Lúc Ngọ Chấn Phi kịp thời phản ứng định rút dao lại thì mọi người đã quẹo qua hàng cây xanh được tu bổ thành ngã rẽ, nhìn về phía bên này của anh ấy. 

Nói tình huống lúc đó thế nào đây, Ngọ Chấn Phi đối diện với ánh mắt sắp nứt ra của nhiều người như vậy, làm theo bản năng con người thúc giục anh đứng dậy lập tức chạy, nhưng vừa chạy ra ngoài chưa tới mấy bước thì đã bị Phương An Yến dùng tốc độ đã tiến hoá tới trình độ nhất định đạp cho một phát, đạp nằm trên đất.

Quân Nguyệt Nguyệt cũng theo sát Phương An Yến nhanh chóng đến bên cạnh Phương An Ngu, thật ra thì càng không có lý trí so với Phương An Yến, nhưng khi đỡ Phương An Ngu ngồi dậy, trừ vết thương nhỏ nhờ nhờ trên cổ kia ra thì cô không thấy bất cứ vết thương do đập nào, miệng và mũi đều có triệu chứng chảy máu, lá cây trên đỉnh đầu cũng héo rũ đến hơi úa vàng, nhìn qua cả người giống như thực vật bị mặt trời chiếu nắng dữ dội vậy.

"Không phải tôi! Là chính cậu ta tự đâm vào dao của tôi!" Ngọ Chấn Phi nằm trên đất kêu một tiếng, dùng cách tay bảo vệ đầu của mình, khản cả giọng giải thích, rất sợ Phương An Yến bị k1ch thích một cái sẽ ném cầu lửa lên người mình.

Anh ấy đã thấy rõ quả cầu lửa của Phương An Yến, còn dữ dội hơn dầu mazut đốt tang thi nữa.

Có điều Phương An Yến cũng chỉ đạp một cái cũng chưa có hành động gì tiếp, Quân Nguyệt Nguyệt đã nhanh chóng ngăn cản: "An Yến!"

Phương An Yến quay đầu đi tới bên cạnh anh trai cậu, sau khi kiểm tra tình trạng vết thương của anh xong thì cũng lập tức nhíu mày lại.

Thế này… cũng không giống như là đã đánh nhau, trên người hay trên mặt Phương An Ngu đều không có gì bất thường, trạng thái cả người càng giống như là… tiêu hao quá độ?

"Chuyện gì xảy ra đây? Không phải buổi sáng vẫn còn khoẻ lắm sao?" Chân mày Phương An Yến nhíu chặt hơn, quay đầu nhìn Ngọ Chấn Phi co rúc lại cách đó không xa, đối diện với ánh mắt của Quân Nguyệt Nguyệt.

"Không phải lần đầu tiên anh ấy xảy ra chuyện này," Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Không phải buổi sáng tôi đã nói với anh rồi sao, anh trai anh nói tôi vừa rời đi một cái thì anh ấy sẽ đau tim không chịu nổi, cách càng xa thì càng dữ dội, anh cho là tôi đùa giỡn sao?"

"Vậy vết thương trên cổ anh ấy thì sao?" Phương An Yến sầm mặt nhìn Quân Nguyệt Nguyệt, "Thành phố Khâu Hải ai mà không biết Ngọ Chấn Phi si mê cô, anh ta như vậy, khó đảm bảo được không phải anh ta thừa dịp người ta gặp nguy hiểm mà hại anh trai tôi." 

Ngọ Chấn Phi ngồi ngay bên cạnh cách đó không xa, sau khi nghe thấy lập tức lên tiếng giải thích rõ, "Tôi không có! Tôi thấy trạng thái của cậu ấy có chút khác thường, tôi bèn hỏi cậu ta làm sao, là cậu ấy tự cầm dao đặt trên cổ tôi… hừ!"

"Anh ấy chỉ bị câm điếc chứ đâu phải là thiểu năng trí tuệ!" Phương An Yến lại bắt đầu để lộ chế độ khủng long bạo chúa kiểu mẫu, gào thét một trận về phía Ngọ Chấn Phi, "Hay là cô cảm thấy chúng ta đều thiểu năng trí tuệ hết? Ai không có chuyện gì tự dưng kề dao lên cổ mình chứ?!"

