Sở Nam luôn biết nữ nhi này là người quan tâm đến mọi chuyện nhất. Mấy năm nay xử lý việc trong nhà vô cùng tốt.

Ở bên ngoài ông ấy không thể làm gì cho nữ nhi, chỉ có thể cố gắng tra xét xem những thích khách đó đến từ đâu. Hiện giờ đôi mắt nữ nhi bị mù, ông ấy chỉ có thể an ủi hai câu, ngay cả thái y cũng không phải do ông ấy tìm.

Ông ấy vốn có cảm giác vô lực, nhưng mà vẻ mặt quyến luyến lại tin cậy của nữ nhi làm cho ông ấy được cổ vũ, nói thêm vài lời hay an ủi.

Từ đầu tới cuối Sở Hoa chỉ nhìn chằm chằm Sở Trĩ, muốn tìm ra chút sơ hở. Nhưng mà đứa nhỏ này quá cảnh giác, căn bản không cho ông ta bất kỳ cơ hội nào.

Hỏi vài lần, Sở Trĩ đều không hề trả lời, không hề có chỗ nào không đúng cả.

Sau vài lần, Sở Hoa tạm thời thỏa hiệp. Sở Trĩ quá cảnh giác, ông ta không chuẩn bị sợ là không được.

Bên kia…

Tư Mã Tĩnh đang cưỡi ngựa về thành, cách chân núi Thanh Nhạn không xa lại bất ngờ chạm mặt với Tư Mã Huân.

Tư Mã Tĩnh như nhớ lại hồi ức không tốt nào đó lập tức nhíu mày, nhìn Tư Mã Huân như xem ruồi bọ.

Tư Mã Huân:???

Tư Mã Huân cảm thấy Tư Mã Tĩnh quả thực có bệnh. Ngày ấy bởi vì chuyện hắn đột nhiên tỉnh lại từ Đông Cung truyền tới, tất cả tâm tư của phụ hoàng đều đặt trên người hắn, vẻ mặt không kiên nhẫn hỏi Tư Mã Huân có việc gì không, không có việc gì thì lui ra.

Đối xử khác biệt này làm Tư Mã Huân thiếu chút nữa hận không thể phái ra thêm một ngàn thích khách chọc Tư Mã Tĩnh thành cái sàng.

Bởi vì sợ phụ hoàng giận chó đánh mèo mình và Lang Nhi, Tư Mã Huân quyết định chờ thêm hai ngày, chờ tâm trạng của phụ hoàng tốt hơn thì lại đến.

Sau đó thu được tin của ám vệ, nói Tư Mã Tĩnh vừa tỉnh đã cưỡi ngựa chạy thẳng đến thôn trang Sở gia. Tư Mã Huân suy nghĩ nửa ngày cũng không hiểu nổi Tư Mã Tĩnh bị bệnh gì. Sau khi tỉnh không đi thỉnh an thì thôi thôi, chạy đến Sở gia để trả thù à?

Tư Mã Huân có trí tưởng tượng lớn cũng không dám kéo điều này có liên quan đến Sở Ngọc Lang. Tổ tông này vốn dĩ không gần nữ sắc, ai biết phương tiện kia hắn có bệnh gì không, đến một cung nữ hầu hạ ở Đông Cung còn không có.

Hai người gặp nhau, Tư Mã Huân điều chỉnh nét mặt, trên mặt treo nụ cười như vẽ, xoay người xuống ngựa đi đến.

Tư Mã Tĩnh nhìn nụ cười của Tư Mã Huân không khác gì Sở Ngọc Lang, ghét vô cùng.

Tư Mã Huân hành lễ, sau đó khách khí hỏi: “Sao Thái Tử điện hạ lại ở chỗ này?”

“Cô thích thì đến.” Tư Mã Tĩnh không xuống ngựa từ trên cao nhìn xuống hắn ta: “Nhưng mà sao Ngũ hoàng huynh cũng tới nơi này? Thôn trang này có bảo bối gì, đáng giá cho huynh không ngại cực khổ chạy đến?”

Nói ngược lại, Tư Mã Tĩnh không tin hắn ta không biết Sở Ngọc Lang bị ám sát trọng thương, đến bây giờ mới tà tà chạy tới, đến cả thái y cũng không dẫn đến.

Ồ, xem ra chưa chắc đã thâm tình với Sở Ngọc Lang cho lắm.

