Trường Dung và Tô Chỉ cầm đèn lưu ly bát giác tinh xảo dẫn đường ở phía trước, trên đường nhỏ đá vụn cỏ cây có thể thấy được rõ ràng dưới ánh đèn.

Nhưng mà Sở Ngọc Lang vẫn theo thói quen nắm tay Tư Mã Tĩnh, sợ cậu nhóc sẽ nghiêng ngả lảo đảo bị vướng ngã giống lúc trước.

Nhưng hiện giờ bước chân Tư Mã Tĩnh ổn định vững chắc, Sở Ngọc Lang đi một lúc rồi cảm thấy rất xa lạ, sau đó mới nhớ ra hiện giờ Trĩ Nhi của nàng đã rất tốt rồi.

Trong tay Bạch Li và Vu Thù cũng cầm đèn, đi theo phía sau.

Tư Mã Tĩnh đi ở bên cạnh Sở Ngọc Lang, nghĩ đến con tôm hôm nay, sự khác thường trong lòng cũng theo đó mà hỗn loạn. Tay bị một đôi tay mềm mại hơi lành lạnh nắm lấy, hắn không nhịn được muốn nhìn sắc mặt nàng.

Nhưng mà đèn lưu ly chỉ có thể chiếu thấy ánh sáng dưới mặt đất, từ góc độ này của hắn, căn bản không nhìn thấy sắc mặt Sở Ngọc Lang trong bóng tối.

Tầm mắt nghiêng đi chỉ có thể nhìn được eo lưng mảnh khảnh thẳng tắp của Sở Ngọc Lang, bên hông treo một miếng ngọc bội, ngọc thạch va chạm phát ra âm thanh vô cùng trong trẻo.

Nhưng mà sự chú ý của Tư Mã Tĩnh lại không ở trên ngọc bội kia. Hắn quay đầu, trong lòng chỉ xẹt qua một suy nghĩ: Eo này thon thật.

“A tỷ, tỷ không thể ăn tôm?” Hắn hỏi.

Sở Ngọc Lang đang nghĩ cảnh tượng Tiểu Thôi thị chật vật được hạ nhân dìu đi xuống, bỗng nhiên nghe thấy Tư Mã Tĩnh hỏi vậy, còn hơi ngây ra, cong môi: “Đúng vậy, không thể ăn.”

Dị ứng thịt tôm?

Trước kia Tư Mã Tĩnh cũng đã thấy loại tình huống này. Ví dụ như năm đó phụ hoàng từng có một thời gian cực kỳ sủng hạnh một mỹ nhân. Sau đó mỹ nhân kia ăn nhầm đậu phộng, bị chết. Chẳng qua là đấu tranh ở hậu cung, hắn nhìn quen không trách, hôm nay lại bởi vì con tôm kia mà lại lần nữa nhớ về chuyện này.

“Vậy a tỷ ăn tôm xong sẽ bị sao?” Hàng mi dài của Tư Mã Tĩnh khẽ nhúc nhích, nhỏ giọng hỏi.

Sở Ngọc Lang hiểu ra hắn còn đang rối rắm chuyện ngày đó. Nàng không khỏi bất đắc dĩ, sao đầu óc tỉnh táo rồi thì trí nhớ tốt vậy chứ.

Nàng trấn an: “Không có bị sao hết, chỉ là nổi một ít mẩn thôi.”

“Thật sự?” Tư Mã Tĩnh không khỏi hoài nghi.

Biết rõ không nên mở miệng, Tô Chỉ vẫn không nhịn được đỏ vành mắt, bất bình thấy Sở Ngọc Lang: “Đó nào phải là nổi mẩn, đó là từng khoảng mẩn lớn vừa đau vừa ngứa. Năm đó tiểu thư không cẩn thận ăn tôm, cả người sưng đỏ mẩn ngứa, thở còn không được...”

Sở Ngọc Lang lạnh giọng ngắt lời nàng: “Tô Chỉ, lần trước phạt ngươi còn chưa đủ? Càng thêm không có quy củ.”

Ngày thường Sở Ngọc Lang không khắc nghiệt với tỳ nữ theo mình từ nhỏ, ngẫu nhiên lúc tâm trạng tốt cũng sẽ nói cười. Nhưng mà chỉ cần đề cập đến đề Sở Trĩ vấn, ai làm sai thì đều sẽ bị phạt nặng.

