“Được, nếu cháu đã tự tin như thế thì nhiệm vụ nặng nề này giao cho cháu”. Hàn Tông Khôn chau mày nhưng vẫn đồng ý với Đinh Dũng.  

Nếu như Đinh Dũng muốn chứng minh bản thân thì cứ cho Đinh Dũng cơ hội nhưng chút thiện cảm khi nãy Hàn Tông Khôn giành cho anh vì chịu gánh vác nhiệm vụ đàm phán với bất động sản Đỉnh Kim khi nãy giờ đã tan biến không còn chút gì.  

Thanh niên có lòng tin là tốt nhưng nếu như quá ngông cuồng thì e là sẽ trèo cao ngã đau!  

Hơn 1 tỷ nhân dân tệ tiền vốn, chủ tịch tập đoàn Hàn Thị như ông cũng không có cách thì một tên nghèo mạt như Đinh Dũng có thể có cách gì chứ, giả bộ không phải chuyện gì tốt.  

“Đinh Dũng, đừng nhận lời...”, Hàn Phương Nhiên chau mày nói nhỏ với Đinh Dũng.  

Nhưng cô chưa kịp nói xong, Đinh Dũng đã cười, gật đầu nói giọng tự tin: “Xin chủ tịch yên tâm, cháu và Phương Nhiên sẽ không phụ kỳ vọng của ông”.  

“Được, nếu đã như vậy thì cuộc họp hôm nay tới đây kết thúc!”. Hàn Tông Khôn gật đầu rồi nhìn mọi người một lượt.  

Thấy chủ tịch nhìn mình, đám người cũng lo lắng nhìn Hàn Tông Khôn, sợ bị Hàn Tông Khôn gọi tên, giao cho phiền phức gì đó.  

Cũng may Hàn Tông Khôn chỉ nhìn họ một cái chứ không hề lên tiếng. Sau khi im lặng một lúc thì ai nấy đều đứng dậy rời khỏi phòng họp.  

Sau khi Hàn Tông Khôn và Hàn Thành Phú rời đi, Hàn Hàn liền cười lạnh lùng, một tay ôm eo người đẹp, tay kia cầm chai nước khoáng, chế nhạo: “Anh muốn xem, nhiệm vụ lần này chủ tịch giao, hai đứa sẽ hoàn thành thế nào? Chậc chậc, một tỷ tệ, anh sợ các em có bán cả nhà cũng không được cái giá đó!”  

“Vậy thì cũng chưa chắc, em nghe nói cậu chủ nhà họ Viên lại theo đuổi Phương Nhiên, nếu như Phương Nhiên chịu hy sinh một chút thì chắc cũng không thành vấn đề”. Nghe Hàn Hàn nói vậy, vợ chưa cưới của hắn đứng bên cạnh cũng nói giọng cạnh khóe.  

“Chị!”, sắc mặt Hàn Phương Nhiên hơi khó chịu, vốn đang buồn rầu vì lời cam kết của Đinh Dũng với chủ tịch, bây giờ lại bị người phụ nữ này sỉ nhục nên cô vô cùng tức giận. Lúc cô định xông lên tranh luận với cô ta thì không ngờ Đinh Dũng đã nhanh như tên bắn, lao ra trước từ lúc nào. Anh giơ cánh tay về phía mặt vợ chưa cưới của Hàn Hàn, bụp một cái.  

Bốp!  

Một tiếng giòn tan vang lên truyền khắp phòng họp, tất cả ánh mắt đổ dồn về phía này.  

“Á! Đinh Dũng, anh làm gì vậy, mau dừng tay...”, Hàn Phương Nhiên cũng bị dọa cho sợ hãi, cô vốn chỉ định bắt đối phương xin lỗi mà thôi, không ngờ Đinh Dũng lại ra tay thẳng thừng như vậy.  

Đinh Dũng kéo tay Hàn Phương Nhiên ra sau lưng mình rồi chỉ vào Hàn Hàn và vợ chưa cưới của hắn, nói: “Tôi không đánh phụ nữ nhưng mồm của cô thối quá, như vừa ăn phải phân vậy đó, nếu như tôi không vả mồm cô một cái, tôi còn cảm thấy có lỗi với cô”.  

“Cậu, cậu dám đánh tôi!”, Phùng Quyên ôm cái má sưng phồng chỉ vào Đinh Dũng mà hét lên thanh thảnh: “Tôi muốn cậu chết, Hàn Hàn anh mau qua đây, tên phế vật này đánh em!”  

“Đinh Dũng, mẹ mày muốn chết à!”, nhìn thấy vết hằn đỏ ửng trên má vợ chưa cưới, Hàn Hàn cầm chai nước suối chọi vào đầu Đinh Dũng.  

Thế nhưng chai nước còn chưa rơi xuống đã bị Đinh Dũng đưa tay lên nắm được. Anh quay đầu lại nhìn Hàn Hàn, ánh mắt lạnh lùng như băng khiến hắn ta sợ run người.  

