Editor: Moon

Beta: Kẹo

Mối tình của Trần Nhạc Nhạc và Tưởng Phong có thể coi là một kiểu tình yêu “không có khởi đầu tốt”, duyên phận giữa hai người bắt đầu từ một cuộc cá cược khi Tưởng Phong nhàm chán đem chuyện tình cảm của cậu ta ra cược để ăn tiền của đám bạn, đây không phải là lần đầu tiên cậu ta yêu đương, trước đó cậu ta đã từng có hơn vài mối tình chẳng đáng nhắc đến, tất cả đều không có lý do chia tay nhưng cứ thế chấm dứt. Trong khi đó, Trần Nhạc Nhạc lại là lần đầu tiên nghiêm túc yêu đương, mơ về một mối tình tràn đầy ngọt ngào, cuối cùng cô lại bị hiện thực đả kích đến nổi không gượng dậy được. Cho nên cô không hề chần chừ mà đề nghị chia tay, cũng đồng thời hạ quyết tâm vĩnh viễn không bao giờ để ý tới tên xấu xa Tưởng Phong kia nữa. Nhưng ông trời thật sự là muốn trêu đùa lòng người, bọn họ lại học cùng một trường đại học.

Hai người bọn họ học ở hai viện khác nhau, theo lý thuyết việc gặp gỡ nhau là rất ít, nhưng không biết vì sao, Trần Nhạc Nhạc luôn có thể gặp được Tưởng Phong. Ngày huấn luyện quân sự kết thúc, cô và bạn cùng phòng hẹn nhau ăn lẩu bên ngoài trường học, cả đám người bị quanh quẩn trong trường học hơn nửa tháng, tất cả đều đặc biệt nhớ hương vị thức ăn ở bên ngoài, bởi vậy, tư thế chạy vào quán lẩu của bọn họ mang theo vài phần mạnh mẽ của quân sự trong đợt tập huấn vừa qua.

Tuy nhiên may mắn lại không mỉm cười với họ, quán lẩu đang vào giờ cao điểm, khách chật kín không có chỗ ngồi. Trần Nhạc Nhạc lần đầu tiên đến thành phố này, đã từ lâu khao khát muốn được thưởng thức hương vị của nồi lẩu mang thương hiệu này, mấy người bạn cùng phòng của cô đều là người địa phương nên cũng nhiệt tình muốn dẫn Trần Nhạc Nhạc đến nếm thử hương vị món ăn đặc sản của địa phương họ và cũng là món ăn được nổi tiếng cả nước này.

Sau khi lấy số thứ tự thì cả đám ngồi đợi, phía trước còn có ba mươi tám bàn khác, đám người Trần Nhạc Nhạc các nàng ngồi vây quanh một vòng bên cạnh cái bàn nhỏ ở trước cửa quán lẩu chơi trò cắn rồng.

Đang cười đùa thì trong quán lẩu đi ra một đám người, bạn cùng phòng sau khi nhìn thấy theo bản năng hét to lên một tiếng, mơ hồ có thể nghe thấy âm thanh “Đẹp trai”, “Nóng bỏng”, Trần Nhạc Nhạc vẫn đang chăm chú đến trò chơi nhỏ, cũng chẳng quan tâm đến nên không vội ngẩng đầu nhìn, chờ cô kết thúc hết một ván cắn rồng, thì trên bàn của các cô đã xuất hiện thêm một người.

Tưởng Phong vừa ăn xong với các bạn học trong lớp, mắt thấy Trần Nhạc Nhạc ở chỗ này đang ngồi chờ tới lượt liền lập tức bỏ lại những người khác, ân cần tiến lại gần. Trong khoảng thời gian nhập học tới nay, cậu trong mắt mọi người bên cạnh được xem là người lạnh lùng, nhưng vừa đến chỗ Trần Nhạc Nhạc, liền lập tức khôi phục bản tính thật của mình. Cậu ta kiên nhẫn đợi đến khi Trần Nhạc Nhạc chơi xong, mới tiến lại gần cười hì hì mở miệng: “Nhạc Nhạc, có đói bụng không, tớ đi nói chuyện với chủ tiệm để cho các cậu được đi ăn trước nhé.”