Ngọ Chấn Phi thả lỏng tay ôm đầu ra, bất chấp sợ hãi đi về đẳng trước hai bước, chỉ Phương An Ngu nói, "Ban nãy cậu ta nhìn cực kỳ không khoẻ, tôi đành hỏi cậu ấy sao rồi, cậu ấy quay về phía tôi cười, rồi còn nói với tôi,"

Ngọ Chấn Phi nhìn Quân Nguyệt Nguyệt một cái, "Nói Duyệt Duyệt vĩnh viễn cũng sẽ không thích tôi, bảo tôi từ bỏ ý định đi! Sau đó lại ngay lúc đột nhiên cầm dao của tôi kề trên cổ cậu ấy đã ngất đi, sao tôi biết chuyện gì đâu!"

Quân Nguyệt Nguyệt giật giật môi, vẫn chưa kịp nói chuyện thì Phương An Yến lại gầm thét, "Mẹ nhà anh! Lại còn anh tôi nói với anh để khiến anh tuyệt vọng? Anh ấy vốn không thể nói chuyện, làm sao nói với anh được?"

"Vả lại tại sao anh ấy phải khiến anh tuyệt vọng, bọn họ đã kết hôn rồi, anh cảm thấy anh chưa từ bỏ ý định thì còn thể làm thế nào được nữa!" Phương An Yến chỉ Ngọ Chấn Phi, "Anh còn dám làm những chuyện không đứng đắn kia nữa, tôi lập tức dùng một cây đuốc đốt anh đi!"

Phương An Yến vừa nói vừa giơ cao tay lên, Ngọ Chấn Phi nhất thời bị doạ ôm đầu ngồi xổm xuống đất, Cơ Phỉ túm được cổ tay anh ấy, Quân Nguyệt Nguyệt cũng đã gọi, "Phương An Yến, anh đừng có nổi điên!"

"Tôi nổi điên?" Phương An Yến quay đầy chĩa họng súng về phía Quân Nguyệt Nguyệt, "Ngược lại tôi thấy cô rất tỉnh táo, anh tôi như thế này, tôi cũng chẳng thấy cô quan tâm bao nhiêu, mà chỉ vội vã nói chuyện ha hả giúp Ngọ Chấn Phi?"

"Mẹ nó có phải anh lại điên rồi phải không?"Quân Nguyệt Nguyệt mắng Phương An Yến, "Bây giờ nói những thứ này có tác dụng cái rắm ấy, tôi phải tỏ ra thế nào? Khóc thiên thưởng địa*, ngày nào tôi cũng ở cùng anh ấy cũng là lần đầu tiên tôi thấy anh ấy như vậy, anh nói lại một chút xem anh muốn tôi tỏ ra thế nào?"

*Khóc thiên thưởng địa: trong miệng kêu ngày (thiên) mà đầu lại đụng đất (địa) khóc lớn tiếng lên.

"Hai người này đừng ồn ào nữa," Lịch Cách đứng ra nói chuyện, " Nhốt tên Ngọ Chấn Phi này lại, đến khi Phương An Ngu tỉnh lại rồi hỏi một chút chẳng phải là sẽ biết được ư?"

Lịch Cách chỉ Ngọ Chấn Phi nói, "Nhóc Mập trói cậu ta lại, chúng ta về chỗ ở trước đã."

Sau đó Ngọ Chấn Phi bị trói lại, đặt lên xe du lịch, mọi người nhanh chóng lái xe trở về, Cơ Phỉ và Phương An Yến giúp Quân Nguyệt Nguyệt để Phương An Ngu trở về phòng, anh ngủ rất say, mấy người tụ tập lại ở sân nhà bí thư thôn, bắt đầu thảo luận chuyện liên quan tới Phương An Ngu.

Bọn họ cũng không rõ rốt cuộc anh bị ảnh hưởng gì, rốt cuộc là vì biến dị gây ra, hay là thật sự không thể rời xa Quân Nguyệt Nguyệt, cuối cùng cũng không thảo luận chuyện gì xảy ra, bọn họ lại bắt đầu bàn bạc xem làm thế nào để diệt sạch tang thi bên trong khách sạn dừng chân được.

"Trừ đi những con mà hôm nay chúng ta giế t chết, trong tầng phải có tới chừng một trăm người," Lịch Cách nói, "Cái tôi khá tò mò là, những tang thi kia bị thứ gì ngăn cản."

"Ai biết được." Cơ Phỉ nói, "Anh và Phương An Yến ở gần như vậy cũng không nhìn thấy thứ gì ngăn cản sao? Ví dụ như kính gì đó."

