Chương trình học của cấp ba vô cùng căng thẳng, sau khi tan học luôn có thêm hai tiết tự học, tổng cộng là 100 phút.

Hiệu trưởng để trống ra một phòng học, tranh thủ thời gian của tiết tự học buổi tối để tổ chức cuộc thi cạnh tranh.

Tham gia thi đua cấp tỉnh, liên quan đến vinh dự của toàn bộ trung học Khánh Lê. Tuy rằng giáo viên trên dưới đều không có hy vọng đối với việc nhận giải nhưng ít nhất học sinh được đi phải có tinh thần cạnh tranh, đừng để đứng hạng bét là được.

" Người đến đông đủ chưa?" Lưu Hồng Mai mang theo bài thi ngữ văn, đi vào phòng học.

Giáo viên ngữ văn nho nhã theo sát sau đó, trong tay cầm danh sách điểm danh, "Trước tiên điểm danh cái đã nhé, Viên Hải."

"Có!" Viên Hải hàng phía trước giơ tay lên.

"Ngụy Thấm."

Ngụy Thấm ngẩng đầu lên, thanh âm ngọt ngào, " Có."

Giáo viên ngữ văn đọc theo danh sách, đến lượt cuối cùng, "Thẩm Cố Bắc."

Trong góc phòng học, Thẩm Cố Bắc đầu cũng không ngẩng, đáp lại.

Lưu Hồng Mai đi qua chỗ cậu, cau mày, "Các bạn học, hãy đem tất cả những thứ không liên quan đến kì thi lên bục giảng. Hiện tại mới biết đọc sách, sao lúc trước không đọc đi? Bây giờ nhồi nhét còn có tác dụng hả?"

Cô ta không có chỉ rõ tên họ, nhưng các học sinh khác đều có thể nghe ra ý tứ trong đó.

Hàng phía sau Thẩm Cố Bắc từ từ gập cuốn sách lại, sải bước về phía trước và đặt nó lên trước mặt Lưu Hồng Mai.

Mấy cái chữ to trên bìa sách "sách giáo khoa toán học bắt buộc" đã đâm thẳng vào mắt của Lưu Hồng Mai.

Toán học, sao có thể là toán học?

Tiết vật lý xem toán, thi ngữ văn cũng đọc sách toán, sao không kết hôn với toán luôn đi!

"Trở về chỗ ngồi đi." Lưu Hồng Mai treo lên khuôn mặt của Diêm Vương sống, bình tĩnh phát 10 bài thi cho các thí sinh.

Cuộc thi chính thức bắt đầu, Lưu Hồng Mai chắp đôi tay sau lưng, đi vòng quanh phòng học. Thỉng thoảng đi qua học sinh của lớp mình thì lại cúi đầu xuống xem bài thi, nhỏ giọng nhắc nhở một hai câu.

Mỗi khi đi ngang qua Thẩm Cố Bắc, bà nhanh chóng né tránh như thể gặp phải ôn thần.

Giáo viên ngữ văn thì khác hẳn với cô Lưu, toàn bộ hành trình đều yên tĩnh ngồi ngay ngắn ở bục giảng, tránh ảnh hưởng học sinh làm bài. Mãi cho đến khi cuộc khi sắp kết thúc, thầy mới xuống kiểm tra từng học sinh, nhắc nhở bọn họ viết tên rồi nhanh chóng làm cho xong bài làm.

"Còn mười phút, nhớ kiểm tra bài thi lần cuối nha, xem họ tên viết đúng chưa? Kiểm tra kĩ số báo danh nữa." Giáo viên ngữ văn vừa đi vừa nhắc nhở, cuối cùng đi tới bên cạnh Thẩm Cố Bắc.

Thầy tốt nghiệp khoa xã hội, sau này đi làm giáo viên dạy văn, không phụ trách dạy dỗ học sinh khoa tự nhiên. Tuy biết lớp năm nổi tiếng là lớp kém nhưng thầy vẫn đối xử bình đẳng với Thẩm Cố Bắc như bao học sinh khác.

"Bạn học, lật bài thi về trang đầu đi."

Thẩm Cố Bắc dừng bút, lật bài thi về trang đầu, bài của cậu đã ghi đầy đủ họ tên.

Trong lúc cậu lật bài thi, giáo viên ngữ văn đã lướt mắt qua phần đáp án của cậu.

