Ở phần thi bên trong trường có tổng cộng bốn môn, điểm cao nhất là 400.

Xếp hạng nhất Viên Hải tổng điểm là 343, Thẩm Cố Bắc ngay phía sau hắn 1.5 điểm, điểm của Ngụy Thấm cũng theo sát sau đó.

Mà đến phần lớp trọng điểm, Mạnh Giai Giai nằm trong lớp này lúc nào cũng phải đi học bù đầu, tổng điểm chỉ có 322.

Tuy rằng điểm trung bình đạt tới 80 điểm trở lên nhưng lại kém xa so với 3 hạng đầu.

Có khá nhiều mục bị mất điểm, chủ yếu đến từ môn bị khinh thường nhiều nhất - ngữ văn, cùng với việc tốn phần lớn thời gian và tinh lực để học bổ túc môn tiếng Anh và Vật lý.

Mạnh Giai Giai nhận được trả bài thi, cảm nhận được gò má ngày càng nóng bừng, cúi đầu xuống thật lâu không chịu ngẩng lên.

"Em xem lại bản thân của mình, sao lại thế này? Bình thường tổng kiểm tra nằm thứ 2, tôi cổ vũ em phải có sự đột phá, kết quả em tự mình đột phá đến nỗi rớt xuống hạng bốn!" Lưu Hồng Mai càng nói càng tức, dùng sức đánh lên bàn làm việc.

"Em thật sự rất nỗ lực, các giáo viên trong lớp học bù đều nói rằng có thể thấy được sự tiến bộ của em!" Hốc mắt Mạnh Giai Giai phiếm hồng, vắt hết suy nghĩ ra để giải vây cho bản thân, "Lần này đề thi có vấn đề, môn vật lý có vài đề mà em chưa từng thấy qua."

Người phụ trách ra đề vật lý là Lưu Hồng Mai, trầm mặc vài giây rồi mới trả lời, "Lần này đều do ba tổ trưởng các môn, là người thâm niên nhất ra đề, vì sao người ta có thể trả lời đúng, còn em thì không đúng?"

"Cho nên bọn họ có vấn đề! Những đề thi đó chưa có đề nào được giáo viên trong lớp học bù giảng qua!" Mạnh Giai Giai tự đánh giá bản thân rất cao, luôn cảm thấy bản thân học bù ở bên ngoài thì nhất định sẽ giỏi hơn những người khác rất nhiều.

Giáo viên trong lớp học bù còn chưa giảng đề này mà học sinh khác có thể trả lời được, chắc chắn là bọn họ gian lận!

Lưu Hồng Mai vốn dĩ cũng có điều hoài nghi, nhưng bốn lần thi, bà ta phụ trách toàn bộ quá trình giám thị, trọng điểm đều đề phòng Thẩm Cố Bắc.

Đặc biệt trong lúc thi vật lý, bà ta thấy học sinh lớp trọng điểm không thể trả lời, lén nhắc nhở qua rất nhiều lần, muốn cho bọn họ ở trên năm lớp khác.

Kết quả, thành tích Ngụy Thấm và Mạnh Giai Giai vẫn như cũ, không cao như Thẩm Cố Bắc.

"Thôi, em về phòng học đi." Lưu Hồng Mai dùng sức xoa xoa giữa mày, muốn thúc giục Mạnh Giai Giai nhanh đi chỗ khác.

"Cô à, vị trí thi đua này còn biện pháp nào khác để giành được không ạ?" Mạnh Giai Giai cụp mi rũ mắt cầu xin, "Ba em nếu biết em không giành được vị trí đó, ba nhất định sẽ rất tức giận."

Ba mẹ Mạnh Giai Giai cực kỳ quan tâm đến vấn đề học tập của con cái, đối với chuyện cậu ta là hạng hai vạn năm trong lòng đã rất tức giận rồi. Nếu biết Mạnh Giai Giai tuột xuống hạng 4, nhất định sẽ nổi trận lôi đình.

"Tôi có thể nghĩ biện pháp gì giờ? Cuộc thi do tổ trưởng lớn tuổi phụ trách. Tôi nhớ rõ ba em có quen biết với ông ấy, nói không chừng có thể ngẫm ra biện pháp."

"Vâng ạ." Mạnh Giai Giai cầm bài thi, tối tăm gật đầu.

Thứ sáu được tan học sớm, mặt trời chói chang trên cao.

Thẩm Cố Bắc hứng lấy ánh nắng đi về phía cổng trường, nghe thấy giọng nói ngọt ngào kêu tên mình.