Trần Nhạc Nhạc sắp phiền chết với kẻ bám dính này, cô trừng mắt nhìn cậu một cái: “Chủ tiệm dựa vào cái gì mà nghe lời cậu? Hơn nữa chen ngang như thế cũng không tốt, tất cả mọi người đều thành thành thật thật chờ đến lượt, cậu đừng ở chỗ này làm những việc khiến người khác chê cười. ”

Đối với đám bạn cùng phòng, đây là lần đầu tiên họ nhìn thấy Trần Nhạc Nhạc dùng thái độ khó chịu này để ứng xử với người khác, tất cả đều cho rằng anh đẹp trai trước mắt bị nói như vậy, sẽ tức giận rời đi, không nghĩ tới, Tưởng Phong một chút cũng không thèm để ý, còn rót cho Trần Nhạc Nhạc một ly sữa đậu nành: “Được rồi, tớ cùng cậu chờ.”

Quán lẩu có một lượng khách rất lớn, nên bên trong vị trí ngồi cũng khá nhiều, chỉ hơn một giờ sau liền đến lượt của đám người Trần Nhạc Nhạc. Lúc đi vào, chủ tiệm còn tự mình mang theo người đến để xác nhận đặt món, Tưởng Phong không dám tự tiện làm chủ, chỉ ở bên cạnh chăm chú uống ly nước chanh chờ đợi.

Thực chất đây chỉ là một bữa lẩu không thể bình thường hơn, nhưng ngày hôm sau, trong trường học liền truyền ra tin đồn Trần Nhạc Nhạc là làm giá cao, lời đồn thổi này đương nhiên là có liên quan đến Tưởng Phong. Hai người thừa dịp buổi chiều không có lớp học, gặp nhau ở sân vận động, Trần Nhạc Nhạc vô cùng tức giận: “Đây là vu khống, hơn nữa nếu cậu không ở đó, sẽ không có những chuyện này, đều do cậu.” Tưởng Phong cẩn thận chú ý đến thái độ của cô, cũng tiếp lời nói thêm: “Đúng, lời đồn nhảm, ánh mắt và đầu óc của người nghe đều có vấn đề chỉ để trưng, thiếu gia tớ đẹp trai như vậy, chỗ nào giống như miếng đất mặt tiền, ba tớ mà nghe thấy những lời này sẽ tức giận đến tăng huyết áp mất.” Trần Nhạc Nhạc trừng cậu ta một cái, nửa câu cũng không muốn nói thêm.

*

Những lời đồn thổi ra bên ngoài chính là do một trong những người bạn cùng phòng của Trần Nhạc Nhạc, lần đầu tiên vào đại học đã được gặp loại người có lòng dạ hiểm ác như thế này. Bầu không khí trong ký túc xá sau chuyện này trở nên rất tệ, tuy Trần Nhạc Nhạc có tính cách cởi mở nhưng cũng chịu không nổi với chuyện phải đối mặt với bạn cùng phòng hàng ngày gần gũi giống người nhà mà lại lạnh lùng.

Trong ký túc xá vốn dĩ là có hai người quan hệ ứng xử rất tốt, trong mọi hoàn cảnh đều có thể thích ứng tốt, đó là Trần Nhạc Nhạc và Truyền Phi. Bạn cùng phòng Văn Đích thì mặt mày lạnh lùng, hai người bạn cùng phòng còn lại chính là bạn học cao trung. Các bạn thấy tình huống phát sinh này cũng không cùng các cô tụ tập một chỗ, đều cách rất xa. Trần Nhạc Nhạc từng tự kiêu về tính cách của mình, cô luôn cảm thấy mình có thể thích ứng với bất kỳ hoàn cảnh nào, trời không sợ đất không sợ, nhưng vừa đến thành thị xa lạ này, liền cảm nhận được một phen lòng người ấm áp, cuối cùng cũng hiểu được lo lắng trong mắt của mẹ cô trước khi cô rời đi. Đi học ở nơi xa, Trần Nhạc Nhạc chỉ muốn cho gia đình cô biết những chuyện vui không muốn kể chuyện buồn nên cô cũng không dám nói chuyện phiền lòng này cho mẹ, cô chỉ có thể tâm sự với Lâm Nguyệt mà thôi. Nhưng khi cô làm một tràn trút hết tâm tư của mình với bạn lại không chú ý tới Chu Văn Chử đang ở bên cạnh Lâm Nguyệt, vì thế đợi đến khi Trần Nhạc Nhạc nói xong, thì bên kia Tưởng Phong cũng biết.

