"Thẩm Cố Bắc! Thẩm Cố Bắc!"

2

Tiếng kêu đòi mạng ấy cuối cùng cũng đánh thức được Thẩm Cố Bắc ra khỏi cơn mơ.

Chậm rãi mở to mắt, lọt vào trong tầm nhìn là một mảnh đen nhánh.

Cậu đang nằm trong một căn phòng nhỏ hẹp, sàn nhà ẩm ướt lạnh lẽo. Lại nghe được tiếng thở hổn hển yếu ớt bên tai, thì ra là âm thanh của chính mình.

Thẩm Cố Bắc tự ngẫm lại một trăm hai chục giây, mới nhận rõ được hiện thực, cái chỗ quỷ quái này không phải là quan tài của cậu.

Tay cậu bị trói ngược ra đằng sau lưng, cổ tay bị cứa đến rách da, cơn đau rõ ràng đang nhắc nhở Thẩm Cố Bắc rằng: Cậu còn sống.

Phòng tối.

Play giam cầm.

Vừa mới sống lại đã kíc. thích như vậy rồi?!

Nhớ lại vài phút trước, Thẩm Cố Bắc còn đang vênh váo nhảy Disco trong chính tang lễ của mình, thuận tiện dùng suy nghĩ để an ủi kẻ thù truyền kiếp - Trịnh An Nam đã quỳ ba ngày ba đêm.

5

Hai người bọn họ từ trước đến nay vẫn luôn ở thế đối đầu với nhau căng đến mức không thể hòa giải, tình hình vẫn luôn như nước với lửa. Thẩm Cố Bắc cho rằng sau khi mình chết đột ngột vì làm việc quá sức, Trịnh An Nam nhất định sẽ đốt pháo hoa ăn mừng.

Nào biết hắn im lặng không nói một lời, cứ như vậy thẳng lưng canh giữ trước quan tài của cậu ba ngày ba đêm.

Trịnh An Nam túc trực bên quan tài ngày đầu tiên, Thẩm Cố Bắc cảm giác đậu má. Cầu nguyện hắn nhanh chóng về chỗ của mình, đừng làm chậm trễ cậu đầu thai chuyển thế.

Túc trực bên quan tài ngày thứ hai, những người trong tang lễ đều đã tan hết. Chỉ còn mình hắn bướng bỉnh cố chấp, ôm tấm ảnh đen trắng của Thẩm Cố Bạch trong ngực, ngón tay liên tục vuốt ve khung ảnh đến nỗi trắng bệch, giống như muốn dùng nhiệt độ cơ thể hắn truyền đến sức sống cho cậu.

Ngày thứ ba, dưới mi mắt của Trịnh An Nam đã đen nhánh, nom rất giống tư thế chuẩn bị tuẫn tình. *

*bồi chếc đó

Cho dù có chậm hiểu về tình cảm đến đâu thì Thẩm Cố Bắc cũng đã nhìn ra, nhất thời tâm tình đầy phức tạp.

—— Trịnh An Nam thế nhưng thích mình, nhìn tư thế kia hẳn là yêu thầm mình cũng một đến hai năm rồi.

Nếu hắn sớm nói ra thì có lẽ...

Tốt hơn là không nên, quá kinh khủng.

Thẩm Cố Bắc thầm nghĩ: Mình cũng đã chết rồi, cũng không thể cùng hắn minh hôn *được, đúng không?

*là nghi lễ kết hôn giữa hai người đã mất,giữa một người còn sống và một người đã khuất.

Ngay khi xuất hiện cái ý nghĩ đó, trong cơn mê, sự hỗn loạn khổng lồ đã đem cậu tiến vào lỗ hổng của không-thời gian.

Khi lấy lại được ý thức, cũng không biết năm nay là năm nào, chỉ thấy cả người đau nhức.

Thẩm Cố Bắc chuyển động cổ tay, trước tiên nới lỏng nút thắt, sau đó trở tay thoát khỏi dây buộc.

Trong phòng không có cửa sổ, cậu duỗi tay sờ soạ.ng khắp nơi, chạm được vào vách tường bên cạnh liền mượn sức tường chậm rãi đứng lên.

Chân trái dẫm trên mặt đất, mắt cá chân liền truyền đến một cơn đau nhức, hẳn đã bị bong gân rồi. Ngoài ra còn có cánh tay, bụng và đầu cũng bị thương, rõ ràng là đã bị đánh đập rất mạnh.

