Địa chỉ Hà Văn Hiên gửi là một nhà hàng ở Đường vành đai hai phía Bắc. Đây là nơi đặt văn phòng của các tỉnh và thành phố lớn ở Bắc Kinh như "Tòa nhà Phúc Kiến", "Tòa nhà Quảng Tây" và "Tòa nhà Sơn Đông". Trong mỗi tòa nhà có nhà hàng địa phương, tiện cho các viên chức nhớ nhà thưởng thức. Có giống vị quê hương không thì vẫn còn phải chờ xác thực nhưng giá thì đã đắt hơn bên ngoài xíu rồi.

Cha mẹ của một người bạn cùng lớp đã được điều đến Văn phòng ở Bắc Kinh từ hai năm trước, cậu ta đứng ra chủ trì, đặt phòng riêng trong nhà hàng của tòa nhà.

Trước khi Văn Địch lên đường đã thầm than: Đường vành đai hai phía Bắc xa đại học T vãi, đi diễn mà phí cả đống thời gian và công sức.

May mắn là thầy có xe.

Nghĩ tới đây cậu bất an liếc sang Biên Thành đang lái xe, trong lòng chất chứa suy nghĩ. Lời nói đều đúng, cậu không hề nghi ngờ trí nhớ hoàn hảo của thầy nhưng vẫn luôn cảm thấy bất an.

Vấn đề có thể nằm ở đâu?

Xe chạy vào bãi đậu xe, cậu và Biên Thành đi lên tầng, trong thang máy cậu do dự rất nhiều lần, muốn nhắc gì đấy nhưng lại cảm thấy như vậy đang thể hiện mình không tin tưởng đồng đội. Trong lúc nội tâm giằng xé thì hai người đã tới phòng ăn, chỉ đành nhắm mắt đi vào.

May thay người đầu tiên cậu gặp là Tưởng Nam Trạch.

"Ông đến rồi." Tưởng Nam Trạch chỉ vào chiếc ghế trống bên cạnh, Văn Địch thở phào nhẹ nhõm, đưa Biên Thành sang ngồi ở đó.

Vừa ngồi xuống ghế Tưởng Nam Trạch đã lo lắng không biết món quà nhỏ của mình có tác dụng không: "Này, ông đậu phỏng vấn của trường trung học Hưng Thành chưa?"

"Đậu rồi, tôi nghĩ bọn họ còn chẳng thèm nghe tôi nói ấy chứ, đọc CV xong là nhận luôn."

"Đây chính là chỗ tốt của giáo dục lấy thi cử làm trọng điểm mà, quay đầu lập tức đi đăng trình độ học vấn của giáo viên mới nhận thì bao dọa người, bao vênh mặt. Khi nào thì đi làm?"

"Năm sau." Văn Địch nhàn nhạt nói, lực chú ý hoàn toàn tập trung ở bên ngoài – Hà Văn Hiên vẫn chưa tới.

Tưởng Nam Trạch nhìn về phía Biên Thành, ánh mắt chẳng hề che dấu ý tứ thăm dò anh, đưa tay ra nói "Nghe danh đã lâu, tôi cực kỳ muốn được gặp anh."

Hai người bắt tay trước mặt Văn Địch, lúc này cậu mới ý thức được cậu còn có một quả bom hẹn giờ thứ hai ---- khoảng thời gian thầm mến Biên Thành ngày nào cậu cũng quấy rầy Tưởng Nam Trạch, cố gắng tìm hiểu khái niệm cấu trúc liên kết Zariski để còn trò chuyện được với anh. Nếu Tưởng Nam Trạch nói toạc móng heo độ nghiêm trọng của cái sự si tình của cậu khiến Biên Thành biết cậu ngấp nghé anh đã lâu ---- mặc dù đây đúng là sự thực ---- thì cậu chẳng biết giấu mặt vào đâu.

May là EQ bạn thân cũng cao, sau khi bắt tay thì Tưởng Nam Trạch không nói lời nào nữa, chỉ nhướng mày nhìn cậu đầy ẩn ý.

Ngay khi Văn Địch vừa thở phào nhẹ nhõm thì Hà Văn Hiên cùng cặp kính mắt văn nhã bại hoại của hắn ta xuất hiện. Hắn vừa vào cửa đã thấy Văn Địch, lập tức bước thẳng tới đây: "Đã lâu không gặp."