Cậu ta cố ý chạy tới hồi lâu cũng tìm được Trần Nhạc Nhạc ở phía sau khu vườn nhỏ muỗi đang bay đầy trời. Ở thành phố này vào mùa thu muỗi rất nhiều còn rất lợi hại, khi Trần Nhạc Nhạc đi ra lại mặc quần đùi và áo ngắn tay, hiện tại trên người cô bây giờ đã đầy những nốt mẩn đỏ li ti do muỗi cắn mà ra. Tưởng Phong nhìn thấy cô như vậy, nữa câu cũng không dám trêu chọc, cởi áo chống nắng của mình xuống khoác lên trên người cô: “Chúng ta về rửa trước sau đó bôi thuốc nhé?”. Trần Nhạc Nhạc lắc đầu: “Tớ không muốn về ký túc xá.” Cô thích bầu không khí đơn giản thoải mái, bây giờ trong ký túc xá oán khí mù mịt, đi vào liền cảm thấy ngột ngạt khó thở.

Tưởng Phong dứt khoát ngồi bên cạnh, cậu ta chủ động vươn cánh tay ra, cười nói một câu: “Được, vậy tớ giúp cậu dẫn dụ hết lũ muối đi, nào các anh em hãy cắn tôi đi đừng bắt nạt cô ấy.” 

Trần Nhạc Nhạc bật cười một tiếng, cô quấn quần áo chống nắng của cậu ta, từ sâu trong lòng đánh giá một câu: 

“Cậu hôi quá, muỗi cũng không thèm thích.” 

“Này, cậu nói chuyện có một chút lương tâm được không, tớ đang ở trên sân bóng rổ thì bị anh Chử gọi điện thoại liền chạy đến, cả đến trận đấu cũng không quan tâm, trở về không chừng bị đám cháu trai trên sân oán giận ngút trời cũng không chừng.” 

Tưởng Phong ho nhẹ một tiếng, lấy chìa khóa từ trong túi quần ra, thoải mái đưa cho cô, “Phòng này nằm ngay bên cạnh trường học, cậu phải ở trong ký túc xá cũng không quen, hay là qua đây ở đi.” T

rần Nhạc Nhạc lập tức cảnh giác nhìn cậu ta một cái. Trên gương mặt Tưởng Phong vừa bị cắn thêm một nốt nữa, giờ phút này còn sưng lên non nớt, nét mặt đặc biệt buồn cười: “Tớ cam đoan, sau này cậu không cho phép, tớ nửa bước cũng không dám đặt chân vào.”

Phòng ở này là do người nhà chuẩn bị cho cậu, vốn Tưởng Phong yêu cầu cao về hoàn cảnh sống cho nên với hoàn cảnh trong ký túc xá của trường hiển nhiên cậu ta không thể thích ứng được, trong khoảng thời gian này, cậu đều ở phòng đó, nhưng hiện tại Trần Nhạc Nhạc không muốn về ký túc xá, Tưởng Phong liền nhường chỗ này cho cô, nửa câu cũng không dám oán thán.