"Ss——" Thẩm Cố Bắc hít một ngụm khí lạnh.

Cậu chịu không nổi cái oan ức này.

Trong bóng tối, cậu bước về trước hai bước, đột nhiên cảm giác được cái gì, nhón chân duỗi tay ra quả nhiên liền tìm thấy được một cái khung cửa sổ nhỏ.

Dùng sức đẩy mạnh khung cửa sổ ra, ánh nắng mặt trời đã nhanh chóng chiếu rọi căn phòng nhỏ, xua tan đi bóng tối.

Thẩm Cố Bắc hạ mi mắt, nâng tay lên che rồi cúi đầu quan sát vị trí và hoàn cảnh của mình.

Cơ thể của cậu giống như nhỏ đi một chút, chân tay gầy yếu, trên người còn mặc một bộ đồng phục lỏng lẻo, trên ngực còn in bốn chữ đỏ tươi "Trung học Khánh Lê".

Trong cái thùng gỗ bên góc có vài quả bóng bị thủng. Bên cạnh cây lau nhà còn treo cái bảng đăng ký, trên bảng đăng ký ghi tên các lớp mượn dụng cụ cho giờ thể dục.

Dòng cuối cùng ghi: 09-09-99, lớp 12A5 – hai quả bóng rổ.

Chữ viết còn rất mới.

Chờ đã, năm 1999?

Sau này, khi mọi người nhắc tới năm 1999 đều nói đây là năm có đủ các loại tin đồn.

2

Gì mà tận thế, người ngoài hành tinh xâm chiếm trái đất, tất cả các trẻ em đều phải kí 《Hiệp ước bảo mật 》...

Trên thực tế, Thẩm Cố Bắc trải qua năm 1999 mà không có bất cứ điểm đặc biệt nào, nó gần như mờ nhạt trong trí nhớ của cậu.

Vì sao lại trở lại năm này?

Chẳng lẽ sự kiện giải cứu thế giới năm 1999 là sự thật?

"Thẩm Cố Bắc, cậu ở đâu vậy? Nếu nghe thấy thì kêu chít một tiếng đi!" Ngụy Tắc Linh nâng cao giọng gọi tên cậu.

1

"Tôi ở kho thể dục." Thẩm Cố Bắc bình tĩnh trả lời, thuận tay đem sợi dây thừng vừa mới tháo ra bỏ vào túi áo đồng phục.

Ngụy Tắc Linh nghe thấy tiếng cậu, vội vã chạy tới, thở hồng hộc kéo cái then cửa bên ngoài.

"Trời ạ, cậu lại bị đánh tiếp sao? Tớ đã bảo cậu tránh xa cái tên Lâm Phát Tài một chút. Tiết toán vừa rồi cậu không lên lớp, lão Ngô rất tức giận, gọi cậu đến văn phòng tìm ổng đó."

Ngụy Tắc Linh nói một hơi nhưng không nhận được bất kì câu trả lời nào.

Thẩm Cố Bắc lẳng lặng nhìn chằm chằm cậu chàng, ánh mắt tràn ngập tia nghiên cứu và tìm tòi, giống như kiểu 800 năm qua chưa từng gặp vậy.

"Trên mặt tớ bẩn hả?" Ngụy Tắc Linh sờ sờ mặt mình.

"Không." Thẩm Cố Bắc thu hồi tầm mắt, ý vị thâm trường mà vỗ vỗ vai cậu ấy, "Đã lâu không gặp, tớ nhìn cậu một chút thôi."

"Hả?" Ngụy Tắc Linh cảm thấy không thể hiểu được, hai người họ rõ ràng vừa mới gặp nhau ở tiết thể dục mà.

Ngụy Tắc Linh cùng Thẩm Cố Bắc là hàng xóm, hai người chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, cùng là anh em tốt.

Chỉ là một năm sau, mẹ của Thẩm Cố Bắc qua đời, cửa nát nhà tan cậu từ đây đành phải rời xa quê hương, hai người kể từ lúc đó chưa từng gặp lại.

Lần cuối cùng cậu nghe đến tin tức của Ngụy Tắc Linh chính là do cậu ấy dùng phương thức tự sát để đòi tiền lương, tin tức đó được đưa lên mạng xã hội.