"Thẩm Cố Bắc!" Ngụy Thấm hôm nay mặc một bộ váy hoa màu xanh lam, làn váy khẽ bay giống một chú bướm màu lam xinh đẹp.

"Ừ." Thẩm Cố Bắc dừng chân, bước vào bóng cây hòe.

"Thầy giáo cho ba người chúng ta đi tham gia buổi tọa đàm của kì thi ở thành phố, sáng mai hai bọn mình đi xe ở trên trấn đi?"

Khánh Lê đi tới nội thành có ba chuyến xe, toạ đàm bắt đầu vào buổi sáng, bọn họ cần phải lên chuyến xe buýt sớm nhất.

"Được." Thẩm Cố Bắc đồng ý, lại bổ sung, "Đợi chút, để tôi kêu Viên Hải."

Mấy ngày gần đây, Thẩm Cố Bắc lợi dụng thời gian thi để cùng Viên Hải làm bài, hai người dần dần thân thiết.

Ngụy Thấm nhăn đôi mày lại, lộ ra biểu tình không tình nguyện lắm.

"Nhà cậu ta cách khá xa, không tiện đường lắm."

"Không sao, mỗi ngày vào sáng sớm tôi đều chạy bộ buổi sáng, vừa hay qua đi đón cậu ấy luôn." Thẩm Cố Bắc còn đưa ra quyết định, "Chúng ta trực tiếp tập hợp ở nhà ga đi."

"Nhà tôi và nhà cậu gần nhau mà, cậu vì sao không muốn đi tới nhà ga cùng với tôi chứ?" Ngụy Thấm giương đôi mắt ngập nước chăm chú nhìn Thẩm Cố Bắc, ra vẻ muốn nói mà thôi, nhìn mà thấy thương.

Thẩm Cố Bắc chậm rãi thở ra một hơi, cậu chịu không nổi mỗi khi tiểu mỹ nữ lộ ra thần sắc vừa đáng yêu lại vừa đáng thương như này.

Vì thế, cậu quyết định giải quyết một cách dứt khoát, đầu tiên phải nói rõ với Ngụy Thấm.

"Ngụy Thấm, cậu không cần phải như vậy."

"Tớ không như nào cơ, tớ chỉ là muốn quan tâm cậu. Chúng ta lớn lên cùng với nhau, tớ đem cậu trở thành người bạn tốt nhất." Ngụy Thấm vén tóc dài ra sau tai, hơi hơi cúi đầu, lông mi run rẩy, "Từ khi học kỳ này bắt đầu, khoảng cách giữa chúng ta càng ngày càng xa cách. Nếu tớ làm sai cái gì, cậu nói cho tớ, tớ có thể sửa."

"Cậu rất tốt. Tôi cực kì cảm kích cậu khi ở cạnh tôi mười mấy năm, cùng chú chăm sóc tôi." Thẩm Cố Bắc trực tiếp nói rõ, "Tôi biết, cậu lo lắng như vậy, chủ yếu là bởi vì việc giữa chú Ngụy và mẹ tôi."

"Tớ..." Ngụy Thấm hơi há mồm, khẩn trương mà liếm môi dưới.

"Bọn họ là người trưởng thành, có suy nghĩ của chính mình. Cho dù là quyết định nào đi nữa, tôi sẽ không cản trở, đương nhiên cũng sẽ không giúp đỡ."

Ngụy Thấm mở to hai mắt, thử thăm dò hỏi, "Cậu thật sự không phản đối?"

"Ừ. Mẹ tôi là người trưởng thành, có cơ thể và tinh thần độc lập, bà ấy có thể tự làm chủ cuộc sống của mình." Thẩm Cố Bắc nắm quai đeo cặp sách rồi xoay người, nhàn nhạt tung ra một câu, "Hẹn gặp lại."

"Từ từ, ngày mai cậu thật sự không đi ra nhà ga với tớ không?" Ngụy Thấm lắp bắp gọi cậu, "Đường khá xa, tớ chỉ có một mình nên khá sợ."

Thẩm Cố Bắc tự hỏi một chút, trả lời nàng, "Tôi với Viên Hải cùng đi đón cậu."

"Cảm ơn cậu." Ngụy Thấm chạy nhanh tới vài bước, cùng Thẩm Cố Bắc sóng vai bước về nhà, nhỏ giọng nói cho cậu, "Tớ không có nói xạo, cậu thật sự là người bạn quan trọng nhất của tớ."