Đề thi lần này là do thầy tự ra đề, vì vậy thầy biết đề nào tương đối khó, đề nào dễ bị sai. Vài học sinh lớp trọng điểm ngồi phía trước cũng ít nhiều rơi vào cái bẫy mà thầy tạo ra, ngay cả lớp mũi nhọn của ban xã hội cũng không may mắn thoát khỏi.

Chỉ có Thẩm Cố Bắc, cậu dễ dàng tránh đi các bẫy rập, có suy nghĩ rõ ràng, rành mạch, đáp án vô cùng hoàn hảo.

Giáo viên ngữ văn cầm lấy bài thi, cẩn thận lật xem một lần, trong lòng cũng đại khái phán đoán được số điểm mà cậu sẽ đạt được.

"Bạn học Thẩm Cố Bắc." giáo viên ngữ văn đối chiếu tên họ rồi đọc tên của Thẩm Cố Bắc.

"Vâng."

"Sao em lại lựa chọn theo khối khoa học tự nhiên?" giáo viên ngữ văn thành khẩn kiến nghị, "Dựa theo trình độ của em, đi theo khối xã hội thì có tiền đồ hơn."

"Thầy nói đúng." Thẩm Cố Bắc nói, " Nhưng mà, máy bay chỉ có ngược gió mới có thể cất cánh."

Giáo viên ngữ văn nghe hiểu ý của cậu, "Bạn học nhỏ nói chuyện rất có trình độ, về sau học ngữ văn mà có vấn đề gì thì có thể tùy thời tới tìm thầy."

"Cảm ơn thầy."

Hai bạn học khoa văn hàng phía trước quay đầu xuống, nhỏ giọng bàn tán.

"Khẳng định cậu ta làm bài rất tốt."

"Thầy Trương mỗi lần gặp được học sinh có thành tích ngữ văn tốt liền muốn kéo đến lớp mũi nhọn ban xã hội."

"Theo cách nói của thầy ấy thì cái này gọi là trân trọng người tài."

Ngụy Thấm nghe được đối thoại của bọn họ, chuẩn bị quay đầu lại thì đã bị Lưu Hồng Mai quát một cái, sợ tới mức run tay.

"Ồn ào cái gì? Cuộc thi kết thúc rồi hả? Làm xong rồi thì nộp bài."

"Vâng." Đã làm xong bài thi, Thẩm Cố Bắc thuận thế đứng dậy, xuyên qua phòng học, cầm lấy quyển sách toán trước mặt Lưu Hồng Mai.

Chín bạn học khác nhìn theo bóng dáng cậu đi xa, trong đầu chỉ còn lại hai cái chữ to: Dũng sĩ.

Mọi người âm thần tán thưởng Thẩm Cố Bắc trong lòng, cảm khái cậu hùng hổ như gió, dám ném sắc mặt cho Lưu Hồng Mai.

Thật nam tính!

Thẩm Cố Bắc trở lại phòng học, từ giờ đến lúc tan học còn một khoảng thời gian. Trong phòng học lộn xộn, chưa gì đã bước vào bầu không khí tan học rồi.

"Bắc Tử, cậu lại trốn học!" Ngụy Tắc Linh nhìn cậu, vô cùng lo lắng xông tới, "Lão Ngô mỗi ngày đều nói, kêu chúng ta đừng trốn học, trốn học quá nhiều trường học sẽ cưỡng chế thôi học đó."

"Tôi không trốn học."

Ngụy Tắc Linh: "Vậy tiết tự học buổi tối cậu đi làm gì?"

"Đi thi." Thẩm Cố Bắc không có giải thích quá nhiều, lập tức trở lại chỗ ngồi của mình.

Trịnh An Nam đang lười biếng nằm bò trên bàn ngủ, lộ ra non nửa khuôn mặt, trắng nõn, hơi hơi ửng hồng, có thể nhìn ra là do quần áo áp ra vết đỏ.

"Cậu thi cử như thế nào rồi?" Trịnh An Nam hàm hồ hỏi, thanh âm có chút mềm mại.

"Còn ổn, không gặp phải đề quá khó." Thẩm Cố Bắc trở lại bên người hắn, rút ra quyển sách bài tập hắn đè ở phía dưới cánh tay.

Trước giờ tự học, cậu đã khoanh vài đề bài cho Trịnh An Nam.

Mặc dù phế vật nhỏ liên tục phản đối nhưng vẫn nghiêm túc giải đề, sách bài tập viết chi chít bài làm.

Chỉ là... tỉ lệ chính xác không cao.