Không phải mới gặp nhau trong thang máy khách sạn à. Văn Địch gật đầu chiếu lệ, đặt tay lên vai Biên Thành: "Đây là bạn trai tôi."

"Chào anh," Hạ Văn Hiên đưa tay về phía anh, "Tôi là bạn học cấp ba của Văn Địch."

Biên Thành nhìn hắn một lúc rồi quay sang Văn Địch hỏi: "Cậu ta là bạn trai cũ của em?"

"... Đúng rồi ạ." Văn Địch nói.

Hà Văn Hiên chẳng hề lúng túng chút nào khiến Văn Địch ghen tị với khả năng kiểm soát biểu cảm siêu phàm của hắn ta. Lúc bọn họ bắt tay Hà Văn Hiên quan sát người đối diện rất khéo léo nhưng Văn Địch biết chắc chắn hắn ta đã tính ra giá cả của mọi món trang phục và phụ kiện cao cấp trên người Biên Thành.

"Tôi đã gọi đồ ăn rồi, đủ người sẽ lên món." Bạn học chủ trì nói.

Ngay sau khi bữa tiệc bắt đầu chuyện đầu tiên đám con em này nói chính là khoe khoang về những chức vụ họ nắm giữ trong công ty gia đình, gần đây đã thực hiện vụ làm ăn lớn nòa. Chuyện thứ hai là về quản lý tài sản, bản thân biết tin tức nội bộ của công ty nọ, gần đây đã mua cổ phiếu gốc nào.

(Hy: cổ phiếu gốc là cổ phiếu được công ty phát hành trước khi ra mắt công chúng)

Ánh mắt Biên Thành lại bắt đầu trôi dạt không có tiêu cự, Văn Địch biết chắc bây giờ anh đang nghĩ về một chương luận văn nào đấy.

Đương lúc trò chuyện sôi nổi thì có người nói một câu: "Khoa học và công nghệ mới là lực lượng sản xuất chủ yếu, ở đây chúng ta có hai vị tiến sĩ nè."

Sau đó ánh đèn sân khấu đột nhiên chiếu vào Văn Địch và Tưởng Nam Trạch.

Tới rồi, Văn Địch nghĩ, không biết sẽ là pháo hoa hay pháo nấm đây.

(Hy: pháo nấm là vụ nổ hạt nhân)

Không ngờ đợt pháo đầu tiên lại bắn vào Tưởng Nam Trạch.

"Gần đây nghiên cứu sinh Princeton giỏi giang của chúng ta đang nghiên cứu gì vậy?" một người bạn cùng lớp ngồi đối diện lên tiếng hỏi.

Đám người này đang làm gì vậy. Văn Địch nghĩ, chẳng phải bọn họ đã biết Tưởng Nam Trạch bỏ học từ lâu rồi ư?

"Tôi bỏ học rồi." Tưởng Nam Trạch đơn giản nói.

"Tại sao?" Bạn cùng lớp lập tức truy hỏi, "Hồi trước cậu có đăng bài báo khoa học mà, có phải do bác trai không? Tôi nghe nói việc kinh doanh của nhà cậu đang không được tốt lắm."

"Đừng có khoa trương thế chứ, " Hà Văn Hiên nói, "Em trai cậu ta mới đi du học Anh gần đây này."

"Em trai nào?"

"Người sống ở Ngự Phủ Thiên Thành ấy."

"Hả..." Giọng điệu của bạn cùng lớp có chút bối rối, "Là đứa con của người phụ nữ cầm biểu ngữ trước cửa trường tiểu học ấy hả?"

"Là đứa con của người phụ nữ đứng cãi nhau trước cửa lớp chúng ta hồi năm đầu trung học cơ sở."

"Ồ, tôi không nhớ rõ."

Tưởng Nam Trạch cắt ngang cuộc thảo luận về gia phả của bọn họ: "Không liên quan gì đến nhà tôi cả, chỉ là tôi không đủ năng lực thôi."

Vốn cho rằng chủ đề này có thể dừng ở đây, kết quả người này hỏi xong người kia lại bắt đầu: "Vậy bây giờ cậu là thạc sĩ hả?"

Tưởng Nam Trạch buông đũa xuống, bữa tiệc này hết ăn nổi rồi: "Cử nhân."

