Thư phòng của Sở Hoa ở một nơi khá hẻo lánh, phía trước phía sau đều là trúc xanh rậm rạp, vây quanh toàn bộ cả viện và thư phòng. Cho nên ánh sáng ở đây kém hơn những chỗ khác một chút.

Tư Mã Tĩnh đến một mình. Hắn không thích bị gã sai vặt Sở gia đi theo, cho nên đều sai người đi làm việc này việc nọ, sau đó một mình độc lai độc vãng.

Trong thư phòng chỉ có một nam nhân trung niên mặc cẩm y màu xanh, đứng trước ở án thư, tay cầm một chiếc bút lông, bút đi như rồng như rắn viết gì đó.

“Trĩ Nhi đến rồi à.”

Sắc mặt Sở Hoa hơi tối tăm, nghe thấy có người tiến vào thì ngẩng đầu nhìn sang.

Thằng nhóc con này, đầu óc đột nhiên nói khỏe là khỏe, phá hỏng rất nhiều chuyện tốt của ông ta.

Tư Mã Tĩnh ôm cánh tay, đi đến trước bàn, cười nhạt nhìn ông ta: “Tam thúc gọi ta đến có chuyện gì?”

Rõ ràng chỉ là đứa nhóc mới bảy tuổi, nhưng mà hắn đứng ở chỗ đó, khí thế quanh người khiến người ta không thể bỏ qua, nhìn thôi cũng khiến lòng người run lên.

Sở Hoa gọi người đến chỉ vì xem xem đầu óc đứa nhỏ này đã khôi phục như nào rồi.

Gã sai vặt bên cạnh Nham Nhi thuật lại không sót một chữ nào chuyện thằng nhóc con này mắng chửi người cho ông ta.

Lời như vậy, sao có thể là đứa nhóc bảy tuổi nói ra? Huống hồ, từ nhỏ đứa nhỏ này được nuôi dạy bên cạnh Lang nha đầu, con bé kia luôn thận trọng từ lời nói đến việc làm, không có khả năng dạy cậu nhóc mấy thứ này.

Sở Hoa không tin thằng nhóc này có thể nói ra những lời này, nhưng ông ta lại không tin con của ông ta sẽ bắt tay với gã sai vặt lừa ông ta. Vì thế, ông ta mới tìm người đến.

Hiện giờ, chỉ liếc nhìn Sở Trĩ một cái, Sở Hoa đã biết ngay trên người thằng nhóc này có quá nhiều vấn đề.

“Vết thương của Nham Nhi là ngươi cho người đánh à?” Sở Hoa nhìn hắn, ánh mắt nhìn như bình tĩnh thật ra trong chỗ sâu là sóng cuộn biển gầm.

“Lời này từ đâu ra thế? Đấy rõ ràng là đứa nhi tử ngốc kia của ông tự mình khiêu khích gợn đòn mà. Nhưng mà phải nói, sở dĩ nó dám khiêu khích, còn không phải bởi vì ông à?” Tư Mã Tĩnh cười nhạo một tiếng, đảo khách thành chủ, khinh miệt nhìn ông ta: “Tam thúc, nghe nói ông vẫn luôn nhớ thương Sở gia, nhớ thương vị trí Quốc Công gia của tổ phụ? Đừng nghĩ nữa, con vợ lẽ chính là con vợ lẽ, phải nhớ đến thân phận của mình!”

Lời nói rất lớn mật, vừa ra khỏi miệng là châm chọc người!

“Làm càn!” Mày Sở Hoa nhảy dựng, bút trong tay dập thật mạnh lên bàn, mực nước bắn đầy tay ông ta cũng không để ý: “Nhóc con tí tuổi, rắp tâm nói mấy lời bậy bạ!”

Sở Hoa không ngờ cậu nhóc vừa đến đã dám nói chuyện như vậy, vậy mà ngay cả giả vờ cũng lười?