Tổng cộng có năm đề, hắn làm sai hơn bốn đề, trong đó có hai bài đã được đề ra trong sách giáo khoa.

Dựa theo trình độ trước mắt của phế vật nhỏ, cho dù tỉ lệ trúng tuyển đại học là 90% thì hắn cũng không có hy vọng.

"Tôi đã đánh dấu trên sách giáo khoa những công thức và bài làm liên quan, cậu cầm về xem đi." Thẩm Cố Bắc đưa sách bài tập cho hắn, đeo cặp sách lên, vừa đứng dậy thì chuông tan học lập tức vang lên.

"Về nhà rồi ai còn muốn đọc sách chứ." Trịnh An Nam nghe thấy đọc sách liền đau đầu, mắt nhìn thấy bạn ngồi cùng rời khỏi liền cuống quít hỏi, " Cậu phải đi à? Hôm nay không tăng ca sao?"

"Ừm, hai ngày kế tiếp tôi phải chuẩn bị cho cuộc thi, sau khi tan học cũng chẳng có nhiều thời gian." Thẩm Cố Bắc tạm dừng một lát, lại bổ sung nói, " Nếu bọn họ đồng ý hỗ trợ, tôi có thể trả lương."

"Bọn họ toàn là mấy đứa thích lười biếng, phải nhìn chằm chằm thì mới làm tốt công việc được." Ánh mắt xinh đẹp của Trịnh An Nam chuyển động hai vòng, khó đưa ra được phương án hữu dụng, " Hay là như vậy đi, cậu tới nhà của tôi làm bài tập, thuận tiện giám sát bọn họ."

"Đến nhà cậu có tiện không?"

"Sao lại không tiện chứ, nhà tôi lại chẳng có ai." Trịnh An Nam thấp giọng lầm bầm, "Hơn nữa cậu cũng chẳng phải tới lần đầu tiên."

"Hả?" Thẩm Cố Bắc lỗ tai thính, nghe hắn nói như vậy liền tỏ ra thắc mắc, "Tôi trước kia từng đến nhà cậu hả? Khi nào?"

"...... Cậu thế mà lại quên mất?" Trịnh An Nam kinh ngạc mà há to miệng, vẻ mặt khó có thể tin, phảng phất như gặp thiên lôi đánh xuống.

Cái điều mà mình tâm tâm niệm niệm, vướng bận lâu như vậy mà Thẩm Cố Bắc lại quên mất?

Quên, mất,!

Cái tên này quả thật không biết tốt xấu!

Toàn bộ học sinh đều đã tan học, nhưng văn phòng giáo viên thì đèn vẫn sáng.

Nhà của giáo viên ngữ văn cùng Lưu Hồng Mai cách trường khá xa, chỉ cuối tuần mới về nhà, bình thường toàn ở trong kí túc xá.

Phòng trong ký túc xá ánh sáng quá kém, bọn họ thích ở lại văn phòng phê chấm bài thi.

Lưu Hồng Mai soạn xong giáo án, ra vẻ lơ đãng đi đến bên người thầy ngữ văn, hỏi thăm tình hình cuộc thi tối nay.

Thầy Ngữ văn: "Xét đến độ khó của cuộc thi chính thức, tôi ra đề tương đối khó. Các học sinh lớp cô phát huy khá ổn định, có thể đạt khoảng 80 điểm. Đặc biệt là Ngụy Thấm, cô bé đạt điểm cao thứ ba, 84 điểm."

"Thứ ba thôi à." Lưu Hồng Mai thầm cảm thấy thất vọng, ý đồ tự mình an ủi, "Điểm văn của học sinh theo khối khoa học tự nhiên hẳn là kém hơn so với học sinh khoa xã hội, hai học sinh lớp anh hẳn là thành tích rất cao hả?"

"Hai người bọn họ điểm còn tạm được, tôi vốn dự đoán hai đứa nó có thể đạt đến 90 điểm, cuối cùng một đứa 85 một đứa 83."

"Theo ý của thầy, thì phía trước vẫn còn một người?" Lưu Hồng Mai mí mắt hung hăng nhảy hai cái, "Học sinh nào lợi hại thế?"

"Thẩm Cố Bắc lớp năm, hôm nay tôi nhìn thấy bài thi của cậu ấy, tôi đã đoán được điểm của cậu ấy nhất định rất cao." Thầy ngữ văn thật sự rất thích người tài, nhắc tới bạn học có thành tích cao, cho dù không thuộc lớp thầy thì thầy vẫn vui vẻ ra mặt.