"Chuyển từ tiến sĩ sang thạc sĩ dễ mà, cậu xích mích với người hướng dẫn hả?" Người kia nghĩ ngợi rồi bảo, "Cũng chẳng trách được, cậu vẫn luôn như vậy."

Bạn cùng lớp bên cạnh đột nhiên nhớ tới điều gì đó: "Này, năm ngoái cậu nhảy xuống hồ là vì chuyện này hả?"

Tưởng Nam Trạch bình thản nhìn hắn ta, không trả lời câu hỏi này: "Tôi đi vệ sinh."

Hắn đứng dậy vén mái tóc dài ra sau, đi vòng qua Văn Địch rồi bước ra khỏi căn phòng. Văn Địch nghĩ đến hai lựa chọn, một là dùng súng máy tỉa nguyên đám đối diện, hai là đi xem tình huống của Tưởng Nam Trạch. Cậu nghĩ mãi, vẫn quyết định đuổi theo hắn, trước khi đi còn vỗ vai Biên Thành bảo rằng cậu đi rửa tay.

Cậu quẳng Biên Thành cho một nhóm người lạ xấu nết, anh cũng chẳng ngại ---- hoặc là nói anh không có nghe, bởi vì Văn Địch nói xong anh vẫn chẳng có phản ứng gì, chắc nghĩ luận văn chưa thông.

Đi vào phòng vệ sinh, chốt cửa toàn màu xanh, hình như không có ai ở buồng bên cạnh. Văn Địch đẩy cánh cửa bên trái ra, thấy Tưởng Nam Trạch đứng dựa vào tường gạch, lẩm bẩm một mình ---- cũng có thể là đang nói chuyện với Thomas.

Văn Địch khoanh tay nhìn hắn: "Nếu ông tổn thương người khác bằng phân nửa tổn thương ông tự tạo cho mình thì mấy đứa kia đã ngậm chặt mồm từ lâu rồi."

Tưởng Nam Trạch ngừng lẩm bẩm, đưa mắt nhìn về phía cậu: "Tôi cũng muốn hất bàn lắm chứ."

"Vậy sao không hất?"

"Bố tôi kinh doanh khó khăn, vẫn đang làm ăn với bọn họ thì tôi đắc tội với người ta làm gì?" Tưởng Nam Trạch nhún vai, "Hơn nữa chắc tương lai tôi vẫn cần tụi nó giúp đỡ."

Văn Địch cảm thấy chua xót trong tim. Tưởng Nam Trạch cũng là con nhà giàu nhưng cha mẹ lại như người vô hình, anh chị em thì nguyên một bầy, khác hẳn với những con nhà giàu chỉ có một anh chị em: "Vậy sao hôm nay ông còn tới đây? Ông cũng biết tụi nó chỉ thích xem chuyện vui."

"Vì thể diện," Tưởng Nam Trạch đứng thẳng lên, "Tôi muốn giả vờ như tôi không để ý tới chuyện bỏ học. Đây không phải là điểm yếu của tôi, bọn họ không thể dùng nó để công kích tôi."

Suy nghĩ này cũng không quá khó hiểu, dù sao Văn Địch còn đem cả bạn trai giả tới đây nữa mà. Cậu nhìn bạn học cũ của mình bằng ánh mắt bi thương và cùng chung kẻ địch, giang rộng đôi tay: "Nào, tới đây ôm một cái."

Tưởng Nam Trạch không đáp lại sự nhiệt tình ấy mà chỉ bình thản nhìn cậu như đang rơi vào trầm tư. Một lúc sau bỗng hắn mỉm cười: "Có biết vì sao tôi lại làm bạn với ông không?"

Văn Địch đứng thẳng người: "Trời ơi, cuối cùng ông cũng chịu nói rồi hả?"

"Vì chúng ta là những kẻ lưu lạc trong cái vòng này."

Văn Địch cúi đầu nhìn trang phục. Hôm nay cậu đã cố ý chọn bộ quần áo đắt tiền nhất, thời trang phang thời tiết muốn thành người tuyết luôn.

"Ý tôi không phải vậy," Tưởng Nam Trạch nói, "Ông biết chim diềm cổ không?"

"Tôi biết ngọc lam điền."