“Ta có nói bậy không, chẳng lẽ trong lòng ông không biết chắc? Bản thân làm chuyện gì, có cần ta nói ra không? Trước đó ở trên triều đình, ông đã cướp bao nhiêu việc của phụ thân ta, ông cho rằng đó là ông có bản lĩnh? À, chẳng qua là phụ thân ta cố ý nhường cho ông thôi. Tí ích lợi này, phụ thân ta chướng mắt. Ông ấy muốn nhường cho ông thì nhường thôi.”

Có câu nói thế nào nhỉ, người hiểu bạn nhất chưa chắc đã là bạn bè, nhưng nhất định là kẻ địch của bạn.

Hiện tại Tư Mã Tĩnh đúng là trong tình huống này. Khi hắn vẫn là Thái tử, tất cả cấp dưới trong tay vẫn luôn cạy căn cơ của Sở gia.

Nhưng mà Sở gia tồn tại mấy trăm năm, giống như một cây đại thụ, cành lá tươi tốt, bộ rễ sum suê đan chéo cắm sâu.

Đứng ở đầu triều đình chính là Sở Hùng và đám nhi tử của ông ấy. Trước kia Tư Mã Tĩnh cho rằng, bọn họ có lòng trung thành nhất trí với Sở gia, kiên cố không phá vỡ nổi. Nhưng mà hiện giờ xem ra, nhược điểm cũng rất rõ ràng.

Nếu hắn không thể chặt đứt ngang cây đại thụ này, như vậy không bằng khiến cho bộ rễ hư thối cũng được.

Tư Mã Tĩnh không chút do dự xúi giục người trước mắt, làm mâu thuẫn giữa Sở Hoa và Sở Nam trở nên gay gắt.

Hắn nhìn khiêu khích: “Tam thúc, nghe nói mẫu thân sinh thành ra ông là một nô tỳ, huyết thống đê tiện như thế cũng dám nhớ thương toàn bộ Sở gia? Ông cảm thấy mình xứng à? Đứng chung một chỗ với phụ thân ta mà không cảm thấy tự biết xấu hổ à?”

Đây không phải đứa ngốc kia, một suy nghĩ lướt qua trong đầu Sở Hoa nhưng rất nhanh lại bị ép xuống. Suy nghĩ này quá mức hoang đường rồi.

“Người đâu!” Ánh mắt Sở Hoa nguy hiểm, lướt qua sát ý, rất nhanh lại tan biến. Ông ta siết chặt ngón trỏ, giấu tay vào trong tay áo đưa ra sau lưng.

Rất nhanh, tôi tớ canh giữ ở ngoài lập tức đi vào. Bảy người đứng thành một hàng, cúi đầu khom lưng chờ chủ nhân ra lệnh.

“Trĩ Nhi, ngươi vừa nói cái gì? Bây giờ lặp lại lần nữa đi.”

Sở Hoa nhìn Tư Mã Tĩnh, trong mắt rõ ràng có ý uy hiếp và thăm dò.

Cảnh nào mà Tư Mã Tĩnh chưa từng thấy, sợ ông ta chắc?

Tư Mã Tĩnh thản nhiên lạnh nhạt chậc chậc, nhìn lại Sở Hoa, giọng nói vô cùng rõ ràng: “Sở Hoa, ông không thừa nhận thì thôi, còn muốn uy hiếp khống chế ta? Nữ nhi và nhi tử kia của ông đều chính miệng nói về sau Sở gia đều là của ông, nói bên phía ta về sau chỉ có thể xem như chi phụ.”

Sở Hoa lập tức khựng lại, thằng nhóc này vừa gọi ông ta là gì. Sở Hoa? Thằng nhóc thật to gan, còn tuổi nhỏ đã dám gọi thẳng tên họ trưởng bối, ngỗ nghịch lớn mật như thế!

Nhưng mà, nửa câu sau kia đúng là nữ nhi và nữ nhi không có đầu óc kia của ông ta có thể nói ra. Cho tới nay, những chuyện này đều là ông ta và Sở Nam biết rõ trong lòng, dù vậy, hai người vẫn giữ vẻ hài hòa gắn bó trên mặt.