Trần Nhạc Nhạc đích xác không muốn ở trong ký túc xá, nhưng nếu bây giờ nói cho mẹ Trần biết rằng mình muốn ở phòng thuê bên ngoài, không chừng sẽ lập tức xông tới đòi công bằng cho cô, nhưng ở nhà Tưởng Phong thì… Cô còn đang do dự, cậu đã ở bên cạnh chậm rãi mở miệng: “Là như thế này, nếu sau này hai chúng ta quen nhau, còn phân biệt cái gì của tớ của cậu, cho nên bây giờ không cần để ý, nếu cứ vậy có phải rất lãng phí đúng không?”. Hai người từ năm lớp mười hai yêu nhau ngắn ngủi rồi lại chia tay, đến bây giờ cũng đã hơn một năm, tuy rằng hai người bọn họ hiện giờ quả thật không ở cùng một chỗ, nhưng trong mắt một số người, họ vẫn là đang tìm niềm vui nhỏ của một đôi tình nhân. Nghĩ tới đây, Trần Nhạc Nhạc trừng mắt nhìn cậu ta một cái, ném chìa khóa trở về: “Vậy tớ không cần.”

*

Cuộc sống ký túc xá cứ như vậy không lạnh không nhạt, Trần Nhạc Nhạc sau khi thích ứng được, cảm thấy cuộc sống nào cũng có thể sống được. Chương trình chuyên môn của cô rất nhiều, áp lực học tập lớn, Trần Nhạc Nhạc mắt thấy Lâm Nguyệt thi đậu đại học Tĩnh Hoa, được khích lệ sâu sắc, cũng muốn cố gắng một phen. Vì vậy, cuộc sống hiện tại của cô ưu tiên hàng đầu vẫn là chuyện học, trừ các giờ lên lớp thì thời gian còn lại cô dùng để ngâm mình trong thư viện cả ngày, trở về ký túc xá chỉ để ngủ. Đối với việc học, Tưởng Phong lại không có tính tự giác như Trần Nhạc Nhạc, biết là cô có vị trí cố định yêu thích của mình trong thư viện, trường học lại không cho giữ chỗ trước lâu dài, cậu luôn tới trước để giữ chỗ ngồi chờ Trần Nhạc Nhạc đến, trong tay Tưởng Phong thường xuyên lật quyển truyện tranh rồi ngủ.

Đến khi kết thúc học kỳ đầu tiên của năm nhất đại học, kết quả thi cuối kỳ được công bố trên trang web, Trần Nhạc Nhạc như nguyện đạt được vị trí số một trong chuyên ngành này, mà Tưởng Phong dựa vào biểu hiện khác thường trước kỳ thi của cậu nên chỉ đạt được vừa đủ điểm số qua môn. Hai người đặt vé máy bay ngày mai cùng nhau về Đồng Thành, hôm nay còn có thời gian, Trần Nhạc Nhạc lại đến thư viện mượn sách cần dùng trong kỳ nghỉ, cô còn đang cẩn thận kiểm tra danh mục sách, Tưởng Phong đã chụp ảnh thành tích của cô, giống như định gửi cho ai. 

Trần Nhạc Nhạc lập tức cảnh giác: “Cậu làm gì vậy?”. 

Tưởng Phong vẻ mặt không sợ hãi, độ dày da mặt có thể so sánh với trường thành Bát Đạt Lĩnh: “Mẹ tớ châm chọc tớ não nhỏ, tớ cho bà xem, đứa con trai nhỏ não này của bà lại tìm được một người bạn gái thông minh còn đáng yêu như thế nào.” 

Trần Nhạc Nhạc bỗng chốc ửng đỏ cả hai má: “Tớ không phải bạn gái cậu.”

“A, biết rồi, tớ tiếp tục cố gắng.” 

Tưởng Phong nói một câu không đầu không đuôi, còn cười xán lạn với cô, như khoe khoang xoay màn hình điện thoại di động, để lại cái nhìn của Trần Nhạc Nhạc phía sau. 

Cậu lại nói tiếp: “Nhạc Nhạc, cho cậu quyết định, hai cái này cái nào cậu thích hơn, sau này chúng ta kết hôn sẽ cùng nhau nuôi chúng, Biên Mục hay Là Samoye?”. 

Trần Nhạc Nhạc hít sâu một hơi: “Tớ sẽ không cưới cậu.” 