(Hy:流苏鹬 phát âm /liusuyu/ đồng âm với ngọc tua rua, là ngọc được gắn trên tua rua. Vì vậy nên Văn Địch nhầm thành Tưởng Nam Trạch hỏi cậu có biết về ngọc tua rua không nên mới đáp cậu biết ngọc lam điền. Mà bà tác giả cũng sợ độc giả không biết còn chú thích cách đọc bên cạnh chim diềm cổ =)))))

"Chim diềm cổ là một loài thủy cầm đặc biệt", Tưởng Nam Trạch bỏ qua lỗi nhận thức của cậu, "Được chia làm ba loại, màu đen là giai cấp địa chủ, màu trắng là kẻ lưu lạc, còn lại là "kẻ ngụy trang". Tụi nó có hệ thống phân cấp chặt chẽ, con cái và tài nguyên luôn thuộc về giai cấp địa chủ, còn kẻ lưu lạc chỉ có thể đi theo sau địa chủ để mót đồ thừa."

"Vậy "kẻ ngụy trang" thì sao?"

"Chúng sẽ giả làm con cái, lẻn vào hậu cung của địa chủ, thừa dịp những "chị em" khác không phòng bị sẽ nhanh chóng tấn công rồi để lại đời sau."

Văn Địch nghĩ ngợi, cảm thấy ví dụ này không thỏa đáng lắm. Cậu không muốn làm chim, hơn nữa ba loại này chẳng loại nào tốt cả.

Nhưng Tưởng Nam Trạch bị kẹp giữa cha và đám người đấy, không thể thoát ra dễ dàng như cậu. Cậu không khỏi khâm phục đối phương: "Sao ông có thể nhịn được ham muốn phạm tội từ đó tới bây giờ vậy?"

Tưởng Nam Trạch chỉ vào cái đầu vàng: "Tôi đẩy bọn họ vào hồ sứa ở đây."

Hai người rửa tay rồi quay trở lại, cửa phòng riêng hé mở. Văn Địch tai thính, trước khi đẩy cửa đi vào đã nghe được một đoạn phân tích vô cùng mạch lạc: "Thật ra cũng dễ hiểu thôi, trong môi trường áp lực cao như nghiên cứu khoa học thì mấy người tinh thần không ổn định sớm muộn cũng sẽ xảy ra vấn đề."

Tiếng ai đó rơi xuống hồ.

Văn Địch rất muốn nêu ý kiến về ngôn luận, ngoại hình và thái độ thiếu đòn của bọn họ. Không biết có phải do cảm nhận được sức hấp dẫn của cậu không mà sau khi cậu trở về chỗ ngồi, trọng tâm của cuộc trò chuyện đã chuyển sang cậu.

Một người bạn cùng lớp hỏi cậu: "Sam định hướng đại học hả?"

"Ừ." Văn Địch quyết định im lặng là vàng, không cần phải phí nước bọt với đám người này.

"Ở đại học cũng không dễ đâu, " Một bạn cùng lớp nói, "Tôi mới đọc báo cáo khảo sát của Hiệp hội Khoa học và Công nghệ Trung Quốc cách đây không lâu, lương hai năm gần đây đang bị cắt giảm."

"Tội thế, " Một bạn cùng lớp khác nói, "Giá nhà Hải Điến cũng không rẻ."

"Chẳng phải là có chính sách ưu đãi mua nhà ư?"

"Bây giờ sao mà giống mười năm trước được, suất mua nhà của đại học T còn không đủ huống chi là mấy trường khác, " Bạn cùng lớp hỏi Văn Địch, "Bây giờ cậu định thế nào?"

Văn Địch không biết nên nói gì bởi cậu thực sự không có ý định gì hết. Cậu không biết trường đại học và cao đẳng nào sẽ nhận cậu, nếu như tới những nơi có giá nhà cao vậy cũng tương đương với ở ký túc xá cả đời. Không giống như những người mới bước chân vào nơi làm việc đã mua được một căn nhà ở khu trường học.

Buổi tiệc họp lớp còn khó chịu hơn mười bữa tối giao thừa.

Sau đó Hà Văn Hiên lên tiếng, không biết là may mắn hay là bất hạnh, cuối cùng trọng tâm câu chuyện chuyển lên người Biên Thành: "Sao em còn chưa giới thiệu người yêu?"

Văn Địch ngẩng đầu, va phải ánh mắt của hắn. Đúng rồi, kịch vui còn chưa tới mà.