Đây chính là, mặc dù đều hiểu rõ, nhưng có những lời không thể tùy tiện nói ra được.

“Sở Ngọc Khê ở đạo quán Thanh Vân còn chính miệng uy hiếp a tỷ của ta.”

Đứa nhóc vẫn còn nét trẻ con hơi nhíu mày, trong đôi mắt hạnh hiện lên ác ý không phù hợp độ tuổi.

“Ông có muốn đoán xem, rốt cuộc a tỷ của ta có cáo trạng với phụ thân không?”

“Cáo trạng thì thế nào, không cáo trạng thì thế nào.”

Trước nay trong lòng Sở Nam đều biết rõ những điều này, cho dù đã biết Sở Ngọc Khê lấy những lời này đi khiêu khích Sở Ngọc Lang, Sở Nam cũng sẽ không cố ý đi làm gì cả. Mấy năm nay, ông ta đã sớm đứng vững gót chân trong triều đình, căn cơ của mình. Nếu Sở Nam muốn ra tay với ông ta, nào có dễ dàng như vậy?

Ánh mắt Sở Hoa hung ác nham hiểm, ông ta giơ tay muốn đi véo cằm Tư Mã Tĩnh.

“Ông muốn làm gì?” Tư Mã Tĩnh nghiêng người né tránh, hắn nở nụ cười khinh thường: “Dù cho kìm nén lâu như vậy, tiểu gia cũng không phải ăn chay. Nếu tổ phụ thấy ông làm vậy với ta, ông nói xem tổ phụ có đánh gãy chân ông trước không?”

“Mọi người đều nói đầu óc của ngươi đột nhiên khỏi. Theo ta thấy e là ngươi bị thứ gì nhập vào người rồi phải không?” Sở Hoa cười lạnh. Những lời này chắc chắn không có khả năng là đứa trẻ bảy tuổi nói ra, còn có đôi mắt này của hắn cũng cực kỳ không hợp tuổi.

Lời này nếu là Sở Ngọc Lang hoặc là Sở Nam, Sở Hùng nói ra, Tư Mã Tĩnh có lẽ còn phải lo lắng, nhưng nếu là Sở Hoa, vậy thì vừa hay.

Sẽ không có ai tin lời ông ta. Cho dù ông ta nói ra, tất cả mọi người sẽ cảm thấy ông ta có lòng mơ ước Sở gia cho nên muốn vu oan hãm hại Sở Trĩ.

Ánh mắt Tư Mã Tĩnh trào phúng, khoanh tay nhìn ông ta: “Sức tưởng tượng của ông thực sự làm người ta kinh ngạc cảm thán không thôi đó, không trách được có lá gan nhớ thương vị trí trong tay tổ phụ.”

Sở Hoa nhịn một phen, không dùng ánh mắt như nhìn một đứa nhóc để nhìn hắn nữa: “Ngươi không nên khiêu khích ta. Ngươi có thể giấu tài, nhưng ngươi nhất định muốn chết sớm như vậy, ngoan ngoãn làm tiểu công tử Sở gia của ngươi không tốt à?”

“Tiểu gia ta làm gì cần ngươi xen vào chắc?”

Giọng điệu thần thái bậc bề trên này, thật sự là quá mức thiếu đòn.

Sở Hoa nhắm mắt. Ông ta biết lúc này dù bắt Sở Trĩ lại đưa đến trước mặt phụ thân cũng vô dụng. Việc này quá mức hoang đường, sẽ không có ai tin tưởng ông ta, đến lúc đó thằng nhóc con này còn sẽ cắn ngược lại một cái.

Cho dù những hạ nhân này thấy tận mắt, cũng sẽ không có ai tin tưởng. Bởi vì đây đều là người của ông ta, tất cả mọi người sẽ cho rằng là ông ta thông đồng khẩu cung, đi ép buộc một đứa nhỏ.

