"Đúng rồi, vậy là không cần phải chạy ra ngoài tìm người nữa."

"Thu đội đi, lái xe về."

Vương Tư Kỳ xuống xe, bảo vệ sĩ lái xe quay về.

"Chị tư, sao em trai lại ở chỗ chị?"

"Ai da, không phải chị nói em chứ em bảy, để em trai bảo bối ở chỗ em không đáng tin chút nào."

"Được rồi, em biết sai rồi, hiện tại chị là lớn nhất, chị nói cái gì thì là cái đó."

"Ha ha ha, em gái thúi."

Ba người vừa nói vừa cười quay về biệt thự.

Tiểu Kha trong lòng yếu ớt nói.

"Chị ơi, em hơn năm tuổi đã biết đi đường rồi, không cần phải bế em đâu."

Vương Văn Nhã trực tiếp phản bác.

"Năm tuổi thì sao, mười tuổi, mười tám tuổi thì vẫn là em trai của chị, hơn nữa chị bảy của em lúc năm tuổi còn đòi cha ôm nữa đấy."

"Chị tư! Chị đừng ép em."

"Được rồi, được rồi, Tư Kỳ nhà ta còn muốn giữ thể diện, ha ha ha."

Chị tư nhẹ nhàng đặt Tiểu Kha xuống, Tiểu Hắc trong nhà nhanh như chớp nhào vào người Tiểu Kha.


Vương Văn Nhã giật mình vì anh chàng nhỏ bé này đột ngột lao đến.

"Có chó!"

Cô ấy chắn trước mặt Tiểu Kha, đá cún con bay xe hai mét.

Tiểu Hắc bay một đường parabol tuyệt đẹp trên không trung rồi rơi xuống đất.

Tiểu Kha lập tức chạy tới ôm Tiểu Hắc.

"Tiểu Hắc, mày không sao chứ?"

Nhất thời, Vương Văn Nhã bối rối, không hiểu chuyện gì, con chó con này là do em trai nuôi sao?

Cô ấy đã bay thú cưng của em trai đi?

Tiểu Hắc choáng váng trên mặt đất, qua một hồi lâu mới đứng dậy.

Tiểu Hắc: Cái thân chó này khổ sở quá đi thôi.

Kể từ khi uống Nạp Khí Đan của Tiểu Kha, Tiểu Hắc giờ đây không chỉ thông minh hơn mà còn tiến bộ về mọi mặt.

Cú đá này chẳng xi nhê gì với nó.

Vương Văn Nhã cười xấu hổ, đi qua hỏi Tiểu Kha thế nào.

Tiểu Kha cũng không giận, cậu bé có thể cảm nhận được Tiểu Hắc rất tốt, không có gì nghiêm trọng.

Người nhà nhanh chóng quây quần bên nhau, hai chị em trò chuyện vui vẻ trên ghế sô pha.

Còn cậu bé thì cùng Tiểu Hắc xem sói vui vi và cừu xám, rất hài hòa.

Tiếng nói chuyện của Vương Tư Kỳ ở bên cạnh không lớn, hiển nhiên không muốn em trai nghe thấy.

Có điều, trong phạm vi cảm giác tinh thần hai mươi mét của cậu, cậu vẫn nghe rõ cuộc đối thoại của hai người.

Vương Tư Kỳ: Gân đây thủ đô hành động rất lớn, đặc biệt là gia chủ.

Vương Văn Nhã: Hừ, nhà họ Vương ở Ma Đô cũng không phải con cừu non mặc cho người ta xâu xé năm đó.

Vương Văn Nhã: Nếu gia chủ lại nhắm vào em trai, chúng ta không cần phải nhường nhịn vì cha nữa.

Vương Tư Kỳ: Gần đây thủ đô có xảy ra sự kiện lớn nào không?

Vương Văn Nhã: Các gia tộc khác đều bình thường, cũng chỉ có hoàng thất xảy ra chút vấn đề.

...

Một tiếng sau, cả ba người đều ăn tối rồi lên lầu ngủ.


Tiểu Kha vội vàng chạy vào phòng mình.

Hiện tại chị tư đã về rồi, chắc chị bảy sẽ không bắt ngủ cùng chị nữa.

Cậu vừa nằm trên giường tu luyện được một lúc thì phát hiện mình nghĩ sai rồi.

Tiếng gõ cửa bên ngoài rất vang dội.

Tiểu Kha căng da đầu, ra mở cửa.

Chỉ thấy chị tư ôm máy tính bước vào phòng.

Tiểu Kha không biết sao lại tự sờ mặt mình.

"Bé ơi, nghe nói em sợ ngủ một mình, hai chị em ta cùng ngủ đi."

Vương Văn Nhã cười ngọt ngào với Tiểu Kha.

Đặt máy tính trên tay lên giường, sau đó cô ấy rất tự nhiên nằm xuống.

Tiểu Kha chợt phát hiện chị bảy thật ra rất lễ phép.

Xem ra hôm nay lại không thể tu luyện được nữa rồi, cậu bé phải nghĩ cách đề phòng cách chị tiến vào.

Thấy chị tư đang gõ máy tính, cậu bé cũng leo lên giường nhìn vào máy tính.

Một đoạn video thông tin về đại học Ma Đô đang được chiếu.

Nhìn thấy em trai đi về phía mình, Vương Văn Nhã kéo cậu vào lòng.

Em trai đáng yêu quá.

Vương Văn Nhã trở tay lấy điện thoại ra chụp một tấm ảnh rồi gửi vào trong nhóm.

Nhạc Nhạc:?


Oánh Oánh: Đây là ai vậy, con trai chị à?

Vương Văn Nhã: Biến đi, đây là em trai chúng ta.

Nhạc Nhạc: Sao lại thay đổi lớn thế này? Đáng yêu quá đi mất!

Vương Văn Nhã: Hâm mộ không?

Cốc, cốc, cốc.

Lại thêm một tiếng gõ cửa khác.

Hai người chưa kịp mở miệng thì người tới đã mở cửa bước vào.

Vương Tư Kỳ khẽ cau mày, hai người gần như đồng thanh nói.

"Sao chị lại ở đây?"

"Sao em lại tới đây?"

Thấy chị tư không chịu rời đi, Vương Tư Kỳ cũng mặc kệ, nằm ở mé còn lại của em trai.

Cảm nhận được ánh mắt sắc bén của hai người chị, Tiểu Kha thấy đau đầu.

Thật sự nhớ những ngày được ngủ một mình.

Buổi tối, bên trái là chị tư dáng người nóng bỏng, bên phải là chị bảy khí chất thanh tú, ngủ thế nào được chứ?



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!