"Đây là Biên Thành," Văn Địch nói, "Anh ấy là..."

"Lễ tân khách sạn." Biên Thành nói.

Tay Văn Địch cứng đờ giữa không trung, con ngươi suýt thì rớt ra ngoài. Tưởng Nam Trạch phụt nước, đĩa bạn cùng lớp ngồi gần đó hứng trọn.

Cả phòng yên tĩnh.

Nếu như ánh mắt là thực thể thì Văn Địch dám chắc rằng sức nặng đè trên người cậu và Tưởng Nam Trạch đã biến mất trong nháy mắt, đánh một vòng nhỏ rồi "Rầm" một tiếng rơi hết xuống người Biên Thành.

Cái này khác với thứ bọn họ đã bàn mà?!

Hà Văn Hiên mải xem kịch vui nhưng vẫn ra vẻ ung dung nhìn anh: "Khách sạn nào đãi ngộ tốt vậy, nhân viên có tiền mua Armani luôn?"

"Đồ thuê đấy," Biên Thành nói, "Hôm nay là sự kiện lớn nên tôi cũng muốn ăn mặc tươm tất hơn."

"Thực thể" ánh nhìn sắp thành cái động đen ngòm nuốt chửng ánh sáng rồi. Trong đầu Văn Địch quay cuồng với những ký hiệu hình học bay vòng vòng, người này thích nói thẳng mặt mà, sao mới mở miệng đã nói láo rồi?

Diễn viên tạm thời xé kịch bản không nói trước với nhà sản xuất, diễn tiếp kiểu gì bây giờ!

"Ồ," Hà Văn Hiên nói, "Tôi còn tưởng anh Biên xuất thân từ một gia đình khá giả."

"Nhà cũng tạm," Biên Thành nói, "Bố tôi sửa đồ gia dụng, mẹ tôi làm nhân viên dọn vệ sinh."

Hà Văn Hiên mỉm cười: "Trùng hợp ghê, một nhà đều làm việc trong chuỗi ngành dịch vụ khách sạn."

Những ký hiệu trong đầu Văn Địch quay càng lúc càng nhanh, cuối cùng một cơn bão nổi lên, xé nát sự tỉnh táo của cậu thành từng mảnh.

Ai có thể nói cho cậu biết chuyện gì đang xảy ra không?!

Các bạn học đối diện lúc này mới tỉnh táo lại, ngầm trao đổi ánh mắt, "À..." Một người trong đó nói, "Khó trách vừa rồi lúc tụi tôi nói chuyện thì vẻ mặt anh trông mù tịt không biết gì."

Biên Thành thật sự không hiểu, bởi vì anh không có nghe: "Vừa rồi mấy người nói gì vậy?"

"Trái phiếu, tài chính này nọ..." Người đó xua tay, không thảo luận sâu hơn, dường như đã nhớ ra khả năng hiểu biết của người đối diện. "Tiếc thật, nếu anh nghe hiểu thì kiếm được số tiền bằng lương của mấy năm rồi."

Hà Văn Hiên vẫn nhìn Văn Địch, lời này vừa dứt bỗng nói một câu không đầu không đuôi: "Mấy năm không gặp mắt nhìn của Sam thay đổi nhiều ghê."

Những lời này như đốt lên một ngòi nổ, Biên Thành đưa mắt nhìn hắn ta: "Ý gì đây?"

Hạ Văn Hiên vẻ mặt vô tội: "Tôi nói gì không phải ư?"

"Lời nói của cậu không có vấn đề nhưng giọng điệu cậu có vấn đề, " Biên Thành nói, "Cậu có ý kiến với tôi, hay có ý kiến với bố mẹ tôi?"

"Anh đúng là một người kỳ lạ..."

"Cậu nghĩ tin tức nội bộ cao cấp hơn sửa điều hòa à? Sửa một chiếc điều hòa có thể cải thiện chất lượng cuộc sống của một gia đình," Biên Thành nói, "Mấy người chỉ biết nhiễu loạn trật tự tài chính thôi mà?"

Sắc mặt của những người hóng trò vui bên kia nguội lạnh: "Anh nói gì?"

"Cậu lau nhà hay cọ bồn cầu lần nào chưa?"

Tưởng Nam Trạch ở bên cạnh nghe được hai chữ "bồn cầu" liền rụt tay khỏi món tráng miệng.