Tưởng Phong giả vờ như chưa nghe thấy: “Chậc, đây chính là phải nuôi dưỡng nhiều năm, cậu xác định không chọn sao? ”

Trong lòng Trần Nhạc Nhạc đối với Samoye có cực độ thiên vị, cô từ nhỏ đến lớn vẫn muốn có được nó, đáng tiếc mẹ không cho phép, hiện tại nhìn nụ cười của Tưởng Phong, cô rối rắm mấy chục giây, rốt cục vẫn không nhịn được mở miệng: “Samoye.”

“Tốt,” Tưởng Phong thấy đã đạt được mục đính, khóe miệng không cười nhưng ý cười trong lòng lại không giấu được: “Con chó của bạn tớ sinh, tớ sẽ nói cậu ta chọn cho chúng ta một con thật xinh để nuôi dưỡng, không lâu đâu chỉ mất mấy ngày sẽ được đưa tới, cậu có muốn đến nhà tớ để xem thử không?”. 

Trần Nhạc Nhạc cắn răng: “Không đi!”.

*

Kỳ nghỉ đông này, mỗi ngày của Trần Nhạc Nhạc đều bị quấy nhiễu, Tưởng Phong không ít không nhiều, đều đặn mỗi ngày ba bữa đều gửi hình ảnh và video của chú chó nhỏ cho cô xem, nó thật đáng yêu Trần Nhạc Nhạc hận không thể chui vào di động để sờ vào nó.

Cứ như vậy cho tới gần ngày tết, Tưởng Phong bỗng nhiên gửi tin tức gì nữa. Trần Nhạc Nhạc chờ đợi từ sáng sớm tinh mơ, giờ cơm trưa cũng đã trôi qua, cũng không thấy cậu ta có chút động tĩnh nào, cô liền không nhịn được nhắn tin hỏi cậu. Tưởng Phong rất nhanh đã trả lời cô: “Di động hỏng rồi, không thể chụp ảnh, nếu cậu thích Lele có thể tới nhà của tớ để xem nó, vừa hay hôm nay lại là ngày trăng tròn rất đẹp nha.”

Lele là tên mà Tưởng Phong đã đặt cho chú chó nhỏ, Trần Nhạc Nhạc không nói gì chỉ trực tiếp gọi chú chó nhỏ là Tưởng Phong.

Thấy Trần Nhạc Nhạc không phản hồi, Tưởng Phong lại lần nữa ngã giá: “Chú chó này thật là đẹp quá đi, hay tớ làm cha nó đi, chậc nhan sắc này thật đáng ngưỡng mộ.” Trần Nhạc Nhạc rốt cuộc nhịn không được, cùng Tưởng Phong bàn bạc tốt, quyết định là cậu sẽ mang chú chó ra bên ngoài còn cô sẽ bắt xe đến gần nhà cậu, sau đó sẽ ở bên ngoài nhà cậu xem một chút là được.

Nhà cậu ta cách nhà cô cũng khá là xa, Trần Nhạc Nhạc đã phải trả một khoản không nhỏ cho tiền xe, lại còn không thể đến ngay nơi cần đến, còn phải mất một đoạn đường đi xe khác, trong lúc cô đang thất thần nhìn mặt đường, trước mắt đột nhiên có chiếc xe đi tới, Tưởng Phong từ ghế điều khiển hạ cửa sổ xe xuống, bày ra bộ mặt như không quen biết: “Lên xe đi cô gái xinh đẹp, miễn phí tiễn cô một đoạn đường.” 

“Chó con không ở trên xe sao?” Trần Nhạc Nhạc bĩu môi, cậu ta chạy xe tới đây, đương nhiên không mang theo chó con rồi. Tưởng Phong im lặng cười, trong lòng nghĩ người cũng đã lừa được tới đây, còn không dẫn về ra mắt gia đình một chuyến thì quả là uổng phí làm người rồi.