"Văn phòng Lão Ngô ở đâu?"

"Phía trên phòng học của chúng ta..." Ngụy Tắc Linh trả lời theo bản năng, cảm giác Thẩm Cố Bắc đột nhiên trở nên kỳ lạ quá thể, nhưng lại không nói rõ ra được.

Rõ ràng vẫn là nam sinh gầy gò thoáng cái liền bị gió thổi đi, Ngụy Tắc Linh nhìn chằm chằm vào bóng lưng thẳng tắp của cậu, dường như khác hẳn cái người như chim cút nhỏ dễ bị bắt nạt của lúc trước.

Thật tà môn.

"Báo cáo." Thẩm Cố Bắc đi vào văn phòng của Ngô Diệu, lão Ngô tóc hoa râm còn đang chấm bài thi.

Xét về tuổi tác, lão Ngô năm nay vừa mới quá 30 tuổi. Bởi vì lo cho đám học sinh nghịch ngợm nên tóc đã bạc hơn nửa.

Lão Ngô ngẩng đầu, thấy vết thương trên mặt Thẩm Cố Bắc, cau mày hỏi, "Tiết vừa nãy trò đi đâu?"

"Thưa thầy, em vô tình ngủ quên trong nhà kho thể dục."

"...... Thật không?" Lão Ngô rõ ràng không tin, mặc dù lí do Thẩm Cố Bắc đưa ra hợp lí hơn trước nhiều.

"Thật ạ."

"Ai, được rồi. Nếu trong trường học có ai bắt nạt trò thì nhất định phải nói với giáo viên nghe chưa." Lão Ngô bỏ qua cái chủ đề này, lật lật mấy cái bài thi, rút ra bài của Thẩm Cố Bắc rồi đặt nó trước mặt cậu.

Thẩm Cố Bắc cúi đầu nhìn một cái, trong lòng âm thầm mắng câu "má nóa".

Cậu chỉ đạt số 26 trên 150 điểm, thảo nào kết quả thi đại học như cớt.

1

Thẩm Cố Bắc chỉ nhớ rõ mấy năm cấp ba của cậu đều ở trong trạng thái mơ màng, cậu với học tập không hề hợp nhau. Sau khi trọng sinh, lại nhìn đến hiện thực lúc này mới ý thức được rằng như vậy quá kém.

"Năm thứ nhất của cấp ba, thành tích của trò rõ ràng có thể lọt vào top 50 của khối, như vậy chứng minh trò rất có năng lực trong học tập. Hai năm nhất trò đều nằm ở trong lớp trọng điểm, thầy biết..." Lão Ngô nâng gọng kính lên, chuẩn bị đọc bài phát biểu thầy ấy đã chuẩn bị trước.

"Thầy Ngô!" Thẩm Cố Bắc kịp thời đánh gãy lời ông, bày ra bộ dạng khiêm tốn nhận sai, "Em gần đây thi quá tệ, sẽ không có lần sau đâu ạ. Từ hôm nay trở đi em sẽ học tập thật tốt, sẽ cố gắng thi vào đại học."

"......" Lão Ngô còn chưa bắt đầu giáo dục mà đã đạt được kết quả mong muốn. Những lí do mà ông chuẩn bị sẵn liền nghẹn trong cổ họng, ông kìm lại một lúc sau đó chuyển lời thành "Tốt, thầy tin tưởng em."

"Thầy Ngô, thầy còn có việc gì không? Nếu không có thì em về lớp học làm bài."

"Được, trò đi đi. Lần sau đừng có tùy tiện trốn học. Cũng tiện thể nói luôn cho bạn cùng bàn của cậu, nếu như vắng mặt quá nhiều thì nhà trường sẽ xem như tự ý thôi học và xử lý theo quy định."

Thẩm Cố Bắc ngoài miệng đồng ý nhưng trong lòng lại đang nghĩ, bạn cùng bàn với cậu là ai nhỉ?

Quên đi, cũng không quan trọng.

Cậu dựa theo biển lớp trên tường tìm được lớp 12A5.

Khi mở cửa ra, trong lớp là một khung cảnh lộn xộn. Nói chuyện, đánh bài, vật tay....Cái gì cũng có, thứ duy nhất không có chính là học tập.

Trung học Khánh Lê là trường cấp ba duy nhất trong trấn, cho dù là học sinh tốt hay xấu đều được đưa đến đây học tập.