Thầy ấy lấy ra bài thi của Thẩm Cố Bắc, giơ lên cho Lưu Hồng mai xem như một thứ quý giá trong triển lãm vậy.

"Cuộc thi lần này không có viết văn, tất cả đều là trắc nghiệm, điền vào chỗ trống và trả lời một số câu hỏi. Câu trả lời của cậu ấy rất hay, tôi ở Trung Học Khánh Lê làm giáo viên ngữ văn mười mấy năm, lần đầu tiên nhìn thấy học sinh có thể đạt được điểm tuyệt đối của môn ngữ văn đó."

Lưu Hồng Mai càng nghe sắc mặt càng kém, "Học sinh lớp năm có thể giỏi như vậy sao? Hẳn là do thầy chấm thoáng nhỉ."

Giáo viên ngữ văn lập tức phản bác, "Cô Lưu, tiêu chuẩn của tôi đối với các học sinh đều như nhau."

"Vậy thì..." Lưu Hồng Mai chỉ có thể căng da đầu tán đồng, "Ngữ văn của cậu ta xác thật không tệ."

Thầy ngữ văn liền thốt lên, "Trình độ như này sao có thể nói là "không tệ" được chứ? Đây rõ ràng là ngôi sao sáng nhất của trường chúng ta rồi."

Nhà của Trịnh An Nam nằm ở vị trí vô cùng phong thủy, diện tích cũng lớn.

Bố cục trong phòng vô cùng độc đáo, được trang hoàng rất đẹp mắt, không giống như những ngôi nhà nông thôn, ngược lại giống một cái biệt thự nhỏ.

Nghe nói là người bố có tiền của hắn gọi người đến thi công, dựa theo phong cách của thành phố để thiết kế.

Mới đầu Trịnh An Nam còn có chút mê mang, dù gì mười mấy năm qua cũng chưa từng thấy bố, hoang mang tự hỏi tại sao ông ta lại có trách nhiệm như vậy?

Hắn không nghĩ ra lý do, cũng lười nghĩ lại.

Nhưng thật ra khi Thẩm Cố Bắc thấy nhà kiểu tây như này, mơ hồ đoán được ẩn tình trong đó.

Tính thời gian, Bố ruột của Trịnh An Nam cũng đã kết hôn được mười mấy năm.

Mười mấy năm không sinh được con, ông ta cũng đã bắt đầu sốt ruột rồi, phải dùng ít ơn huệ nhỏ để ổn định đứa con duy nhất trước.

"Vào đi... Từ từ, Thẩm Cố Bắc cậu khoan hẵn vào!" Trịnh An Nam một chân bước vào nhà liền dẫm trúng một cái áo sơ mi, hắn lập tức ngăn Thẩm Cố Bắc ở ngoài.

Hắn cho mấy tên đàn em vào nhà trước, vội vội vàng vàng ra lệnh, "Mau, giúp tao quét nhà. Quần áo thì ném toàn bộ vào phòng tắm, rác thì cho vào trong túi, nhanh lên nhanh lên!"

"Tại sao lại muốn dọn dẹp thế?" Đám đàn em thắc mắc.

Bọn họ đã đến nhà Trịnh An Nam rất nhiều lần, lần nào nhà cũng vô cùng lộn xộn,bọn họ đã sớm quen rồi.

"Kêu mày dọn thì dọn đi, nói nhảm nhiều thế." Trịnh An Nam đánh hắn một cái, "Trong vòng năm phút phải dọn dẹp sạch sẽ, đừng để cậu ấy chờ lâu."

"Năm phút sao làm kịp được?" Tần Miễn khom lưng nhặt lên quần áo bẩn, đột nhiên nghĩ đến cái gì liền tò mò dò hỏi, "Anh Nam, sao cậu lại đối xử với Thẩm Cố Bắc khác với chúng tui thế? Người không biết còn tưởng hắn là bồ của cậu đó."

"BBồ, bồ cái gì chứ!" Trịnh An Nam đột nhiên lắp bắp, "Nói chuyện cho đàng hoàng, cách gọi chính xác là bạn gái."

3

"......"

*

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nam, trẻ vị thành niên ngây thơ ngượng ngùng lần đầu mời Bắc Bắc đến nhà, mặt đỏ, tim đập bùm bùm.

Bắc Bắc: Làm nhanh lên, tôi muốn học tập.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!