"Cậu nghĩ cái bồn cầu tự sạch à?" Biên Thành nói, "Nếu không nhìn nổi công việc của nhân viên dọn về sinh thì tôi đề nghị sau này cậu đừng có đi vệ sinh nữa."

Một người bạn cùng lớp lắc đầu, như thể cảm thấy không thể giao tiếp với người này, hắn nhìn Hà Văn Hiên và nói: "Không ngờ hôm nay tôi lại gặp một người như vậy trong buổi gặp mặt."

"Bắc Kinh có rất nhiều quan chức to," Biên Thành không để ý tới hắn, "Tính cả quan chức cấp tỉnh và cấp bộ, mỗi ngày tôi thấy được một trăm tám mươi người nhưng chưa từng thấy ai giả tạo như mấy người."

Bạn cùng lớp tức giận nhìn Văn Địch đang mông lung: "Bạn trai cậu bị gì vậy?"

Tiếng vo ve trong đầu Văn Địch ngừng lại, sau khi thích ứng với tính cách mới này của Biên Thành, cậu nhanh chóng đứng cùng chiến tuyến với anh, mỉm cười: "Xin lỗi, anh ấy khá thẳng tính, nghĩ gì nói đó, đừng để bụng nha."

Bầu không khí trên bàn ăn có thể so sánh với băng Nam Cực, không thể ấm hơn chút nào, Biên Thành tiếp tục bình tĩnh gắp thức ăn, chẳng buồn quan tâm việc bản thân đang quậy đục nước sân nhà người ta. Chửi người cũng vui đấy nhưng mười lăm đánh một không chột cũng què. Văn ĐỊch cảm thấy cần phải để cho hai bên bình tĩnh lại, đứng dậy cắt ngang cuộc chiến: "Tôi đi vệ sinh."

Vào nhà vệ sinh, dùng nước lạnh rửa mặt, cuối cùng khung cảnh xung quanh cũng trở lên rõ ràng hơn. Văn Địch nghiêng người trước bồn rửa mặt, suy nghĩ vì sao mọi chuyện lại thành ra thế này, trước khi cậu tìm ra manh mối thì nghe thấy tiếng bước chân đến gần.

Văn Địch ngẩng đầu thấy bạn trai cũ của mình đi tới với vẻ mặt không-thể-ngờ-được, "Anh vất vả lắm mới tổ chức được bữa tiệc này đấy, bạn trai em tới đây phá đám hả?" Hà Văn Hiên khoanh tay nhìn cậu, "Trình độ học vấn của anh ta không cao thì thôi đi, sao cũng không biết cách làm người luôn vậy?"

Văn Địch cười lạnh: "Đây là buổi tiệc hả? Đây là pháp trường thì đúng hơn. Hơn nữa cậu có tư cách dạy đời người khác à? Anh ấy còn tốt hơn cậu gấp mấy lần."

"Không ngờ mắt nhìn của em lại xuống cấp trầm trọng như vậy." Hà Văn Hiên nói: "Khiến anh thua vô cùng khó hiểu luôn."

"Quá coi trọng bản thân là một căn bệnh đấy. Tôi còn tưởng nhiều năm vậy rồi bệnh cậu sẽ tốt hơn nhưng không ngờ bệnh trị mãi không hết." Văn Địch cười mỉa, "Hơn nữa, yêu đương còn quan tâm tới mấy thứ phù phiếm như gia thế, công việc hả? Mấu chốt là nhân cách tốt."

Biểu cảm của Hà Văn Hiên giống như ghét bỏ nhưng cũng giống như thương tiếc. Hắn nhíu mày nhìn chòng chọc vào đầu Văn Địch, như thể cậu bị suy giảm nhận thức kể từ khi rời khỏi hắn.

Văn Địch thậm chí không thể tức giận, cuộc hội thoại của bọn họ căn bản là ông nói gà bà nói vịt. Trong thế giới quan của Hà Văn Hiên, thắng người khác về địa vị xã hội chính là thắng. Nhân cách tốt thì sao chứ, cũng chỉ có thể gượng cười sau khi thua trong cuộc đối đầu mà thôi. Sự tự luyến không thể bị dao động này không phải là tật xấu, mà là một hành vi nghệ thuật.