Trường học chia học sinh thành các lớp theo thành tích, từ một đến năm. Chỉ có lớp một là lớp trọng điểm, được nhóm thầy cô giáo tốt nhất đến dạy.

Lớp Năm là lớp kém cỏi tệ nhất, trong ba năm cấp ba ít nhất cũng có mười mấy học sinh bỏ học.

Thẩm Cố Bắc đưa mắt nhìn những ghế còn trống trong lớp học, thuận lợi tìm được chỗ ngồi của mình bằng trực giác và những gì còn sót lại trong kí ức của cậu.

Bàn của cậu không biết bị ai đụng qua, sách vở bị ném lung tung, có mấy quyển còn dính đầy bùn, rách tung tóe.

Thẩm Cố Bắc sau khi gây dựng thành công sự nghiệp luôn sống trong nhung lụa, vậy nên ít nhiều cũng có thói sạch sẽ. Khi nhìn thấy những thứ bị bẩn đó, cậu cũng không muốn dùng, nhặt lên chất đống ở bàn bên cạnh.

Không biết vị trí bên cạnh cậu là của ai, trên bàn không có sách vở mà chỉ có một bộ đồng phục cùng mấy tờ giấy kiểm tra, xem ra mấy ngày nay không có đi học.

Bạn học xung quanh cũng chú ý đến Thẩm Cố Bắc, tầm mắt chỉ nhìn một chút liền dời đi. Dù sao cảnh cậu bị bắt nạt bọn họ cũng nhìn quen rồi.

Sau khi dọn dẹp xong sách giáo khoa cùng với đồ dùng học tập, Thẩm Cố Bắc chọn ra những thứ còn sử dụng được rồi cầm lấy bút bắt đầu học bài.

Đã gần 20 năm rời xa cuộc sống thời học sinh, việc làm bài tập đối với Thẩm Cố Bắc mà nói vô cùng lạ lẫm, nhưng cũng không quá khó khăn.

2

Sau này, không bằng cấp không vốn liếng không hậu trường cậy gây dựng sự nghiệp bằng hai bàn tay trắng, đã không ít lần bị xã hội này vùi dập. Dẫm lên trên mảnh thủy tinh mà bò lên, mỗi lần bước lên đều đổi bằng khó khăn, đau khổ.

Một lần nữa trở lại năm 17 tuổi, học tập chính là chuyện đơn giản nhất.

1

Một lần nữa đắm chìm trong học tập, hai tiết tự học trôi qua nhanh chóng.

Chuông tan học vang lên, học sinh xung quanh nhanh chóng thu dọn sách vở từng người về nhà.

Thẩm Cố Bắc vội vàng làm bài, không nghe thấy tiếng chuông.

Đến khi trong lớp chỉ còn một vài bạn học, bên ngoài phòng học một cái đầu lấm la lấm lét thò vào, ánh mắt hắn lướt qua một vòng lớp học, thô lỗ hỏi một bạn nữ ngồi cạnh cửa " Này, anh Nam không nay không đến à."

Nữ sinh lắc đầu, khoác cặp ra về.

Người bên ngoài sau khi nhận được câu trả lời, liền vênh váo đi vào phòng học, sau lưng còn có thêm vài đứa đàn em.

"Này, thằng kia, mày mau cút lại đây!" Cậu ta chống eo, tay chỉ vào Thẩm Cố Bắc.

Thẩm Cố Bắc không để ý đến cậu ta, vẫn tiếp tục nghiên cứu giải bài thứ hai.

Tên xông vào không nén được giận, cậu ta đưa mắt ra hiệu cho đàn em bên cạnh.

Đàn em của hắn giống y một thái giám, bóp giọng hét to, "Gọi mày đó Thẩm Cố Bắc, mau cút lại đây!"

Giọng của cậu ta bén nhọn, phát ra có âm điệu vô cùng khó nghe.

Thẩm Cố Bắc nghe thấy, ngẩng đầu có lệ mắt một cái, cậu thật sự không muốn tranh chấp với một đám nhóc chưa đủ lông đủ cánh.

Cố tình đám nhóc này lại không biết điều, thấy Thẩm Cố Bắc không phản ứng, cảm thấy tôn nghiêm bị khiêu khích.