“Bảo bối không có, người lại có một. Mấy ngày trước biểu muội bị đâm, ta đến thăm nàng ấy.” Tư Mã Huân mỉm cười, chắp tay thi lễ: “Nghe nói Thái Tử để Thẩm thái y đến trị liệu, ta phải đa tạ Thái Tử.”

Tư Mã Tĩnh nhìn hắn ta càng thêm không vừa mắt: “Cô tìm thái y cho Sở Ngọc Lang, liên quan gì đến huynh?”

Dứt lời, không đợi hắn ta trả lời, Tư Mã Tĩnh đã giơ roi ngựa lên quất lên mông ngựa.

Con ngựa kia tung bốn vó hất một đống bụi đất vào người Tư Mã Huân.

Tư Mã Tĩnh đã cưỡi ngựa đi xa, Tư Mã Huân nhìn theo bóng dáng hắn, đôi môi lập tức mím lại, vẻ mặt lạnh băng.

“Điện… Điện hạ?” Thái giám đi theo phía sau run rẩy.

“Đi thôi.” Tư Mã Huân nghĩ tới Sở Ngọc Lang, hòa hoãn lại sắc mặt âm u. Hắn ta một lần nữa xoay người lên ngựa, khẽ thở ra một hơi dài.

Luôn có một ngày, hắn ta sẽ đạp Tư Mã Tĩnh xuống dưới chân, lấy về vị trí vốn nên thuộc về hắn ta.

Thôn trang không có nhiều quy củ như ở Sở gia, Tư Mã Huân muốn gặp Sở Ngọc Lang cũng không cần trốn tránh.

Sở Ngọc Lang bị thương quá nặng, cho dù tỉnh cũng không thể vận động quá kịch liệt. Nàng mặc một bộ váy màu xanh lơ ngồi ở trên xe lăn, ở trong sân dạy Trĩ Nhi chơi cờ.

Từ trên núi trở về Trĩ Nhi như lại thay đổi rất nhiều, đã không còn cảm giác bức người nữa, nói chuyện cũng rất mềm mại.

Sở Ngọc Lang không nhìn thấy, Trường Dung ở một bên nói vị trí quân cờ, sau đó Sở Ngọc Lang lại nói một vị trí để Trường Dung hạ cờ giúp.

Hiện tại đôi mắt nàng không nhìn thấy nên không dạy sâu được, cho nên chỉ dạy cờ năm quân đơn giản nhất. Trĩ Nhi vừa chỉ đã hiểu, chơi một ván là biết, quấn lấy Sở Ngọc Lang muốn chơi nữa.

Đúng lúc này, người canh cửa vào báo Thịnh Vương điện hạ tới thôn trang, đã đang bái kiến lão phu nhân, hiện tại đang đi về phía này.

Sở Ngọc Lang hơi bất ngờ, lại hiểu rõ. Đúng rồi! Thái Tử điện hạ mới đi không lâu, điện hạ đến đây dường như không có gì sai cả.

Rất nhanh, Tư Mã Huân đi đến viện. Tỳ nữ trong viện sôi nổi hành lễ.

Từ nhỏ Sở Ngọc Lang đã học được một điều là cho dù chỉ có ba phần tình cảm thì cũng phải diễn ra bảy phần.

Mà hiện giờ lớn như vậy, tài nghệ của nàng cực kỳ tiến bộ. Dù cho nàng không có tí thật lòng nào thì vẫn hoàn toàn có thể khiến Tư Mã Huân cảm thấy trong tim trong mắt của nàng đều là hắn ta.

“Điện hạ, sao lại đến rồi!”

Sở Ngọc Lang vịn tay Trường Dung vội vàng đứng lên, một đôi mắt đen như mực bịt kín một tầng sương đen nhánh. Trên mặt trắng nõn hợp lý hòa chung các loại cảm xúc bất ngờ vui mừng tủi thân với nhau.

“Nàng bị trọng thương như vậy, sao ta có thể không tới.” Tư Mã Huân vội đi sang đỡ nàng: “Mau ngồi xuống, vội vã đứng lên thế này cẩn thận ngã.”

Nhìn biểu cảm vui mừng bất ngờ của Sở Ngọc Lang, Tư Mã Huân rất hưởng thụ, hắn ta đỡ người ngồi xuống xe lăn.

Đôi mắt của Lang Nhi cực kỳ xinh đẹp, trân châu đen đẹp nhất trên thế giới cũng không thể bì kịp. Chẳng qua hiện tại bởi vì nhìn không thấy nên không thể nhìn hắn ta như ngày xưa.