“Là nô tỳ lắm miệng, nô tỳ nhận phạt.” Tô Chỉ tủi thân, vội nhận tội.

Sở Ngọc Lang nhíu mày: “Thôi, quay về chép hai lần quy củ Sở gia đưa cho Trường Dung đi.”

“Vâng, tiểu thư.” Trường Dung và Tô Chỉ đáp lời.

Tư Mã Tĩnh nghe này hai chủ tớ nói, đáy lòng sinh ra hoài nghi?

Hắn cảm thấy có phải Sở Ngọc Lang có bệnh hay không? Rõ ràng dị ứng, còn muốn ăn tôm, lại ăn nhiều như vậy?

Lúc này Tư Mã Tĩnh hoàn toàn quên mất ngày đó là hắn nghĩ biện pháp muốn để Sở Ngọc Lang ăn tôm.

Hắn nhớ về ngày đó Sở Ngọc Lang ăn tôm, mày nhíu chặt. Nàng không thể ăn một con tôm, vậy ngày đó sau khi trở về, cả người nàng đều nổi mẩn à?

Tư Mã Tĩnh đè sự khó chịu trong lòng xuống, trong lòng ác ý nói Sở Ngọc Lang quá ngốc, xứng đáng bị nổi mẩn.

Sở Ngọc Lang nắm tay hắn rất nhanh đã đến Lâm Uyên Các mà Tư Mã Tĩnh ở. Trong viện sáng đèn, cỏ cây lưa thưa hơi quạnh quẽ.

Trước kia hắn ở Đông Cung chưa từng cảm nhận được loại quạnh quẽ này. Tư Mã Tĩnh nhíu mày, lạnh nhạt nghĩ Sở gia vẫn là quá đơn sơ, không bằng Đông Cung xa hoa tráng lệ của hắn.

Nghĩ đến Đông Cung quen thuộc thoải mái của mình hiện tại đang bị người khác ở, còn có cây đào do hắn tự tay trồng đã sớm kết đầy quả mà chưa được nếm mùi, cùng với đã lâu chưa tự tay cho đàn cá chép gấm mà hắn đã nuôi rất nhiều năm ở Hồ Bích Ba ăn, hắn lập tức muốn hoán đổi trở lại.

Nhưng mà, đây là không thể. Lần này ông trời thật lòng muốn trêu đùa hắn, cũng không biết khi nào mới có thể đổi về được.

“Vào đi thôi.” Sở Ngọc Lang sờ đầu hắn.

Nhìn Tư Mã Tĩnh vào viện, Sở Ngọc Lang mệt mỏi ấn ấn thái dương, lúc này mới xoay người rời đi.

Chính viện, Tiểu Thôi thị bị người đưa về vẫn luôn mất hồn mất vía. Bà ta che bụng nhỏ không thể tin được tất cả những thứ này là vì sao.

“Phu nhân, ngài không thoải mái, sớm nghỉ ngơi chút.” Tỳ nữ khuyên giải an ủi.

“Nghỉ ngơi? Ngươi bảo ta phải nghỉ ngơi thế nào! Ngươi cho rằng hiện tại ta còn có thể ngủ nổi à!”

Sắc mặt Tiểu Thôi thị khó coi, nắm khóa ngọc trong tay, thiếu chút nữa bóp nát nó. Chuyện không có con nối dõi vẫn luôn là nút thắt trong lòng bà ta, đọng lại dưới đáy lòng, hôm nay lại bởi vì này chuyện xấu hổ này mà bạo phát ra.

“Phu nhân tha tội!” Tỳ nữ kia sợ tới mức vội vàng quỳ xuống.

Tiểu Thôi thị nhìn mà phiền lòng: “Điểm Thúy, ngày mai ngươi lặng lẽ ra ngoài phủ đưa một đại phu vào đây xem lại cho ta.”

Tỳ nữ tên Điểm Thúy vội hành lễ vâng mệnh, ra hiệu cho tỳ nữ kia nhanh lui ra.

Đại phu trong phủ này đều nói thân thể bà ta khoẻ mạnh, chỉ hơi âm hàn, không phải chuyện lớn gì.