"Ừ."

"Kỳ thật tớ vẫn luôn nghĩ rằng, nếu ba cùng dì Phương kết hôn, cậu sẽ biến thành anh trai của tớ."

"Cậu có anh trai mà."

"Ý cậu là Ngụy Tắc Linh hả?" Ngụy Thấm nhắc tới anh trai ruột, vẻ mặt ghét bỏ, "Anh ấy trước kia luôn làm khó tớ, còn cướp đồ của tớ nữa, đúng là đồ đáng ghét."

So sánh một hồi, Thẩm Cố Bắc luôn yên lặng, đem món đồ chơi quý giá nhất của cậu cho Ngụy Thấm mượn.

Khi biết được ba muốn theo đuổi dì Phương, suy nghĩ đầu tiên của Ngụy Thấm vậy mà là: Nếu Thẩm Cố Bắc trở thành anh trai của mình, thật tốt biết bao.

"Nếu cậu không can thiệp, tớ cũng sẽ mặc kệ ba, cho ông ấy tự nỗ lực đi." Ngụy Thấm dỡ xuống gánh nặng, toát ra bộ dáng của em gái nhỏ, cười tủm tỉm nói với Thẩm Cố Bắc, "Tóm lại, tớ đang cực kỳ mong chờ cậu trở thành anh của tớ."

Thẩm Cố Bắc không có đáp lại, chỉ cười nhạt.

Dọc theo đồng ruộng, trên con đường nhỏ về đến nhà, đi ngang qua cửa thôn đã phủ đầy rêu xanh, Thẩm Cố Bắc liếc mắt một cái liền phát hiện Trịnh An Nam giống tên ngốc đang ngồi ngơ ngác một chỗ.

Tư thế ngồi xổm cũng cực kỳ chuẩn, thiếu chút le lưỡi thở.

Nhìn thấy Thẩm Cố Bắc, đôi mắt Trịnh An Nam sáng lên, thẳng tắp nhào về hướng "chủ nhân".

"Cậu sao bây giờ mới về vậy?" Trịnh An Nam nóng tới mức mồ hôi chảy ròng ròng, nhẹ hất vai Thẩm Cố Bắc một cái, "Tôi thấy cậu rời khỏi phòng học sau khi tan trường, còn tưởng rằng cậu về sớm chứ."

"Do thầy Ngô gọi tôi để công bố danh sách." Thẩm Cố Bắc đưa tay ra, dùng sức đẩy Trịnh An Nam ra, "Trên người cậu nóng quá, cách tôi xa một chút."

Gương mặt anh tuấn của Trịnh An Nam thiếu chút nữa bị đè dẹp lép, bị bắt kéo dài khoảng cách với Thẩm Cố Bắc, rồi chú ý tới nữ sinh mặc váy hoa nhỏ nhắn ở bên cạnh.

"Cậu ta là ai?" Trịnh An Nam nheo lại đôi mắt, đánh giá Ngụy Thấm từ trên xuống dưới, nội tâm mạc danh hiện lên cảm giác nguy cơ.

"Ngụy Thấm, em gái của Ngụy Tắc Linh."

"Ồ..." Nguyên lai là em gái của tên ngốc to con kia, cũng chính là hàng xóm của Thẩm Cố Bắc.

Trịnh An Nam thường xuyên trốn học, cho nên dù nghe tên Ngụy Thấm thì cũng không cơ hội thấy người thật.

Hôm nay trùng hợp gặp được, cô nàng quả nhiên xinh đẹp giống lời đồn, đứng bên cạnh Thẩm Cố Bắc cũng rất xứng đôi.

—— Xứng đôi cái quỷ!

Trịnh An Nam đột nhiên cảm giác cả người đều không thoải mái.

"Cậu, mấy cậu..." Trịnh An Nam ánh mắt đảo đảo hai vòng, vẻ mặt nghiêm túc hỏi, "Hai cậu yêu sớm à?!"

Thẩm Cố Bắc tức tới mức văng tục, "Sớm cái rắm, tên ngốc nhà cậu bình thường lại hộ tôi một cái."

"Nếu không yêu sớm, tại sao các cậu lại về nhà cùng nhau?"

"Bởi vì..." Ngụy Thấm muốn giải thích, nhưng lại cảm thấy không ổn lắm.

Thời buổi này, nam sinh và nữ sinh về nhà cùng nhau, quả thật dễ dàng bị hiểu lầm thành yêu sớm.