Cuối cùng hai người cùng ở phía sân sau nhà của Tưởng Phong cùng chơi với chó con. Trần Nhạc Nhạc trước đó chỉ được xem chú chó qua video bây giờ thì nó đang ở ngay trước mắt cô, chó con lại ngoan ngoãn nghe lời cô làm nũng, lập tức trong lòng cô cũng dịu đi vài phần nhìn thấy Tưởng Phong ở trước mắt cũng trở nên thuận mắt hơn. 

“Tới đây nào con trai, chúng ta cùng mẹ đặt tên cho con nào, gọi gì thì tốt đây, Nhạc Nhạc, Đại Nhạc, hay là tiểu Nhạc đi?”.

Trần Nhạc Nhạc trừng mắt liếc cậu một cái, tuy rằng ghét bỏ Tưởng Phong, nhưng cô vẫn là thực sự nguyện ý làm mẹ của chó con, cô suy tư một lát, tay vuốt đầu chú chó rồi nói: “Muốn kêu tiểu não rìu*, được không?”

*Nguyên văn là 小脑斧, nhưng mà mình không biết dịch như thế nào cho hợp lí nên để nguyên convert

Tiểu não rìu vui vẻ vừa lòng gâu gâu gâu vài tiếng, như thể cấp bậc chiến đấu của nó được tăng lên vài cấp vậy tuy rằng chỉ là cái tên mà thôi.

Tưởng Phong tùy ý dựa lưng ra sau, liếc nhìn bóng người ở cách đó không xa, nhẹ giọng cười: “Được con trai, chúng ta từ hôm nay trở đi cũng coi như là có tên có họ là một công dân tốt, về sau phải ngoan một chút nhé.”

Cậu vừa nói dứt lời, Trần Nhạc Nhạc đang muốn mở miệng đối đáp lại vài câu, bỗng nhiên cô nhìn thấy có một dì xinh đẹp đang đi tới, diện mạo giống với Tưởng Phong đến bảy phần, đường nét mặt mày đều như đúc ra từ một khuôn, chẳng qua Tưởng Phong cho người ta cảm giác chói như ánh mặt trời, còn dì lại có dáng vẻ rất dịu dàng, hiền dịu. 

Mẹ Tưởng Phong vui vẻ nhét một phong bao lì xì vào lòng Trần Nhạc Nhạc, sợ cô gái nhỏ này ngượng ngùng từ chối, bà không dám ở lại lâu, nói một câu “Chúc mừng năm mới” liền xoay người bỏ chạy, toàn bộ quá trình tốc độ rất nhanh, làm cho Trần Nhạc Nhạc mơ hồ không biết mình đang tỉnh hay mơ. Nhưng trong ngực thật sự có một phong bao lì xì thật dày.

Tưởng Phong ở bên cạnh cười một cách thoải mái: “Mẹ tớ không tin tớ có thể mời cậu đến nhà, hiện tại đã trông thấy tận mắt, cuối cùng thì từ nay về sau bà sẽ không thể chọc ghẹo tớ nữa.” 

Cậu lại liếc mắt nhìn bộ dáng Trần Nhạc Nhạc đang cầm bao lì xì không biết làm sao, khuyên cô một câu, “Cầm chắc vào, mẹ tớ tặng quà lần đầu gặp mặt con dâu đấy cậu đếm xem được bao nhiêu tiền?”. 

Trần Nhạc Nhạc giận không thể thả tiểu não rìu cắn chết cậu ta.