Thuốc bổ cũng đã ăn, điều trị thân thể nhiều năm như vậy, sao lại không có chút tin tức nào?

Sắc mặt Tiểu Thôi thị tối tăm dựa vào đầu giường, tay đặt lên bụng nhỏ vô ý thức siết chặt lại làm nhăn bộ y phục bà ta đang mặc.

Bà ta không tin, bà ta không thể sinh con.

Điểm Thúy đóng cửa lại, nhanh chóng lui xuống.

Sở Ngọc Lang một đường trở về viện, bóng đêm càng sâu.

Nàng tắm rửa, để tỳ nữ lau khô tóc mặc áo lụa thoải mái lười biếng dựa vào giường nệm lộ ra ngoài ở ban công gác mái.

Gió đêm hơi lạnh, Trường Dung cầm chăn nhỏ đến đắp lên người nàng.

“Trường Dung, ngươi nói xem Lục muội muội ở trong quán lâu như vậy, cũng nên tỉnh táo rồi nhỉ? Có phải nên để nàng ta trở lại rồi không?”

Sở Ngọc Lang ôm thảm mềm mại, biểu cảm xa xăm, không biết đang nghĩ đến chuyện gì.

“Ngày ấy Lục tiểu thư mạo phạm ngài như vậy, bị đưa đi đạo quán cũng chỉ là tự làm tự chịu. Ngài cần gì quan tâm đến nàng ta?”

“Nhưng mà nàng ta cũng đã đến tuổi đính hôn rồi.” Sở Ngọc Lang bấm ngón tay tính toán, nhíu mày hơi buồn rầu.

Sở Ngọc Khê không nói cái khác, cũng là con vợ cả tam phòng, khác với những thứ nữ đó. Làm tiểu thư chính thức của Sở gia, nàng ta có giá trị không nhỏ.

Hôm nay nàng thanh toán người dưới trướng Thịnh Vương, còn có một hai vị Sở Ngọc Lang xem trọng, lại chưa mượn sức được. Tuy rằng những việc này đều không cần nàng nhọc lòng, nhưng nàng cảm thấy không thể lãng phí tài nguyên. Sở Ngọc Khê ở bên ngoài lâu rồi vẫn luôn không định thân do không tìm được thân phận thích hợp.

Đến lúc đó giá trị liên hôn suy giảm mạnh, tổn thất vẫn là ích lợi của Sở gia.

Trường Dung nghe tiểu thư nhà mình nói xong thì có phần cạn lời, tiểu thư vẫn giống trước đây, phàm là chuyện hoặc là người có thể lợi dụng đều phải lợi dụng sạch sẽ, kết thúc bọn họ có thể có ích lợi lớn nhất.

Vì việc này, cho dù là chuyện mình bị tính kế hủy diệt danh tiết đều không so đo.

“Trước sau nàng ta cũng chỉ có thủ đoạn của con nít thôi, không có tác dụng gì với ta.” Sở Ngọc Lang lười nhác nhấp ngụm trà, nhẹ nhàng bâng quơ nói.

“Phải, phải, phải. Ai có thể uy hiếp được ngài đây.” Trong lòng Trường Dung bất đắc dĩ.

Sáng sớm, lại là ngày thỉnh an tổ mẫu.

Sở Ngọc Lang mặc một chiếc váy lưu tiên màu xanh khói, trên tóc cài lỏng lẻo một chiếc bộ diêu chim yến xanh có tua rua. Nhìn dịu dàng lại tiên khí, giống như tiên tử buông xuống nhân gian.

Sống lưng nàng thẳng thắn tao nhã ngồi ở trong sảnh, lần này chỉ có một mình nàng, sau khi Trĩ Nhi đi học thì không cần theo đến đây thỉnh an.

Nàng cười hàn huyên với tổ mẫu như thường, nói chuyện phiếm với bà cụ. Nơi ánh mắt có thể liếc đến thấy vẻ mặt Tam thẩm nương Triệu thị không cam lòng phẫn hận, lại không thể làm gì trộm nhìn nàng.

