"Các cậu có cảm thấy, đề lần kiểm tra này hơi khó không."

Kết thúc thi môn ngữ văn, vài học sinh lớp trọng điểm đối chiếu đáp án với nhau, thở ngắn than dài cảm khái đề khó quá.

"Xác thật, tớ thiếu chút nữa không làm xong đề mục."

"Viết bài luận mà không tìm được trọng điểm, chắc tui viết chệch đề rồi."

"Viết thể cổ điển đó quá khó."

Thẩm Cố Bắc đi WC xong, vững vàng ngồi trở lại vị trí của mình, đợi buổi thi thứ hai.

Bạn học lớp năm phát huy tinh thần học tra đến mức tận cùng, chưa bao giờ có truyền thống dò câu trả lời sau kỳ thi, sau buổi học vui vẻ thả mình tự bay vui vẻ.

Ngụy Thấm chú ý tới Thẩm Cố Bắc đang ở một mình, chỉ động lại nói chuyện với cậu.

"Bắc Tử, cậu kiểm tra thế nào?"

"Vẫn ổn." Thẩm Cố Bắc hàm súc trả lời.

"Vậy cậu kiểm tra đáp án chưa? Tụi tớ mới thảo luận, đã dò được đáp án chính xác ra rồi."

"Không cần đâu." Kết thúc thi, kiểm tra đáp án chỉ ảnh hưởng trạng thái kế tiếp.

Thẩm Cố Bắc tương đối có kinh nghiệm với kiểm tra, nhưng mà, có người lại cố ý xuyên tạc ý của cậu.

"Tôi thấy là cậu không dám đúng không?" Mạnh Giai Giai cho rằng bắt được nhược điểm của cậu, chạy tới cướp tờ kiểm tra của Thẩm Cố Bắc, mạnh mẽ muốn thay cậu so đáp án.

Cướp được bài thi, Mạnh Giai Giai còn cố ý chạy đến góc, sợ Thẩm Cố Bắc đoạt lại.

Thẩm Cố Bắc nâng mí mắt lên, quét mắt liếc cậu ta một cái, không hề có ý tranh đoạt.

Thật nhàm chán.

So sánh ra, tên ngốc nhỏ nhà mình cũng trở nên đáng yêu hơn.

"Tới đây, chúng ta dò đáp án với lớp năm. Năm câu hỏi trắc nghiệm đầu tiên của cậu ta là CACBA."

Bạn của Mạnh Giai Giai cầm lấy bài thi, lớn tiếng nói với cậu ta, "Vừa rồi tụi này dò ra đáp án chính xác, CACBA."

Sắc mặt Mạnh Giai Giai nháy mắt trở nên tím tím xanh xanh, lạnh giọng hỏi cậu chàng câu sau thì sao.

Đối phương trả lời, "BBDA."

Mạnh Giai Giai vò bài thi Thẩm Cố Bắc, phát hiện cậu lại lần nữa chọn chính xác.

Phải biết rằng, vừa rồi học sinh lớp trọng điểm dò đáp án, mỗi người đều có câu sai. Chính Mạnh Giai Giai làm sai ba câu, cậu ta đổ lỗi nguyên nhân vì giáo viên ra đề khó.

Vì cái gì Thẩm Cố Bắc đều làm đúng?

Hợp lý sao?

"Bắc Tử, cậu thật lợi hại!" Ngụy Thấm vỗ tay, sùng bái từ đáy lòng.

"Ừ, tôi làm bài cũng ổn." Thẩm Cố Bắc khiêm tốn như cũ.

Ngụy Thấm: "Cậu có thể chỉ tớ không? Mỗi lần tớ chọn ngữ văn đều sai."

"Được." Thẩm Cố Bắc nhẹ nhàng bâng quơ đáp ứng, chọc đến nam sinh khác liếm răng hàm.

Kia chính là Ngụy Thấm đó!

Nữ sinh xinh đẹp nhất được toàn trường công nhận - Ngụy Thấm á!

Nam sinh khác muốn nói thêm hai câu với cô nàng cũng khó, vì sao Thẩm Cố Bắc đối mặt thỉnh cầu của mỹ nữ, còn có thể lãnh đạm như thế.

Sắc mặt Mạnh Giai Giai phá lệ khó coi, đem bài thi ném đến mặt bàn Thẩm Cố Bắc, xám xịt lăn trở về vị trí chính mình.