Mà Thẩm Cố Bắc căn bản không giải thích, hỏi ngược lại, "Tôi đây cũng về nhà cùng cậu mấy bữa trước, chúng ta cũng yêu sớm sao?"

"Ai, ai nói? Chúng ta không có yêu đương, sao tính thành yêu sớm được?" Trịnh An Nam lập tức phủ nhận, trong lòng có chút thẹn thùng.

Yêu sớm với Thẩm Cố Bắc, nghe tới cảm thấy......

Cực kì hấp dẫn!

"Tôi cùng cậu ấy cũng không có yêu đương." Thẩm Cố Bắc nhìn anh có vẻ mặt nhộn nhạo, nội tâm thập phần bất đắc dĩ.

Tên ngốc này trong lòng nghĩ cái gì, toàn bộ viết hết lên trên mặt, dễ dàng bị nhìn thấu quá.

Để dập tắt ảo tưởng không thực tế kia của hắn, Thẩm Cố Bắc nửa thật nửa giỡn nói, "Hiện tại mục tiêu của tôi là thi đậu đại học Thanh Bắc, chờ tới khi đậu đại học, tôi có thể tìm bạn cùng trường để nói chuyện yêu đương."

Khuôn mặt anh tuấn của Trịnh An Nam tràn ngập sự mơ hồ, "Thanh Bắc? Đó là cái gì nha?"

"Thanh Bắc là trường đại học tốt nhất cả nước, cậu vậy mà không biết?" Ngụy Thấm phổ cập khoa học về trường Thanh Bắc cho anh, trong mắt mang theo khát khao, "Điểm trúng tuyển của trường Thanh Bắc thật sự quá cao, tớ cũng muốn thi đậu."

Thẩm Cố Bắc: "Cố lên."

"Ừm ừm! Tớ trở về học bài đây!" Ngụy Thấm được cổ vũ, vung váy hoa xoay người rời đi.

Để lại bạn học Trịnh An Nam buồn rầu nhìn chằm chằm mười ngón tay, như lâm phải đại địch.

Nếu dựa theo cách nói của Ngụy Thấm, điểm thi đại học tổng là 750 điểm, điểm để trúng tuyển đại học Thanh Bắc vậy mà cao tới 700, đó là mức điểm mà nhân loại có thể chạm tới à?

Phế vật nhỏ - Trịnh An Nam bẻ tay tính đi tính lại, phát hiện ra giờ bản thân cố đạt được 200 điểm cũng là quá sức, càng đừng nói yêu sớm với Thẩm Cố Bắc ở đại học.

"Này, Thẩm Cố Bắc."

"Ừ?"

"Hay là giờ cậu vẫn cứ yêu sớm đi, tôi không nói cho giáo viên đâu."

"Ồ." Thẩm Cố Bắc duỗi tay ra, xoa xoa tóc hắn, an ủi mà không có miếng thành ý nào, "Yên tâm, tôi có thể tự thú."

"......" Nghe ý tứ của cậu, cơ bản không có khả năng yêu sớm khi còn học cao trung.

Trịnh An Nam vẻ mặt đau khổ, tương lai phảng phất trở thành một mảnh ảm đạm.

Hay không cho cậu ấy thi vào trường Thanh Bắc nhỉ?

Là 700 điểm lận đó, đó là việc mà sự nỗ lực có thể làm được à?

Sẽ chết người đó!

"Tôi nói này..." Cậu có thể thu liễm lại tình yêu nồng cháy đang tỏa ra xung quanh không?

"Cái gì nha?" Trịnh An Nam kéo dài âm cuối, ngữ khí mang theo oán niệm nồng đậm.

"Không có gì, ngày mai 5 giờ 20 dậy đi, tôi đón cậu đi."

"5 giờ 20? Sớm dữ vậy!" Trịnh lười nhác nhăn mặt kháng nghị, "Muốn làm cái gì thế?"

"Làm một ít... chuyện không tiện miêu tả." Thẩm Cố Bắc chớp chớp mắt với anh, ngữ khí cao thâm khó đoán.

Làm cho phế vật nhỏ kia thần hồn điên đảo, mơ mơ hồ hồ đồng ý.

*

Tác giả có lời muốn nói:

Nam Nam ngây thơ mười phần ngượng ngùng, phản đối luôn việc biểu diễn trong tiểu kịch trường.

Bắc Bắc:...... Chỉ là đổi nơi học tập thôi mà, cậu phản ứng tới mức này luôn hả?

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!