“Các ngươi, đưa tiểu công tử trở về.”

Sở Hoa quay người đi, bàn tay chắp sau lưng xoay xoay ngọc ban chỉ trên ngón trỏ.

Tư Mã Tĩnh vừa lòng quả nhiên tâm tư Sở Hoa bị kích thích, xem ra chỉ cần thêm vài lần nữa, vậy ông ta chắc chắn sẽ đối phó với Sở Nam.

Mấy tôi tớ bị cảnh trước mắt làm cho sợ ngây người, trước kia bọn họ đã từng gặp vị tiểu công tử này. Không nói việc vị tiểu công tử này không thích người lạ, nói chuyện còn không thành câu. Hiện tại mồm mép lưu loát như vậy, trong lời nói còn chứa chế nhạo trào phúng, ánh mắt kia như có thể giết người, khí thế ép người.

Lại nghĩ tới chủ tử nhà mình nói về việc bị nhập, bắp chân một đám đều hơi run, cảm thấy tám phần là vậy.

“Tiểu công tử, mời... Mời đi?”

Nhìn tôi tớ run run, Tư Mã Tĩnh khinh thường phất tay áo, bước nhanh ra khỏi cửa.

Bạch Li và Vu Thù đã chờ ở bên ngoài, sắc mặt nguy hiểm. Các nàng đều đã chuẩn bị, nếu tiểu công tử còn không ra, các nàng sẽ dứt khoát vọt vào cướp người.

Lúc này thấy tiểu công tử ra, họ mới buông lòng đề phòng, bước lên đón.

“Công tử!” Hai người hành lễ.

“Đi thôi.” Tư Mã Tĩnh không nhìn hai người, đi thẳng về phía trước.

Bạch Li và Vu Thù đi theo phía sau, cung kính nói: “Công tử, nửa đường ngài bị người ta mang đi. Nô tỳ lo lắng nên đã cho người đưa tin cho tiểu thư.”

Tư Mã Tĩnh dừng bước chân, vẻ mặt nguy hiểm. Hắn xoay người lại, khóe môi treo ý cười: “Các ngươi nói cái gì?”

Bạch Li và Vu Thù sửng sốt, vội cúi đầu, nói: “Nô tỳ đã làm gì sai sao?”

“Ai cho phép các ngươi tự tiện báo chuyện riêng của ta cho a tỷ?” Sắc mặt Tư Mã Tĩnh lạnh xuống: “Các ngươi là tỳ nữ của ta, ai cho phép các ngươi đi mật báo với bên a tỷ? Chẳng lẽ là bởi vì a tỷ đưa các ngươi ra à!”

“Đó có phải về sau gia làm gì, đi nơi nào, các ngươi đều phải qua đó nói không?”

Vấn đề này khá nghiêm trọng, Bạch Li và Vu Thù kinh sợ, vội quỳ xuống: “Nô tỳ không dám, công tử minh xét!”

“Biết trong lòng các ngươi có nghi hoặc.” Tư Mã Tĩnh đứng ở trên tảng đá, trên cao nhìn xuống nhìn hai người: “Có nghi hoặc gì đều phải nhịn cho gia!”

“Chỉ cần các ngươi không hai lòng, gia sẽ không bạc đãi các ngươi. Nếu có, các ngươi chờ chết đi!”

Trong lòng Bạch Li và Vu Thù không khỏi run lên, vội nói: “Bạch Li, Vu Thù, nhất định thề sống chết nguyện trung thành với công tử, tuyệt không hai lòng!”

“Tốt lắm.” Tư Mã Tĩnh vừa lòng.

Mấy người bọn họ bước chân nhẹ nhàng đi thẳng một đường đến viện Quan Sư, trong nháy mắt nhìn thấy Sở Ngọc Lang, Tư Mã Tĩnh nhớ tới mấy ngày trước từng nghe bí mật về cái chết về mẫu thân nàng?

Nghe nói là sống không nổi thắt cổ tự vẫn mà chết.

Chết rất thê thảm đó!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!