"Tôi cực kỳ chắc chắn không có." Lịch Cách nói.

Phương An Yến cũng lắc đầu một cái, "Hình như chúng bị một loại lực lượng vô hình ngăn cản, nhưng lúc tôi với Lịch Cách đóng cửa, giữa chừng lực lượng biến mất trong thời gian ngắn ngủi, hai chúng tôi suýt chút nữa thì bị tang thi đập mở cửa, có điều lực lượng đó nhanh chóng trở lại, chúng tôi mới có thể đóng cửa lại thành công.

Lịch Cách gật đầu, Cơ Phỉ hơi nhíu mày không nghĩ ra, Quân Nguyệt Nguyệt yên lặng trong chốc lát, cưỡng ép kéo suy nghĩ từ Phương An Ngu trở về, nói, "Có phải trong toà nhà có tang thi cấp hai hay không?"

Đây là phỏng đoán của cô, nhưng tang thi cấp hai cũng không phải được tạo thành vào lúc này, chỉ là cô nhớ tới Ngọ Chấn Phi và vị sĩ quan họ Trương kia nói bọn họ từng gặp tang thi cấp hai mới bị đuổi theo vô tình gặp được phần lớn bọn họ, Quân Nguyệt Nguyệt suy nghĩ tình hình lúc này đã không thể dùng cái cô biết từ mạt thế kia để đánh giá nữa rồi. 

"Nhưng nếu đúng là bên trong có tang thi cấp hai thì hắn có thể khống chế đám tang thi không tấn công tới chúng ta ư?" Lịch Cách nói, "Trước đó nhóm Ngọ Chấn gặp phải sóng tang thi, không phải là tang thi cấp hai điều khiển, cả một xe binh lính mang súng đều chết hết, tôi cảm thấy khả năng của chuyện này không lớn."

Quân Nguyệt Nguyệt cũng đang nghi ngờ chuyện này, mấy người thảo luận cả buổi cũng không liên tưởng chuyện này lên người Phương An Ngu, dầu gì hướng biến dị của anh là dị năng hệ mộc.

"Mặc kệ trong tầng đó có tang thi cấp hai hay không thì chúng ta cũng nghĩ biện pháp dọn sạch," Cơ Phỉ nói, "Muốn để cái làng du lịch này làm căn cứ đến cùng thì nhất định phải bảo đảm sự an toàn tuyệt đối bên trong căn cứ."

Tất cả mọi người gật đầu, tiếp tục bàn bạc phương pháp, đang bàn nếu không trực tiếp lái xe tải lớn vào, dùng biện pháp lúc trước đối phó với tang thi lảng vảng trong sân, ở trên xe tải lớn giết tang thi.

Như vậy cho dù có tang thi cấp hai thúc đẩy, khiến bọn chúng có khả năng leo thì bọn họ cũng có thể lợi dụng hàng rào trì hoãn một ít thời gian, không cần đối mặt với tang thi. 

Mười mấy người thành một tổ, nói cho cùng đám tang thi dù hành động chậm chạp cũng không đến mức để tang thi trèo vào trong xe hàng thật. 

Đang bàn bạc chia tổ thế nào thì sau lưng bất chợt truyền tới tiếng động, mọi người ngoảnh đầu lại nhìn thì thấy Phương An Ngu dựa vào cửa, trông vẫn rất yếu ớt, trên mặt tái nhợt, máu chảy ra miệng và mũi lúc trước đã được lau sạch, vết trên cổ cũng đã được băng bó nhưng nhìn qua cả người anh vẫn giống như bất cứ lúc nào cũng có thể xụi lơ trên đất vậy.

"Anh tỉnh rồi!" Quân Nguyệt Nguyệt đi nhanh đến bên cạnh anh, sốt sắng nói, "Xảy ra chuyện gì vậy? Sao anh lại biến thành thế này?!"

Phương An Ngu đưa tay ra, nhẹ nhàng sờ đầu cô một cái, cười cười với cô, mang theo ý làm yên lòng.

Nhưng Quân Nguyệt Nguyệt cũng không được anh làm yên lòng, Phương An Ngu lúc nào cũng khiến cô vô cùng lo lắng, chẳng lẽ là biến dị mang đến ảnh hưởng không tốt cho anh ư?