Hai buổi thi tiếp theo, cậu ta luôn nhớ thương thành tích Thẩm Cố Bắc, lực chú ý bị phân tán quá nhiều, dẫn tới đề thi không viết xong, dùng ngón chân cũng biết điểm thi.

Ngày đầu tiên thi kết thúc, Thẩm Cố Bắc về nhà.

Mới vừa vào cửa, đã nghe được tiếng Phương Uyển rầu rĩ ho khan.

"Mẹ?" Thẩm Cố Bắc theo thanh âm, đi vào phòng mẹ, nhìn đến một cục chăn trên giường.

Thân thể đơn bạc của Phương Uyển bị chăn bông chắn lại, bọc chính mình kín mít. Sắc mặt trắng bệch, thỉnh thoảng ho khan hai cái, thanh âm nghẹn ngào.

"Mẹ bị cảm rồi?" Thẩm Cố Bắc ngồi vào bên cạnh bà, duỗi tay thử xem độ ấm trên trán Phương Uyển, hơi phỏng tay.

"Nhiệt độ hai ngày trước giảm, quên mặc thêm quần áo. Cảm mạo nhẹ mà thôi, hai ngày nữa sẽ... Khụ, khụ!" Lời còn chưa nói xong, lại là một trận ho khan tê tâm liệt phế.

"Mẹ ho thành vậy rồi, sao còn là cảm nhẹ?" Thẩm Cố Bắc nhăn mi lại, nghiêm túc hỏi mẹ có đi khám bệnh không.

Phương Uyển sợ cậu giận, vội nói mình đã uống thuốc rồi.

"Mẹ còn chưa đến bác sĩ, uống thuốc gì chứ?" Thẩm Cố Bắc đoán ra suy nghĩ của bà, thấp giọng thở dài một tiếng, xoay người rời khỏi phòng, gõ cửa nhà họ Ngụy cách vách.

"Bắc Tử!" Ngụy Tắc Linh kéo cửa ra, cười ngây ngô đón, "Cậu đã lâu không qua nhà tôi, ăn cơm chưa?"

Thẩm Cố Bắc lắc đầu, trực tiếp hỏi xuôi, "Chú Ngụy có ở nhà không?"

"Ba tôi đang nấu cơm, có chuyện gì?"

Thẩm Cố Bắc trả lời, "Mẹ tôi bệnh rồi, muốn nhờ chú Ngụy hỗ trợ đưa đến trấn trên khám bệnh."

Không có bệnh viện lớn tử tế nào ở thị trấn Khánh Lê, điều kiện của mỗi phòng khám trong trấn đều rất đơn giản.

Nếu bệnh quá nặng, đều phải đến phòng khám trấn trên Khánh Lê.

"Dì bị bệnh? Cậu từ từ!" Ngụy Tắc Linh vội vàng chạy vào phòng bếp, báo cho Ngụy Diên Niên.

Ngụy Diên Niên biết được tin tức, vội vàng để con trai tiếp tục nấu cơm. Chính mình lau lau tay, vô cùng lo lắng chạy đến cách vách, trên đường còn hỏi thăm tình huống với Thẩm Cố Bắc.

"Hai ngày nay chú vội bán trái cây, vội đến choáng váng. Mẹ cháu lúc này sao rồi."

"Khó nói." Ánh mắt Thẩm Cố Bắc thâm trầm, "Đi gặp bác sĩ trước đã."

Nhà Ngụy Diên Niên có một chiếc xe ba bánh chạy điện để bán trái cây, chú nhanh chóng trải hai lớp nệm, trước mặt Thẩm Cố Bắc bế Phương Uyển lên xe.

Đằng sau, bà bác vừa lúc thấy, lộ ra thần sắc khinh miệt.

Thẩm Cố Bắc lúc này đầu đều là bệnh của mẹ, lười so đo nhiều hơn.

Vừa đến trấn trên, phòng khám đã đóng cửa. Ngụy Diên Niên quen bác sĩ ở đó, chạy thêm hai dặm gọi ông đến kiểm tra cho Phương Uyển.

"Triệu chứng này của bà ấy, không giống như phát sốt đơn thuần." Bác sĩ đã làm kiểm tra, cầm lấy bệnh án kết luận, "Triệu chứng này càng giống viêm phổi, khả năng đã kéo dài vài tháng, người bệnh không chú ý điều trị."

Ngụy Diên Niên: "Đúng đúng đúng, mấy tháng trước tôi đã nghe cô ấy ho khan."

