1

Sau khi nhận được giấy đăng ký kết hôn,cuộc sống độc thân của tôi cuối cùng cũng đã kết thúc.

Lúc đó tôi mới nhận ra người chồng của mình không phải là người.

Đáng chết đám người ở văn phòng thám tử Mỹ Nhân Ngư, ngày mai tôi mà không đem mồi lửa đi nướng bọn họ lên thì tôi sẽ không mang họ Lục nữa.

Lúc này trong đám cưới Cố Cảnh vì uống quá nhiều rượu hiện tại đang trong tình trạng say ngoắc cần câu, hoàn toàn khác với dáng vẻ lạnh lùng thường ngày của anh ấy.

Nhìn anh ấy đem mình cuốn thành một cái nem trên giường, khuôn mặt đỏ bừng, đôi mắt đen láy ướt át.

“Đừng, đừng kéo đuôi của anh”

“Nó...nó..rất nhạy cảm”

Nói xong, anh ấy đỏ mặt vùi đầu vào trong chăn.

Tôi cúi đầu xem xét, một chiếc đuôi màu xám với những sợi lông dài mềm mại nằm trong lòng bàn tay tôi.

Dù là tóc giả hay đám dụng cụ cosplay cũng không có độ chân thật bằng món đồ chơi này.

Tôi kéo lấy một góc chăn, dùng toàn lực xốc lên.

Xoay người ngồi trên lưng anh ấy, vốn dĩ Cố Cảnh còn có ý định giãy dụa, tôi liền trở tay cho anh một bạt tai “An phận cho bà!”

Nghe vậy, Cố Cảnh lập tức bất dộng, chiếc đuôi phía sau cũng lập tức ỉu xìu xuống.

Tôi giơ tay nắn b óp từ đầu đến tận gốc cái đuôi.

Mẹ kiếp, cái đồ chơi này thật sự mọc ra từ bên trong.

Chậc!

Tôi lập tức chất vấn “Anh không có gì muốn nói với em?”

Cố Cảnh trầm mặc thật lâu, cuối cùng lắp bắp nói “Đừng...đừng....đừng...anh...”

Thanh âm nhỏ như muỗi kêu khiến tôi không nghe rõ “Nói lớn lên”

Anh ấy lập tức quay đầu nhìn tôi, trong đôi mắt đào hoa dâng lên một lớp sương mù, oan ức lên án “Đừng...đừng bóp đuôi của anh”

Tôi: “.....”

Bàn tay đang cầm đuôi của tôi khẽ cứng đờ, lập tức ném nó sang một bên “Nghĩ em hiếm lạ?”

Tay đặt trên cằm, tôi nghiêng đầu đánh giá anh ấy. Thật ra dung mạo của Cố Cảnh khá vừa miệng tôi, mái tóc đen bóng hơi xoăn, mềm mại rơi trên trán. Đôi mắt đào hoa phía đuôi hơi hếch lên, đặc biệt nốt ruồi đỏ ngay phía đuôi mắt vô cùng quyến rũ.

Tôi đưa tay, khẽ đem ngón cái nhấn nhấn chiếc đuôi “Anh là thứ gì?”

“Sói”

“Trước đây chưa từng thấy anh như vậy”

Sau khi nhìn anh ấy từ trên xuống dưới một lượt, cuối cùng nằm ngửa bên cạnh anh. Trần nhà trắng xoá chiếu rọi vào mắt tôi có chút đau nhức.

Từ kinh hỉ đến kinh sợ chắc cũng chỉ có thể như tôi ở hiện tại.

Đây là năm thứ mười một kể từ khi tôi xuyên vào cuốn tiểu thuyết này, vốn dĩ nghĩ không thể tìm thấy nam chính, huống chi công lược được anh ta, cho nên tôi cũng chấp nhận sự thật rằng sẽ ở lại đây mãi mãi.

Cố Cảnh đi tới, giang rộng vòng tay ôm tôi vào lòng, chiếc đuôi phía sau vẫy vẫy.