Trong lòng Tư Mã Huân đau nhói, mức độ hận thù các thích khách kia lại cao hơn một bậc.

Tư Mã Huân thở dài thật sâu, kéo tay Sở Ngọc Lang nói: “Lang Nhi yên tâm, bổn vương đã phái ám vệ đi tra rõ việc này, nhất định sẽ cho Lang Nhi một câu trả lời.”

Tay đột nhiên bị nắm, Sở Ngọc Lang đè xuống bản năng muốn rút thẳng về, trên mặt làm vẻ xấu hổ buồn bực đúng mực, thu tay vẻ, nói nhỏ: “Điện hạ, nam nữ thụ thụ bất thân.”

“Giữa nàng với ta, sao còn muốn phân chia mấy thứ này. Hiện tại Lang Nhi e lệ như vậy, thế về sau phải làm sao?”

Tư Mã Huân cười to, dáng vẻ e lệ này của Lang Nhi thật khiến người ta khó lòng kiếm chế, trong lòng lại có chút cảm xúc tiếc nuối.

Trường Dung biết tính tiểu thư nhà mình, nhìn cảnh này, khóe miệng không kiềm được run rẩy.

Thịnh Vương điện hạ đúng là... Dễ đối phó, quả nhiên không hổ là tiểu thư nhà nàng.

Bên kia, Tư Mã Tĩnh đã về cung. Sau đó không chút ngoài ý muốn bị thái giám truyền lời mời đến Ngự Thư Phòng. Hoàng đế đang phê tấu chương, thấy Tư Mã Tĩnh tới, lập tức dò hỏi.

Tiên hoàng hậu mất sớm chỉ để lại một nhi tử là Tư Mã Tĩnh, đứa nhỏ được nuôi bên cạnh Thái Hậu từ nhỏ. Sau khi Thái Hậu hoăng, Tư Mã Đức lại đưa người về tự mình dạy dỗ.

Mấy năm nay, Tư Mã Đức quả thực bỏ hết tấm lòng mẫu thân già với nhi tử này.

Ông ấy thở dài: “Nếu con có chuyện gì, trẫm nên ăn nói sao với mẫu hậu của con đây.”

Thấy Tư Mã Tĩnh không còn dáng vẻ ngu dại lúc trước, một đôi mắt phượng lại khôi phục kiêu căng như trước, mặt mày rất tỉnh táo, Tư Mã Đức mới khẽ thở phào.

Có đời này ông ấy có lỗi với Uyển Nhi nhiều, đáng tiếc Uyển Nhi đi sớm, người duy nhất ông ấy có thể đền bù là Tĩnh Nhi.

“Lại sao nói đến chuyện mẫu hậu. Nếu nhi thần đi rồi, mẫu hậu nhìn thấy nhi thần có thể ở cạnh, tất nhiên bà ấy sẽ vui mừng.” Tư Mã Tĩnh vừa trả lời vừa ngồi xuống sạp mỹ nhân ở bên cạnh.

Vừa chờ đại thái giám Phúc Đức nhanh chóng rót thêm trà vào chén.

“Phi, sao mà nói đến bản thân lại chẳng lựa lời.” Tư Mã Đức hận rèn sắt không thành thép: “Tính xấu này của con phải sửa lại.”

Tư Mã Tĩnh dựa vào sạp mỹ nhân, không hề để bụng.

“Tĩnh Nhi, con nên thành thân rồi, Đông Cung lớn như vậy lại vắng tanh.” Tư Mã Đức nhìn đứa con trai này, trong mắt hề che giấu sự thiên vị với hắn.

“Trẫm và Sở Quý phi tìm cho con, con chướng mắt tất cả bọn họ. Con muốn người thế nào thì có thể nói đại khái.”

Tư Mã Tĩnh không có hứng thú với mấy thứ này. Hắn lười nhác tự rót trà cho mình, thuận miệng hỏi: “Sao lại nhắc tới cái này? Có bắt được thích khách ngày đó không?”

“Mấy năm nay thích khách ám sát con nhiều như vậy, cũng không phải mỗi đợt đều có thể tra được người sau lưng. Trước sau chỉ có mấy người muốn giết con thôi.”

Tư Mã Đức không chút để ý nói.

Đây đúng là lời thật. Dù sao Tư Mã Tĩnh cũng biết việc này là ai làm, chẳng qua là không có chứng cứ thôi.

Mấy người Sở gia kia đã nhảy nhót lâu rồi. Mấy ngày nay Tư Mã Tĩnh ở Sở gia đã tìm được không ít chứng cứ, không riêng Sở Hoa, Sở Nam cũng có.