"Khi đó chú nên mang người đến đây, uống thuốc hạ sốt, dưỡng sức khỏe cho tốt." Mặt bác sĩ lộ vẻ khó xử, tiếp tục nói, "Hiện tại viêm phổi khẳng định đã chuyển biến xấu, còn về chuyển biến đến mức nào, thiết bị ở cơ sở chúng tôi có hạn, không thể phán đoán."

"Sẽ chuyển biến xấu đến trình độ gì?" Ngụy Diên Niên thật cẩn thận hỏi.

Bác sĩ thở dài phun ra hai chữ, "Ung thư phổi."

Nghe được bác sĩ nói, Ngụy Diên Niên lập tức hoảng thần, hai chân nhũn ra.

Thẩm Cố Bắc thật ra sớm có chuẩn bị, chỉ nhẹ nhàng mím môi dưới.

"Trước đừng hoảng hốt, ung thư phổi chỉ là kết quả tệ nhất. Cho dù ung thư, cũng chia ra thời kỳ đầu và thời kỳ cuối. Phát hiện sớm trị liệu sớm, cũng có thể khỏi hẳn." Bác sĩ ổn định bọn họ, cầm lấy bút rồng bay phượng múa, "Tôi kê thuốc trước, khống chế bệnh tình, mọi người mau chóng đưa người bệnh tới bệnh viện khác chữa bệnh."

"Bệnh viện nào?"

"Cách gần nhất chính là bệnh viện thành phố Phù Khê số ba, trị bệnh phổi rất giỏi." Bác sĩ kê thuốc, giao cho bọn họ, lại lần nữa dặn dò mau chóng chữa bệnh.

Thừa dịp Phương Uyển được tiêm thuốc miễn phí, hai người đi ra ngoài phòng khám, gió lạnh thổi về phía hai người, khóe mắt Ngụy Diên Niên vậy mà có chút ươn ướt.

Chú nặng nề thở dài hai hơi, nói với Thẩm Cố Bắc đang cực kỳ an tĩnh bên cạnh, "Tiểu Bắc, cháu đừng hoảng, bác sĩ nói bệnh viện lớn có thể trị, chú ngày mai lập tức chở mẹ cháu đi chữa bệnh."

Thẩm Cố Bắc ngẩng đầu, không nói một lời đối diện với chú.

"Trong nhà chú mới vừa thu hoạch, bán hoa quả, trong tay có tiền." Ngụy Diên Niên an ủi cậu, đồng thời cũng an ủi chính mình, "Đừng sợ, khẳng định có thể điều trị tốt."

Thẩm Cố Bắc: "Đó là tiền học đại học của Ngụy Tắc Linh cùng Ngụy Thấm, chú dùng cho mẹ cháu, bà ấy sao có thể đồng ý?"

"Nào, tiền tiêu xong còn có thể kiếm lại, người giữ được mới là quan trọng nhất. Hai đứa nhỏ nhà chú đều hiểu chuyện, bọn chúng có thể hiểu được."

Thẩm Cố Bắc bổ sung, "Ý cháu là, mẹ cháu có đồng ý chưa?"

"Này..." Trong lòng Ngụy Diên Niên thật sự không biết làm sao.

Nếu Phương Uyển biết được bệnh tình của mình, khẳng định sợ liên lụy con trai, sẽ từ chối trị liệu.

"Cho dù đưa mẹ tới bệnh viện, mẹ cũng không chịu phối hợp trị liệu thì sao?"

"Cháu nói đúng, vậy làm sao đây." Ngụy Diên Niên ý thức được vấn đề nghiêm trọng nhất, sầu đến thiếu chút nữa trọc đầu.

"Cháu có biện pháp, nhưng cần chú và bác sĩ phối hợp cháu."

"Được, cháu cứ nói trước."

Phương Uyển uống thuốc bác sĩ cho, hôn hôn trầm trầm ngủ mất.

Chờ đến khi tỉnh lại, dịch truyền đã gần tới đáy.

Ngụy Diên Niên cùng Thẩm Cố Bắc ngồi bên xa xa, trên mặt mang theo khẩu trang, tránh né bà như chú chuột.

"Hai người làm sao vậy?"

"Mẹ..." Thẩm Cố Bắc yếu ớt kêu một tiếng, muốn nói lại thôi, biểu cảm đặc biệt ủy khuất.

"Aiz, Bắc Bắc con nói đi."

"Đừng để đứa nhỏ nói chuyện thay em!" Ngụy Diên Niên giả vờ tức giận, trừng mắt liếc mắt nhìn bà, "Anh đã nói với em đã nói bao nhiêu lần, sớm một chút đi khám bệnh, nhưng em vẫn không nghe lời."