Ngay lúc cậu đang do dự có nên tiết lộ thân phận thật của Biên Thành để bịt miệng thằng đấy lại không thì Hà Văn Hiên đột nhiên nói: "Nhưng may là em không trở thành loại người đó."

Văn Địch cảnh giác nhìn hắn, đề phòng kiểu công kích mới xuất hiện: "Loại gì?"

"Loại người không có bản lĩnh, chỉ biết dốc sức khoe khoang người yêu rất lợi hại, " Hà Văn Hiên nói, "Đây là loại người mà anh không hiểu nhất trên thế giới này. Mặc dù mắt nhìn của em tệ hơn nhưng mắt nhìn của anh vẫn rất tốt."

Văn Địch trầm mặc một lát, mới "chậc" một tiếng: "Hiếm khi cậu nói được câu có ý nghĩa, điều này còn khiến tôi tức hơn."

Hà Văn Hiên cau mày, dường như cho rằng cậu đang ăn nói ngang ngược: "Sao bây giờ em dễ cáu vậy, đừng nói là bị anh ta ảnh hưởng nhé?"

Cuộc trò chuyện này thực sự không có tiến triển gì cả! Dù có nói gì đi chăng nữa thì Hà Văn Hiên vẫn cứ quanh quẩn tại một điểm - cậu không có mắt nhìn người, việc rời bỏ người xuất chúng là Hà Văn Hiên đây đã gây ra những thay đổi tiêu cực trong cậu.

"Nhưng lạ ghê," Hà Văn Hiên hỏi, "Sao hai người gặp nhau được? Em không hề ở khách sạn mà."

Văn Địch nghẹn họng. Cậu chưa có chuẩn bị cái cớ gặp mặt cho thiết lập "lễ tân khách sạn" mới tạo này.

Một giọng nói vang lên từ phía sau Hà Văn Hiên: "Chúng tôi gặp nhau khi đi du lịch nước ngoài."

Văn Địch đi vòng qua Hà Văn Hiên, nhìn thấy Biên Thành đang đi về hướng này - có lẽ anh thắc mắc tại sao cậu đi lâu vậy vẫn chưa về nên đến xem có chuyện gì xảy ra không, hoặc có lẽ vì nếu không chạy trốn thì sẽ bị bị mười mấy thằng giàu đời hai phanh thây tại chỗ.

Nghe được câu trả lời của Biên Thành, Văn Địch âm thầm đảo mắt. Đúng là người này không quen nói dối, anh nói anh là người nghèo mà? Sao lại là gặp nhau khi đi du lịch nước ngoài?

"Đó là một chuyến đi phượt, " Biên Thành bổ sung thêm một câu, còn miêu tả vô cùng sống động, "Tôi gặp một chút rắc rối trên đường, trên người không một xu dính túi, phải vất vưởng ngoài đường. Đêm đó tôi gặp được em ấy và em ấy đã đưa hết bảy trăm đô trên người cho tôi. Sau đó tụi tôi đi tới miền hoang dã, ngắm bình minh ở nơi tận cùng thế giới."

Lần gặp mặt đầu tiên này giống như một bộ phim vậy, vẻ mặt của Hà Văn Hiên rõ ràng không tin, Biên Thành đưa mắt nhìn Văn Địch, như thể đang tìm kiếm một câu trả lời.

Văn Địch không có phản ứng. Những câu nói vừa nãy bùng nổ trong đầu cậu, trong phút chốc mọi thứ xung quanh trở nên trống rỗng.

Những ký ức hỗn loạn và rời rạc giãy khỏi xiềng xích, lần lượt trôi vào biển ý thức, khuấy lên xoáy nước.

Cậu như bị một chiếc búa nặng đập thẳng vào mặt, ngơ ngác nhìn xung quanh, luống cuống tay chân.

Sự thật đó làm cậu sợ hãi.

Cậu đột nhiên tiến tới nắm lấy cổ áo Biên Thành: "Thì ra người đó là anh?!"

Sau một thoáng kinh ngạc, Biên Thành nắm lấy tay Văn Địch, kinh ngạc xen lẫn cảm giác thất bại: "Bây giờ em mới nhớ ra ư?"

"Chúng ta kết hôn rồi??!" Văn Địch không thể tin được, chất vấn anh.

"Điểm kích hoạt là bảy trăm đô??!" Biên Thành không thể tin được, chất vấn cậu.

~~~~

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!