*

Hai người không mặn không nhạt đến năm hai đại học như vậy, một ngày nọ, Trần Nhạc Nhạc đang chuẩn bị bản thảo cuộc thi sáng tạo trong phòng tự học, cô bận rộn hơn nửa ngày, muốn lướt điện thoại thư giãn một lát, kết quả vừa mở ra, liền thấy được đề tài náo nhiệt nhất trên diễn đàn, hoa khôi trường luật muốn bày tỏ tình cảm với Tưởng Phong, hiện tại đang chuẩn bị, trong bài viết còn đề cập đến cả thời gian phát sóng trực tiếp tình hình hiện trường. Trần Nhạc Nhạc hít sâu, cầm sách đi về phía ký túc xá của Tưởng Phong. Bài viết ba phút trước ngừng cập nhật, không có kết quả cuối cùng, khán giả đều rất sốt ruột chờ đợi, Trần Nhạc Nhạc làm mới lại trang web, bài viết vừa rồi lại trực tiếp bị xóa, cô cắn răng, bước nhanh hơn. Lúc cô đến, người xem náo nhiệt trước cửa ký túc xá nam đã không còn, chỉ có cô quản lý lải nhải phát sầu với cánh hoa, dải ruy băng rải rác trên bãi đất trống trước cửa. Lúc Trần Nhạc Nhạc đi qua, đế giày dính vài thứ, cô quản lý lại dặn dò: “Cô gái nhỏ trước khi đi tiếp hãy đem đồ vật dưới đế giày làm sạch đi đã, bằng không làm cho mặt đất đều là…”, rồi thở dài một hơi. Trần Nhạc Nhạc xử lý giày xong, gọi điện thoại cho Tưởng Phong nhưng không ai nghe máy. Trần Nhạc Nhạc có chút tức giận, cô đang đứng một mình, chu môi phồng hai má lên, trong lòng dậy lên một làn sóng tức giận, bên cạnh bỗng nhiên xuất hiện một người, cùng mẹ Tưởng Phong lúc trước nhét bao lì xì cho cô lần đó tư thế rất giống nhau: “Ôi! Mẹ Tiểu não rìu của chúng ta làm sao vậy?”. 

Tưởng Phong vừa mới từ sân bóng trở về, trên người còn ướt đẫm, chỗ cậu đứng cũng ướt đẫm, cậu ôm bóng rổ đi vòng quanh Trần Nhạc Nhạc một vòng, không đành lòng ở trên tai cô lặng lẽ gạt xuống: “Ai chọc cậu, bạn cùng phòng của cậu lại làm gì sao?”. 

Trần Nhạc Nhạc nhụt chí: “Không có, cậu vừa rồi đi đâu vậy? ”

“Sân vận động.” Tưởng Phong nói xong, nhìn sắc mặt Trần Nhạc Nhạc, cậu cũng không biết cô nghe xong lời này là cao hứng hay mất hứng, mở miệng giải thích thêm: “Buổi sáng tớ bận đi giành chỗ ngồi cho cậu sau đó người ta hẹn tớ nhiều lần nên tớ cũng không tiện cự tuyệt.” 

“Cậu vừa mới trở về?”.

“Ừm, kết quả vừa trở về liền thấy được cậu, cơm ăn chưa, cửa Bắc có cửa hàng mới mở, chúng ta đi ăn thử không?”. T

rần Nhạc Nhạc lắc đầu: “Không có khẩu vị, không đi”. 

“Ai——”.

Tưởng Phong bỗng trở nên tò mò, khó lắm mới thấy Trần Nhạc Nhạc đến tìm cậu một lần, vậy mà chưa nói được chuyện gì ra hồn, cậu vẫn là không cam tâm. Cuối cùng vẫn là buổi tối trở về ký túc xá, cậu mới được bạn cùng phòng cho biết tin hoa khôi trường luật thổ lộ với chủ tịch xã quần vợt, kết quả bị người ta hiểu lầm là thổ lộ với cậu, trên diễn đàn gây ra một cơn sóng lớn, sau khi hoa khôi tỏ tình thành công, chủ tịch xã quần vợt liền ghen tuông tìm người xóa bài. Sự kiện sóng gió trên diễn đàn có thời gian trùng hợp với thời gian Trần Nhạc Nhạc đến tìm cậu.

Tưởng Phong vốn dĩ đang ngủ, nghe xong lời này lập tức xoay người đứng lên, một bên mặc quần áo một bên cố nén cười rồi nói với bạn cùng phòng một câu: “Không có việc gì đâu, mùa xuân mới tới nên đi ra ngoài hóng gió thôi”.