Người cầm đầu bước về phía Thẩm Cố Bắc, hùng hùng hổ hổ nói, "Mày bị điếc à? Ông nội mày gọi cũng không nghe thấy, xem ra ban ngày chưa ăn đòn đủ đúng không? "

"Ban ngày?" Thẩm Cố Bắc bắt được từ mấu chốt, bớt thời giờ quay sang liếc cậu ta một cái, "À, thì ra mày là người nhốt tao vào nhà kho thể dục à? "

Thì ra cậu ta chính là Lâm Phát Tài mà lúc trước Ngụy Tắc Linh nhắc đến cả nửa ngày. Vốn có bề ngoài mấp mô, hoàn toàn ko dính dáng đến chữ phát tài, trái lại có vẻ giống vượng tài*.

*旺财: vượng tài, thường được gọi là biệt danh của một con chó, đề cập đến việc thúc đẩy sự thịnh vượng, thường được gọi là Vận Vượng Tài, có nghĩa là may mắn và phát tài.

Lâm Phát Tài đối diện ánh mắt của cậu, bỗng nhiên có chút e ngại, lại không dám rụt rè trước mặt đám đàn em.

Cậu ta ưỡn ngực, ngạo mạn dùng lỗ mũi trừng lại Thẩm Cố Bắc.

1

"Đúng vậy, chính là ông đây làm đó!" Lâm Phát Tài còn không biết sống chết chế nhạo, "Mày lúc trước còn khóc lóc cầu xin ông đây tha cho cơ mà, sao đảo mắt cái đã quên rồi? Chẳng lẽ ông gõ đầu mày một cái, mày mất trí nhớ rồi à....?""

Lâm Phát Tài còn muốn nói thêm vài câu, nhưng những từ còn lại nghẹn trong cổ họng không thể phát ra được.

Động tác của Thẩm Cố Bắc rất nhanh, ngáng chân làm ngã Lâm Phát Tài đồng thời, một bàn tay từ phía sau siết chặt cổ cậu ta, sau đó từ trong túi áo lấy ra dây thừng, lưu loát dứt khoát quánh quanh cổ cậu ta, chậm rãi siết chặt.

"Khụ, khụ..." Lâm Phát Tài bị siết đến nỗi hai mắt trắng bệch, thậm chí kêu cứu cũng không gọi ra được. Hai tay cố gắng vùng vẫy kéo sợi dây trên cổ ra, để lại từng vết máu do móng tay cào trúng.

Đám đàn em nào đã gặp qua tàn bạo này? Sợ đến mức liên tục lui về phía sau, muốn chạy trốn ra ngoài để cầu cứu giáo viên.

"Không được nhúc nhích." Thẩm Cố Bắc lạnh giọng nói, "Lại tiếp tục lui thêm một bước thì mày là đứa tiếp theo."

Đàn em nhìn đến thảm cảnh của Lâm Phát Tài, tức khắc chùn bước, an phận đứng yên tại chỗ, ngay cả thở mạnh cũng không dám.

Thấy Lâm Phát Tài chỉ còn hai nhịp thở, Thẩm Cố Bắc cuối cùng cũng có chút từ bi buông yết hầu ra, trở tay trói chặt tay Lâm Phát Tài, nhấc chân đem cậu ta đá ngồi lên vị trí bạn cùng bàn.

"Đây, trả lại dây thừng cho mày, lần sau đừng làm mất nữa nha." Thẩm Cố Bắc dùng đồng phục của cậu ta để lau khô tay, thong thả ung dung nói, "Đức tính tao cao thượng, nhặt được của rơi trả lại người mất."

Lâm Phát Tài vẫn chưa hồi phục tinh thần, vẻ mặt còn chưa đầy hoảng hốt.

Trên cổ còn đầy vết máu do chính mình cào ra, nước mắt nước mũi tùm lum.

"Cho nên," Thẩm Cố Bắc nắm lấy tóc cậu ta, cưỡng bách Lâm Phát Tài đối mặt với mình, "Mày cũng nên báo đáp tao, đúng không?"

"Xin vui lòng, cút xa một chút." Thẩm Cố Bắc nhẹ nhàng thương lượng với cậu ta, "Đừng làm phiền tao học tập."

1

*

Tác giả có lời muốn nói:

Tên gọi Ngu ngốc hay cá mặn đều là Nam Nam, cậu chàng còn một triệu điểm si ngốc, Bắc Bắc thuộc phái sự nghiệp. 


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!