Tuyết Vi mặc dù cũng đang đứng tư thế nghiêm, nhưng khóe mắt lại thấy được Lệ Diễn từ hướng giảng đường đi tới bên này.

Nhìn thấy Lệ Diễn dừng bước nhìn về phía cô, tâm tình của cô thoáng xao động. Anh Diễn đang nhìn mình sao?

Vẻ mặt cô khó kìm nén kích động, môi mở ra, suýt nữa mở miệng gọi tên Lệ Diễn.

“Đồng chí kia.” Lâm Mẫn Giai đúng lúc đi qua thấy vẻ mặt Đinh Tuyết Vi kích động như thể muốn nháy mắt ra hiệu với ai liền nói: “Đứng kiểu nào vậy?”

“…” Đinh Tuyết Vi lập tức ý thức được mình hiện tại đang huấn luyện, nhất thời sắc mặt ửng đỏ: “Sĩ quan huấn luyện.”

“Đồng chí. Ra khỏi hàng.”

Lâm Mẫn Giai nhìn Đinh Tuyết Vi một cái, rồi chuyển ánh mắt sang nhìn Mục Ảnh Sanh: “Còn đồng chí nữa, ra khỏi hàng.”

Mục Ảnh Sanh không biết mình làm sai chuyện gì nhưng vẫn bước về phía trước, tiếp tục dùng tư thế đi nghiêm từ bên phải tiến về phía trước.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!