Cô đỡ anh ngồi dưới giàn nho, lấy điện thoại của Phương An Ngu ở trong phòng ra, còn chưa kịp đưa cho anh thì đã nghe Phương An Yến hỏi, "Anh bị thế này không phải do Ngọ Chấn Phi gây ra đúng không? Vậy anh ta có ra tay với anh trước khi anh ngất xỉu không, hay là để lộ ác ý với anh?"

Phương An Ngu nhìn về phía Phương An Yến, đối với người em trai này, đời trước vì chuyện vợ chồng cậu bất hòa, thực ra trong lòng Phương An Yến trước sau vẫn có khúc mắc, nhưng đời này giữa hai người bọn họ không có một Quân Du chen vào, ngược lại Phương An Yến vô cùng để ý tới anh, mà thực ra lúc anh ngất xỉu ban nãy, Phương An Ngu đã biết tất cả mọi chuyện phát sinh. 

Cuối cùng anh cũng không keo kiệt, hơi cong khóe miệng mỉm cười vỗ về về phía Phương An Yến một cái, lúc này mới nhận lấy di động Quân Nguyệt Nguyệt đưa cho mình gõ chữ --- Không có, tại sao lại hỏi như vậy? Anh bắt đầu cảm thấy khó chịu lúc anh ta bị thương quay về, đã rất lo lắng cho anh rồi còn đỡ anh nữa.

Sau khi mọi người xem xong đoạn lời này đều có vẻ mặt khác nhau, Phương An Yến cuối cùng cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng trong lòng Quân Nguyệt Nguyệt lại dâng lên một cảm giác quái lạ.

Hình như Phương An Ngu... hình như anh đang vội vã bảo vệ Ngọ Chấn Phi. 

Thật ra thì Quân Nguyệt Nguyệt vẫn không tin Ngọ Chấn Phi sẽ ngu xuẩn đi giết Phương An Ngu, mà chưa nói em trai của Phương An Ngu - Phương An Yến là người duy nhất biến dị dũng mãnh trong cả cái căn cứ này, mấy người dẫn đấu lúc này gần như đều là người thân của Phương An Ngu, ai lại ngu xuẩn đi chọc đến anh chứ?

Hơn nữa Ngọ Chấn Phi cũng coi như là cùng Quân Nguyệt Nguyệt lớn lên từ nhỏ, dù chuyện đời trước đã lâu rồi,  nhưng Quân Nguyệt Nguyệt hiểu tính cách và phẩm hạnh của anh ấy. Ngọ Chấn Phi có thể sống tới bây giờ đều là may mắn, từ nhỏ đã là một người nhát gan, rụt rè e sợ, tất cả đều chiểu theo sự sắp đặt của gia đình, làm chuyện phản nghịch duy nhất là thích cô, nhưng đó đã là chuyện của đời trước rồi. 

Đời này ngay cả thích cô Ngọ Chấn Phi cũng không tha thiết như đời trước, nghe theo sự sắp đặt của gia đình kết hôn với Minh Trân, nếu như không có tình cảnh bất ngờ này, cả đời này anh ấy sẽ cãi om sòm với Minh Trân, nhưng tuyệt đối không dám ngoại tình hay sẽ là người chủ động đưa ra chuyện ly dị. 

Người có gan bé như vậy dám đi giết người ư?

Trong lòng cô vẫn ôm nghi ngờ cũng không tỏ rõ thái độ, cũng mặc kệ người của Lịch Cách trói Ngọ Chấn Phi lại, bởi vì giống như anh ấy nói vậy, chân tướng thật hay không đúng, chỉ cần Phương An Ngu tỉnh lại hỏi thử là được rồi. 

Quân Nguyệt Nguyệt tin tưởng Phương An Ngu vô điều kiện, nhưng anh tỉnh lại cứ vội vàng phủ nhận như vậy, thái độ bảo vệ rõ ràng trong lời nói như vậy khiến cô lại có chút không chắc chắn...

Tại sao Phương An Ngu lại phải bảo vệ Ngọ Chấn Phi chứ? Dù là từ bất cứ góc độ nào hai bọn họ cũng không phải có thể ở chung hòa thuận với nhau được, lúc đó ở trong khách sạn, không chạy ra ngoài, Quân Nguyệt Nguyệt hoàn toàn không nhìn thấy hai người này nói câu nào. 

Lịch Cách sai người đi thả Ngọ Chấn Phi, nhưng trong lòng cô lại rớt ra một vướng mắc nho nhỏ. 