Sở Hoa - hắn là nhất định phải động, về phần Sở Nam…

Nghĩ đến Sở Nam, hắn lại nhíu mày trong đầu hiện lên cảnh ngày ấy Sở Ngọc Lang không chút do dự nhào về phía đoản kiếm.

Tuy rằng đã qua vài ngày, nhưng cảnh kia vẫn trói trong lòng, đuổi cũng không tan.

“Ngũ ca của con nên thành thân rồi, lớn nhỏ có thứ tự, con nên định ra sẵn.”

Tư Mã Đức đã sớm nhìn ra, ngày ấy Tư Mã Huân đến rõ ràng là muốn xin cưới nữ nhi Sở gia. Không biết vì sao lại không nói ra mà lui xuống. Ông ấy không nhịn được lắc đầu, Ngũ nhi tử này đến đi cầu hôn còn do dự không quyết, tương lai có thể gánh nổi trọng trách gì chứ?

Nếu Tư Mã Huân nghe thấy lời này thì không biết có thể tức giận đến hộc máu ngay tại chỗ không.

Tư Mã Tĩnh dừng một chút, như lơ đãng hỏi: “À, đã định ra chưa? Không biết quý nữ là nhà ai.”

“Còn chưa định đâu.” Tư Mã Đức cười: “Trước sau gì cũng chỉ có người đó, con nghĩ cũng biết mà. Đừng để đến lúc đó con của Ngũ ca đã biết chạy rồi, Đông Cung của con còn chưa có ai.”

Con đã biết chạy...

Tư Mã Tĩnh lại nghĩ đến từng việc thấy ở Sở gia, nữ tử mặc bộ đồ đỏ như Lạc Hà Thần Nữ, đạp hoa sen đứng trên mặt nước trong sương sớm và tiên nhạc, chân trần nhảy múa trên nước.

Cánh tay ngọc uyển chuyển, eo liễu không xương như còn ở trước mắt. Nàng là vì hắn ta, mới tỉ mỉ luyện điệu múa này.

Nàng nhìn đôi mắt đưa tình của Tư Mã Huân, trong miệng nói ra lại là các lời nói dối.

Trong lòng không khỏi dâng lên sự bực bội.

Khi ở Sở gia, Sở Ngọc Lang từng sỉ nhục hắn như vậy, hiện tại lại muốn song túc song phi với tình lang? Những khoản nợ đó, há một kiếm kia có thể trả hết.

“Nhi thần muốn xin phụ hoàng tứ hôn.” Tư Mã Tĩnh đột nhiên vuốt lại quần áo đứng lên, sau đó trịnh trọng hành lễ.

Hoàng đế thấy vậy lập tức vui mừng, ông ấy nâng bút hỏi: “Cuối cùng con nghĩ thông rồi. Nói đi, là cô nương nhà ai có thể vào mắt con thế?”

Phúc Đức chờ ở bên cạnh vội trải thánh chỉ trống cho ông ấy.

“Phủ Sở Quốc công, đích trưởng nữ của Sở Nam, Sở Ngọc Lang.” Tư Mã Tĩnh không chút do dự.

Cộp…

Ngự bút rơi xuống, tạo thành một vết mực loang lổ trên thánh chỉ.

“Con nói cái gì?” Tư Mã Đức cho rằng mình nghe lầm.

“Phủ Sở Quốc công, đích trưởng nữ của Sở Nam, Sở Ngọc Lang.” Giọng Tư Mã Tĩnh rõ ràng mạnh mẽ.

Đúng là tên này. Tư Mã Đức nhíu mày, dứt khoát nói: “Người này không được, đổi đi.”

“Nam chưa thú thê nữ chưa gả đi, vì sao không thể?” Tư Mã Tĩnh hơi nhếch đôi mặt phượng, hỏi lại.

“Sở gia là nhà ngoại của Ngũ ca con, đám người này muốn hại con. Trong lòng con còn không biết à?” Tư Mã Đức hận rèn sắt không thành thép, nhi tử này chỗ nào cũng tốt chỉ là hơi tùy hứng làm bậy quá mức.

“Thì đã sao.” Tư Mã Tĩnh không để ý. Hắn biết hết những tâm tư đó của Sở Ngọc Lang, còn không phải muốn làm Hoàng Hậu tương lai à?

Tư Mã Huân không thể cho, hắn có thể.