Bụp! Một tiếng động khác lại vang lên! Chai nước bị Đinh Dũng bóp vỡ phát ra một tiếng động rất lớn.  

“Mày đừng qua đây, tao cảnh cáo mày đây là công ty, không đến lượt mày làm loạn!”, Hàn Hàn thấy được cảnh này có hơi hoảng sợ nên vội vàng lùi sau, chỉ vào Đinh Dũng mắng nhiếc anh.  

“Đừng để tôi nghe thấy thứ thối tha phun ra từ mồm cô, nếu không thì tôi không ngại xé rách nó đâu!”, Đinh Dũng không quan tâm tới Hàn Hàn mà lạnh lùng nhìn Phùng Quyên.  

Phùng Quyên bị anh nhìn tới mức hết hồn, cô ta vội vàng lùi sau, kéo tay Hàn Hàn nói: “Hàn Hàn, không phải anh là cậu chủ nhà họ Hàn sao, sao lại nhát gan thế, anh không biết gọi người tới xử lý nó à?!”  

“Đúng, người đâu, bảo vệ đâu, bắt tên này lại cho tao!”, nghe Phùng Quyên nói, Hàn Hàn ngay lập tức vỗ đùi tỏ ra hung hăng.  

Giọng nói vang lên nhưng bên ngoài không có ai vào. Đinh Dũng cười lạnh lùng đi về phía trước một bước khiến hai người kia sợ hãi lùi sau liên tục. Anh cười nhạt nói: “Anh cảm thấy lúc này còn có người giúp anh sao?”  

“Bảo vệ, bảo vệ chết đâu rồi!”, Hàn Hàn ôm Phùng Quyên hét lớn về phía cửa.  

Phòng họp là nơi phòng vệ nghiêm ngặt nhất tập đoàn vì người trong đó đều là cốt cán quan trọng của nhà họ Hàn nhưng bây giờ ngay cả một bảo vệ cũng không có.  

“Ha ha ha, anh họ tốt của em, anh quên rồi sao?!”, lúc này Hàn Châu Nhi đi tới cười quyến rũ rồi nói giọng lạnh nhạt: “Vừa nãy khi mở cuộc họp, kết cục của hai bảo vệ đó không phải anh không thấy, ai còn dám giúp anh chứ?!”  

“Chuyện này, chuyện này...”, lúc này Hàn Hàn mới nhớ ra, mặt đột nhiên biến sắc.  

“Em nói này anh mà, anh đúng là đồ ăn hại!”, Hàn Châu Nhi cười châm biếm, cô ta liếc nhìn Phùng Quyên một cái nhưng cũng không quan tâm mà tới trước mặt Đinh Dũng dướn mày nói: “Anh rể này, vừa nãy anh cũng oai phong thật!”  

Nói xong, Hàn Châu Nhi cũng không quan tâm tới phản ứng của Đinh Dũng và Hàn Phương Nhiên mà che miệng cười đi khỏi phòng họp.  

“Chúng ta cũng đi thôi”. Đinh Dũng kéo tay Hàn Phương Nhiên nói nhỏ.  

“Ừm”. Hàn Phương Nhiên gật đầu theo Đinh Dũng đi ra ngoài.  

Từ đầu tới giờ, Hàn Hàn không dám nói thêm một câu, hắn ta biết bây giờ bảo vệ không giúp được mình, nếu như gây sự với Đinh Dũng chỉ có mình chịu thiệt.  

“Hàn Hàn, anh không phải đàn ông!”, Phùng Quyên ôm má nhìn Hàn Phương Nhiên và Đinh Dũng đi khỏi mà tức giận đạp đất.  

Hàn Hàn cũng không biết làm gì hơn, tới khi bóng Hàn Phương Nhiên và Đinh Dũng khuất sau hành lang, hắn ta mới đau lòng ôm Phùng Quyên nói: “Vợ à, tại anh không tốt, anh nhất định sẽ trzút cục tức này cho em!”  

“Hứ, anh không tin hai đứa nó có thể hoàn thành nhiệm vụ chủ tịch giao, tới lúc đó chúng nó bị đá khỏi tập đoàn Hàn Thị, muốn trừng trị chúng thế nào không thiếu cách!”, Hàn Hàn cay độc nhìn lên cửa phòng họp nói nhỏ.  

Trong khi đó, Hàn Phương Nhiên và Đinh Dũng đã đến văn phòng của cô.  

“Đinh Dũng, sao anh lại cố đồng ý yêu cầu của chủ tịch, anh có biết việc đàm phán thành công với bất động sản Đỉnh Kim gần như đã là không thể rồi không!”, Hàn Phương Nhiên ngồi trước bàn làm việc chau mày khổ não.  

“Không sao, tin anh, người phụ trách dự án bất động sản Đỉnh Kim là bạn học cũ của anh”. Đinh Dũng không hề để tâm mà đường hoàng ngồi trên sô pha.  

“Anh lấy đâu ra nhiều bạn cũ như thế?!”, đột nhiên Hàn Phương Nhiên quay đầu nhìn về phía Đinh Dũng, chau mày hỏi.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!