Sở Ngọc Lang rất ít nhìn thấy biểu cảm phong phú xuất sắc như thế. Nàng híp mắt, bỡn cợt nghĩ có muốn qua vài ngày lại đưa Sở Ngọc Khê về không nhỉ.

Từ khi Sở Ngọc Khê bị tiễn đi, bà ta quỳ cầu tổ mẫu khóc lóc kể lể không có kết quả, mỗi một lần thỉnh an, Triệu thị đều phải dùng biểu cảm như vậy lăng trì Sở Ngọc Lang.

Nhưng bà ta lại sợ hãi Sở Ngọc Lang, không dám quang minh chính đại nhìn, chỉ có thể nhân lúc tầm mắt Sở Ngọc Lang ở nơi khác thì dùng ánh mắt giết nàng.

Mỗi lần Sở Ngọc Lang nhìn, đều cảm thấy rất có hứng thú, thế này thú vị hơn mấy vũ nương ca cơ biểu diễn nhiều.

“Tổ mẫu, thời tiết dạo này nhiều muỗi và côn trùng lắm, ngài không biết đó hôm qua con ở trong viện chỉnh đốn hoa cỏ trong viện nhỏ của con, lại không ngờ trong bụi cỏ bò ra một con rết lớn đó.” Sở Ngọc Lang nói cực kỳ sống động, vẻ sợ hãi trên mặt đều diễn rất đúng mức.

Quả nhiên Sở lão phu nhân lộ vẻ lo lắng, vội vàng hỏi: “Vậy con rết thế nào? Không làm con bị thương chứ?”

“Tỳ nữ nhanh tay lẹ mắt giết chết con rết kia.” Sở Ngọc Lang lộ ra vẻ quan tâm: “Hoa cỏ trong viện của ngài cũng không ít, có thể có sâu, rắn linh tinh gì đó. Ngày hôm trước Trường Dung bảo thầy thuốc trong phủ chế mấy hộp hương huân ngải thảo, đuổi muỗi gì đó có hiệu quả tốt lắm. Khi về con lại lấy cho ngài mấy hộp.”

“Lang Nhi có tâm.” Vẻ từ ái trong mắt Sở lão phu nhân không che giấu được. Bà cười khanh khách nhìn cháu gái.

Người trí tuệ như Sở lão phu nhân, nào không nhìn ra Sở Ngọc Lang đang chơi trò gì. Chỉ là Triệu thị quan tâm sẽ bị loạn, cũng chỉ có thể để nàng nắm mũi dắt đi thôi.

Trong lòng Triệu thị nôn nóng chua xót, lại giận mà không dám nói gì, chỉ có thể dùng đôi mắt hình viên đạn giết người.

Đến cả viện tốt như Sở Ngọc Lang đều có rết, vậy nữ nhi bảo bối của bà ta ở đạo quán sẽ gặp được thứ gì, con bé đã quen được nuông chiều từ bé.

Trên núi rắn, trùng, chuột, kiến vốn nhiều. Ôi da, nhỡ đâu nó bò lên giường con gái thì phải làm sao bây giờ? Trên núi không có hương huân ngải thảo đâu.

Sở Ngọc Lang cảm nhận được ánh mắt âm u ác độc oán hận dừng ở trên người, nàng vừa lòng cong cong môi. Nàng thích xem vẻ phẫn uất lại bất đắc dĩ này của người, sắc mặt đầy hận ý không chỗ phát tiết.

Mắt thấy thời gian không còn sớm, Sở Ngọc Lang cũng không muốn đùa bà ta nữa, đi thẳng vào vấn đề chính.

“Nghe nói qua hai ngày nữa, phụ huynh tỷ tỷ Mạnh gia sẽ từ Bắc Cương trở lại.” Sở Ngọc Lang tao nhã dùng quạt tròn che mặt, giọng điệu như chỉ lơ đãng: “Nghe nói lần này theo vào kinh, còn có một bộ phận con cháu thế gia danh môn Giang Nam.”

Ngọc Nghiên đã đính hôn, tiếp theo cũng nên đến lượt Ngọc Khê.

Lão thái thái như suy tư điều gì đó, hiển nhiên bà cũng hiểu ý Sở Ngọc Lang. Sở Ngọc Lang đây là muốn cho Sở Ngọc Khê về, dễ định một mối hôn nhân tốt.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!