Cô đổi vị trí suy nghĩ một chút, nếu như cô thích một người cầu mà không được, sau đó tình địch bất tỉnh trước mặt mình... Mình có thể bị quỷ ám mà suy nghĩ chỉ cần người này chết, người mình thích sẽ nhìn chính mình một lần?

Phương An Ngu quan sát sắc mặt Quân Nguyệt Nguyệt một cách cẩn thận, thấy vẻ mặt rối rắm của cô thì biết trò này của mình đã thành công, tất nhiên sau khi tỉnh lại anh vẫn muốn một mực khăng khăng đổ tội cho Ngọ Chấn Phi, đó mới là cách làm ngu xuẩn nhất, thấp hèn nhất. 

Bởi vì chân tướng có thể rõ ràng nhưng vướng mắc trong lòng người lại không loại được hết dễ dàng, Phương An Ngu biết Ngọ Chấn Phi vẫn còn thích Quân Nguyệt Nguyệt, hơn nữa là vô cùng thích, bởi vì anh ta lúc nào cũng sẽ lơ đãng nhìn về phía Quân Nguyệt Nguyệt, từ đủ mọi góc độ không dễ bị người khác phát hiện ra. Ngay cả vợ mình chết rồi, người tới đón mình chết rồi, anh ta cũng không có cảm xúc bi thương quá mức, trái tim của anh ta giống như đời trước, tất cả đều hướng về bóng hình Quân Nguyệt Nguyệt. 

Nhưng như vậy thì thế nào, Quân Nguyệt Nguyệt là người của anh, cho tới bây giờ Phương An Ngu mới thôi, nghĩ đến việc Quân Nguyệt Nguyệt mang thai đứa bé của Ngọ Chấn Phi ở đời trước thì vẫn cảm thấy lục phủ ngũ tạng của mình khó chịu giống như bị lửa đốt vậy.

Anh tuyệt đối không cho phép giữa hai người bọn họ còn chút xíu nào dây dưa không rõ ràng nữa!

Đã từng, những đêm Quân Nguyệt Nguyệt không trở về ấy đều là ma chướng trong lòng Phương An Ngu.

Chuyện này coi như cho qua như vậy, cuối cùng Phương An Ngu chỉ nói chính mình cũng không biết vì sao lại yếu đi, nói bản thân ở gần Quân Nguyệt Nguyệt một chút thì sẽ thoải mái hơn rất nhiều, còn ôm cô ngay trước mặt mọi người.

Mấy người tạm thời không thảo luận được ra phương án hay nào khác, đành tạm thời ai về nhà nấy, Quân Nguyệt Nguyệt đỡ Phương An Ngu trở lại trong phòng, lại hỏi thăm thêm vài câu, thái độ của Phương An Ngu vẫn như trước, sự bảo vệ trong lời nói khiến tâm lý Quân Nguyệt Nguyệt không thoải mái chút nào.

Giống như giữa Phương An Ngu và Ngọ Chấn Phi có chuyện gì đó mà người khác không biết, thậm chí cô chưa hỏi được mấu chốt, điều này rất phiền muộn.

Nhưng tâm trạng này của cô cũng không duy trì được bao lâu, khi bắt đầu nấu cơm, Phương An Ngu trưng khuôn mặt yếu ớt như vậy ân cần phụ giúp cô, xoay quanh cô vòng tới vòng lui, cảm xúc không thoải mái của Quân Nguyệt Nguyệt  nhanh chóng đè ép chút không thoải mái kia.

Hai người sung sướng ăn một bữa, là thức ăn Quân Nguyệt Nguyệt làm trong sinh hoạt hàng ngày, có một phần được anh cắt rác, có một số là anh ăn, hình dáng khó coi, có điểu anh cắt rất chăm chỉ, đồ dày không chênh lệch lắm.

Buổi chiều đến lúc xử lý thi thể của tang thi theo thông lệ, Quân Nguyệt Nguyệt chưa đi theo, cô ở nhà cùng với Phương An Ngu, nhìn anh bình phục từng chút từng chút một, lá cây trên đầu lại bắt đầu xanh tươi, cuối cùng cũng thoáng yên tâm.