Cậu có thể nghĩ biện pháp chuồn ra, nhưng Trần Nhạc Nhạc lại sẽ không phối hợp, Tưởng Phong canh giữ dưới lầu ký túc xá nữ, ngửa cổ có thể nhìn thấy vị trí ký túc xá của Trần Nhạc Nhạc, trên ban công bày chậu xương rồng nhỏ, giống như cô, vừa nhìn đã cảm thấy khó giữ được nhưng khi tinh tế thưởng thức, lại đáng yêu đến cực điểm. 

Tưởng Phong ở cửa chờ cả một đêm, cậu ngáp dài chờ cô quản lý mở cửa, nhưng vẫn không nhìn thấy Trần Nhạc Nhạc đi xuống, sợ bây giờ đi mua bữa sáng sẽ không gặp được cô, cậu chỉ có thể gọi đồ ăn giao vào rồi tiếp tục chờ. 

Hôm qua, Trần Nhạc Nhạc hơi bị kích động, buổi tối ngủ đặc biệt sâu, hơn nữa sáng nay không có lớp học, hơn chín giờ cô mới chậm rãi đánh răng rửa mặt rồi bật máy điện thoại di động, sau đó liền nhìn thấy tin nhắn của Tưởng Phong. Cậu ta gửi tin nhắn vào lúc 11 giờ hơn tối hôm qua, nói rằng cậu đang chờ cô ở dưới lầu. Trần Nhạc Nhạc đột nhiên tỉnh táo, chạy ra ban công nhìn xuống, thấy Tưởng Phong đang đứng dựa vào lan can. 

Cô vừa từ trên lầu đi xuống, Tưởng Phong nhìn thấy liền nói ngay: “Nhạc Nhạc, chuyện hôm qua…”. 

Tưởng Phong đưa bữa sáng cho Trần Nhạc Nhạc, sau đó lại kể lại sự kiện sóng gió, xong việc mới cười hì hì cúi đầu nhìn cô một cái thăm dò: “Mẹ của rìu nhỏ xinh đẹp của chúng ta, hôm qua ghen à?”. 

Trần Nhạc Nhạc vẫn muốn cứng miệng: “Không có!”. 

Trong lòng Tưởng Phong đắc ý: “Được, không có thì không có. Vợ à! Gói canh bữa sáng vừa mua tới không lâu, lúc ăn cẩn thận nóng nhé”. 

Cậu ta thường ngày nói giỡn đều cũng gọi cô như vậy, Trần Nhạc Nhạc bình thường đều là không chút lưu tình đạp cậu một cái để đáp trả. Nhưng hôm nay Tưởng Phong vừa nói xong, Trần Nhạc Nhạc còn xách túi ăn sáng lên nhìn rồi nói: “Biết rồi”.

Tưởng Phong sửng sốt mất vài giây, đột nhiên phản ứng lại, cả người lập tức cười rộ lên, cũng không để ý nơi này là dưới lầu ký túc xá nữ, hơn nữa lúc này, xung quanh lui tới đều là người, cậu ôm Trần Nhạc Nhạc lên, vui vẻ xoay vòng vòng: “Tớ không nghe lầm chứ vợ, vợ, vợ…”. 

Âm lượng của cậu ta không nhỏ, hơn nữa động tác rêu rao này lập tức hấp dẫn ánh nhìn của vô số người xung quanh. Trần Nhạc Nhạc vùi đầu vào trong ngực hắn: “Câm miệng ngậm miệng, cậu lại làm cho tớ mất mặt như vậy, câu nói vừa rồi lập tức thu hồi”. 

“Đừng nha, lễ gặp mặt của mẹ tớ cậu cũng đã cầm rồi, con trai chúng ta tiểu não rìu cũng đều đã lớn, lúc này hối hận thì không ít phiền phức đâu vợ, ha ha!”. Trần Nhạc Nhạc sắc mặt đỏ như gấc, dứt khoát nhắm mắt lại mặc kệ cậu ta. Dù sao đi nữa người mất mặt nhất vẫn là cậu ta mà.

_HOÀN TOÀN VĂN_

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!