"Tôi, tôi không phải..." Phương Uyển bị dạy dỗ đến sửng sốt, cả người thấy khó hiểu.

"Cô biết chính mình bị bệnh gì chưa?" Bác sĩ dựa theo sắp xếp của Thẩm Cố Bắc, đưa "bệnh án" cho bà.

Phương Uyển mở sổ khám bệnh ra, hai chữ "ho lao " thình lình nhảy đến.

"Tôi sao lại bị bệnh lao?" Phương Uyển tức khắc hoảng thần, dùng chăn che mình lại.

Bà dù không hiểu biết quá nhiều về y học, vẫn biết bệnh lao sẽ lây.

Sức khỏe Thẩm Cố Bắc yếu như vậy, lỡ như bị lây thì sao bây giờ?

"Hiện tại đừng lo bị lây nhiễm, mấu chốt trước tiên phải chữa khỏi bệnh, nhà cô còn có một đứa con, không thể để cho đứa nhỏ bị nhiễm được." Ngữ khí bác sĩ rất gấp, không kiên nhẫn thúc giục, "Tôi nói trước, phòng khám chúng tôi không trị ho lao, đợi lát nữa cô đi còn phải vệ sinh tiêu độc nữa. Cô phải đến bệnh viện riêng trong thành phố thôi, ở chỗ đó hết bệnh rồi hẵng về, miễn lại lây bệnh cho con trai."

"Phải nằm viện sao? Chỉ là..." Giọng điệu Phương Uyển do dự.

"Mẹ!" Thẩm Cố Bắc gọi bà, ấp a ấp úng nhắc nhở, "Sang năm con phải thi đại học."

"Đúng vậy, con phải thi đại học, lúc mấu chốt không thể bị bệnh được." Phương Uyển dùng tay che miệng lại, nỗ lực nghẹn tiếng ho khan lại, nghĩ biện pháp khác, "Vậy mẹ về nhà bà ngoại ở một năm?"

"Về nhà ngoại cái gì? Cô bị bệnh truyền nhiễm, cô muốn mang tai họa cho ba mẹ mình à?" Bác sĩ hung dữ nói với cô, "Tốn chút tiền là có thể chữa khỏi bệnh, cô keo kiệt bủn xỉn, muốn liên lụy mọi người bên cạnh sao?"

Phương Uyển ngẫm lại, xác thật có lý, lập tức đồng ý đi vào thành phố điều trị. Bà lo lắng lây bệnh cho con trai, nói cái gì cũng không muốn về nhà.

Vì thế trải qua thảo luận, Phương Uyển tạm thời ở lại phòng khám một đêm, ngày mai trực tiếp đi vào trong thành phố nằm.

Ngụy Diên Niên mang theo Thẩm Cố Bắc trở về giúp Phương Uyển thu thập hành lý, cảm xúc nửa buồn nửa vui.

Phương Uyển nguyện ý phối hợp trị liệu, chú tự nhiên cao hứng.

Nhưng Ngụy Diên Niên cũng rõ ràng, Phương Uyển phải điều trị bệnh nặng, tiền trong tay anh khẳng định không đủ dùng. Thị trấn Khánh Lê nhỏ, người có tiền không có mấy người, nên tìm ai mượn tiền mua thuốc đây?

"Chú Ngụy." Về đến nhà, Thẩm Cố Bắc mới gọi chú lại.

"Sao?"

"Đây là địa chỉ bệnh viện Phù Khê số ba, chú đến bệnh viện, trực tiếp tìm bác sĩ trên danh thiếp, cháu đã đánh tiếng với ông ấy trước rồi." Thẩm Cố Bắc đưa danh thiếp cho chú, lại nói, "Tại khoa Da liễu nội trú của bệnh viện số 3, có một bệnh nhân tên là Bành Dã, anh ấy sẽ chi trả mọi chi phí điều trị".

Ngụy Diên Niên sửng sốt, hai mắt nhìn Thẩm Cố Bắc, cảm giác thiếu niên trước mắt đặc biệt xa lạ.

"Anh ta có liên quan gì đến cháu? Tiền chữa bệnh nhiều như thế, vì sao người ta lại trả giúp cháu?"

"Những cái đó đều tiền của cháu." Thẩm Cố Bắc thuận miệng bịa chuyện một cái lý do, "Lần trước cháu đến Phù Khê, mua vé số trúng thưởng."

"???"

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!