Lúc chạng vạng tối mọi người xử lý xong thi thể tang thi trở về thì thấy Phương An Ngu kề sát bên cạnh Quân Nguyệt Nguyệt, cả người giống như cây mạ sau khi được tưới tắm mà tươi non trở lại, nên cũng không thể không tin lời giải thích vừa nghe trong lòng đã chua loét của anh, anh cũng không rời Quân Nguyệt Nguyệt nửa bước, nếu không lại giống như cây mạ chịu hạn hán, sẽ héo rũ đi. 

Hai ngày kế tiếp, tất cả mọi người dự định xử lý dụng cụ của tang thi của khách sạn dừng chân bên kia, và cả chia đội, xe vào như thế nào, sau khi vào dừng ở trong đó rồi làm sao tiếp tục nhốt những tang thi này ở trong sân không cho bọn chúng chạy ra, và cứ như vậy…

Toàn bộ người có thể chiến đấu bất kể là đàn ông hay phụ nữ đều tự động ghi danh, bởi vì phân phát thức ăn đã bắt đầu thi hành quy định theo kiểu làm nhiều được nhiều, người đi giết tang thi nhận được nhiều nhất, sau đó là người canh giữ trong nhà chuẩn bị thức ăn, quét dọn sắp xếp, chăm đám con nít vân vân…

Dù sao mỗi người đều không thể không làm mà có ăn được, như vậy mới là điều kiện quan trọng để duy trì căn cứ lâu dài và ổn định. 

Dĩ nhiên đây cũng chỉ là hình thức ban đầu mà thôi, vào lúc sau của mạt thế, những thứ liên quan để vận hành căn cứ cần rất nhiều thứ, đời trước Lịch Cách đã làm rất tốt, hắn ta là thủ lĩnh của căn cứ lớn nhất sau mạt thế mà Quân Nguyệt Nguyệt biết, đời này những chuyện vặt vãnh sẽ giao hết cho Lịch Cách. 

Ban đầu Lịch Cách bận đến mức nói mát một trận, mỗi ngày phải ra ngoài giết tang thi, đến trưa về còn chẳng nghỉ ngơi được bao nhiêu lại còn phải để ý những chuyện vặt vãnh không đáng kể, một lần anh ấy vô cùng nóng nảy, may mà Quân Du ở nhà nhàn rỗi không có việc gì giải cứu anh, đến lúc này Lịch Cách có một nàng quản gia vô cùng vừa lòng hợp ý lại xinh đẹp như hoa, Quân Du chịu trách nhiệm phân phát vật tư hàng ngày, dùng chính sự thân thiện đặc biệt của mình để nhẹ nhàng hóa giải đi chút cảm xúc nóng nảy của một số người được nhận ít vật tư. 

Mọi người phân công hợp tác, tất cả đều được tiến hành theo chiều hướng tốt đâu vào đấy, hoàn toàn chuẩn bị xong vũ khí và lập ra kế hoạch kỹ càng, đã là hai ngày sau rồi. 

Bọn họ chuẩn bị tất cả phương án đáp ứng khẩn cấp tương ứng, một khi tang thi hăng quá mức, hoặc là có tang thi cấp hai khống chế khiến chúng không rải rác mà cùng tấn công một người trên xe thì cần phải làm thế nào. 

Hoặc nữa là làm thế nào để khiến chúng nó ra khỏi nhà mà không tấn công người trong xe, mà lại chạy ra bên ngoài. 

Những khả năng này cũng được tưởng tượng đến để tiến hành sự chuẩn bị phù hợp, bọn họ lái hai chiếc xe kéo giãn hàng rào mới làm đủ cao để ngăn cản tang thi, từ cửa sau của khách sạn dừng chân, lái xe vào trong sân. 

Lần này Phương An Ngu cũng đi theo, anh ngồi trong xe, Quân Nguyệt Nguyệt lái xe, anh ngồi ở bên cạnh. 

"Chờ một lát, em ra đằng sau, khoảng cách xa như vậy không sao chứ?" Quân Nguyệt Nguyệt nói, "Nếu như đúng là anh đang khó chịu mà chịu không nổi nữa thì phải bấm còi nhé, anh không thể rời xe chung với em được, ngoài kia thực sự rất nguy hiểm."

Phương An Ngu gật đầu một cái, anh nhắm mắt lại cảm nhận một chút, tang thi tập trung ở cửa hành lang, nhiều hơn ngày trước đó, có lẽ là được tang thi cấp hai điều khiển, ban đầu đám tang thi tán loạn khắp nơi đã chạy xuống hết rồi. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!