“Con vừa mắt nàng từ khi nào?” Tư Mã Đức vô cùng đau đầu. Ông ấy nhìn Tư Mã Tĩnh, thấy sắc mặt hắn nghiêm túc không thỏa hiệp, trong lòng lập tức tin. Nhưng nếu ông ấy nhớ không nhầm thì hai người này vốn không có giao lưu gì, sao đã rễ tình đâm sâu rồi?

“Ngày ấy nhi thần vừa gặp nàng đã thương, hiện giờ không phải nàng thì không lấy.”

Tư Mã Tĩnh không chịu đổi ý, nói chuyện lại không giả tí gì, có lẽ chính hắn cũng không biết đó là thật hay giả.

“Nữ nhi Sở gia cũng vậy với con à?” Tư Mã Đức hỏi.

“Nhi thần như vậy, cô nương kia không động tâm, mới là mắt mù đấy.”

Nói ra lời này rồi, hắn lại nhớ ra hình như hiện tại mắt Sở Ngọc Lang mù thật rồi.

Hắn khựng lại, đáy lòng phì hai tiếng, khoảng bảy ngày là có thể chữa khỏi.

Lời này vô cùng tự luyến. Phúc Đức ở một bên đều ngại cả ngẩng đầu. Y rất muốn nói là điện hạ à, tuy rằng ngài đẹp nhưng miệng cũng rất độc.

Nhưng suy xét vì mạng nhỏ, y vẫn nên chôn chặt lời này trong lòng.

Tư Mã Đức lại không hề cảm thấy có vấn đề gì, dung mạo của Tĩnh Nhi hoàn toàn kế thừa Ngu thị, dung mạo sắc nét khác hẳn người thường, một thân khí chất kiêu căng không phải ai cũng có được.

Đây là tạo nghiệt gì chứ? Sao lại vừa mắt với Sở gia. Ông ấy muộn màng phát hiện nói: “Sao khi con tỉnh lại thì lập tức chạy đến thôn trang Sở gia, không phải bởi vì nàng đấy chứ?”

“Phụ hoàng quả nhiên hiểu con.” Tư Mã Tĩnh không e dè nhận hết.

“Thôi thôi, Sở gia thì Sở gia.” Tư Mã Đức phất tay thỏa hiệp: “Cưới nàng cũng được, lại quyết định thêm hai Trắc phi, cưới luôn một thể.”

Thái Tử Phi gì đó, nếu về sau không thích thì đổi lại, hậu cung Đông Cung không thể để trống.

“Không được.”

Tư Mã Tĩnh không muốn cưới Trắc phi gì cả, đám nữ nhân oanh oanh yến yến này chen chúc một chỗ thấy mà phiền. Hắn vô cùng không hiểu vì sao những nhà huân quý lại thích nuôi nhiều mỹ nhân, nữ nhân nhiều thì thị phi lắm. Tranh đấu với nhau, tổn hại chính là ích lợi của bản thân.

Từ nhỏ hắn đã ở trong cung, thấy bao nhiêu nữ nhân, cả đời vây ở bên trong thâm cung trở nên người không ra người quỷ không ra quỷ. Có người cả đời không gặp được đế vương mấy lần, có người vu oan hãm hại nhau vì tí sủng ái ít ỏi.

Trong cung thường có hài tử chết non hoặc sinh non, mạng người vô số.

Tư Mã Tĩnh mắt lạnh nhìn, những phi tần cung nữ đó như con hát trên sân khấu kịch, mỗi ngày diễn đi diễn lại.

Có đôi khi phụ hoàng sẽ rất sủng ái một người, ví dụ như Sở Quý phi hiện giờ, nhưng cho dù vậy ông vẫn sẽ đến cung của những phi tần khác. Rất giống như muốn cho họ đấu nhau.

Có phi tần có thai, ông ấy thoạt nhìn vui vẻ, thật ra trong lòng không có gợn sóng. Ông ấy có quá nhiều nhi tử, không để bụng xem đứa bé còn chưa sinh ra kia có dáng vẻ gì.

Ông ấy chỉ đang lợi dụng hậu cung để cân đối thế lực tiền triều thôi, dựa vào phi tần hoàng tử trong cung khơi mào đối lập thế gia.

Tư Mã Tĩnh khinh thường như vậy, vì lợi dụng nữ nhân đối phó thế gia tiền triều là có thể nhét nhiều nữ nhân vào hậu viện của mình vậy sao.

Hậu viện của hắn không có người, cho dù thú thê cũng sẽ chỉ sẽ lấy một người.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!