Dù đã kiệt quệ cả thể xác lẫn tinh thần như tôi vẫn nói “Ngày mai chúng ta đi lấy giấy chứng nhận nhé!”

“Giấy chứng nhận gì?”

“Chứng nhận ly hôn”

Ngay lập tức Cố Cảnh ngừng vẫy đuôi, cả người cứng đờ nói “Tại sao?”

“Bởi vì anh không phải người”

Một bàn tay to lớn đưa tới trước mặt tôi, khẽ giữ lấy cằm buộc tôi phải nhìn thẳng vào mắt anh ấy.

“Không phải vậy!”

Ba chữ được anh ta nghiến răng nghiến lợi thốt lên.

Giây phút này trên đầu Cố Cảnh dựng lên hai chiếc tai sói, hai bên má cũng bắt đầu mọc ra lông, miệng hơi hé lộ ra hàm răng sắc nhọn.

Dưới ánh đèn lờ mờ, bộ dạng nửa người nửa sói của anh ấy trông có chút đáng sợ.

Thời điểm mũi của chúng tôi kề vào nhau, đôi mắt màu hổ phách của anh bừng bừng lửa giận.

Tôi nghe nói người sói rất khó duy trì hình dạng con người khi cảm xúc của họ bị dao động quá mạnh.

Tuy nhiên điều này vốn chỉ xảy ra với người sói chưa thành niên.

Tự dưng tôi có dự cảm không lành.

“Anh bao nhiêu tuổi?” Tôi hỏi.

Cố Cảnh: “Ngao ô......ngao ngao!”

“Ái chà!”

“Ngao ngao ngao!”

Tôi: “....”

Anh ấy nghĩ tôi có thể hiểu được tiếng sói à?

Tôi: “Nói tiếng người!”

Cố Cảnh: “Ngao ô ô ô”

Anh ấy tru lên, chiếc đầu sói vẫn không ngừng lắc lư. Bây giờ không đề cập đến vấn đề khác khác, nhưng việc cái đầu đầy lông sói của anh ta cứ cọ vào người tôi có chút không chịu nổi.

Tôi tức giận trực tiếp giơ tay lên nhéo miệng sói của anh ta “ Chờ một chút!”

Chỉ với một cái móc tay, chiếc lọ nhỏ màu hồng trên bàn trang điểm bay tới tay tôi.

Đây là thuốc tôi mới điều chế, chỉ cần uống một chút có thể nghe hiểu tiếng động vật trong vòng một phút.

Vặn mở nắp chai, tôi khẽ nếm một chút “Được rồi, anh nói lại những lời vừa nãy đi”

Cố Cảnh:

“Áu áu, ngao ngao ô!”

“Chậc!”

“Ngao ô ô!”

Tôi: “....”

Mẹ kiếp! Tôi lập tức chửi thề!

Nắm lấy gáy Cố Cảnh nhấc lên cùng với chăn bông trực tiếp ném vào phòng ngủ.

2

Tôi chưa bao giờ nuôi chó nên cũng không hiểu được cảm giác bị thú nuôi trong nhà phá phách như nào.

Nhưng hiện tại, tôi vô cùng tức giận.

Căn phòng tân hôn của tôi và Cố Cảnh vừa mới được sửa sang chưa đầy hai tháng, hiện tại trên chiếc cửa gỗ mới lắp đã xuất hiện hàng chục vết cào của sói.

Còn thủ phạm thì đang nằm dưới đất ngủ ngon lành.

Tôi lập tức đánh vào người anh ấy, nhưng nó thật mềm tựa như bông vậy.

Cố Cảnh giật mình tỉnh dậy kèm theo tiếng r3n rỉ, anh ngồi dậy ngước nhìn tôi.

Bây giờ anh ấy đã tỉnh táo, không còn sự rut rè nhút nhát như cô dâu nhỏ về nhà chồng của ngày hôm qua.

Ánh mắt Cố Cảnh lạnh lùng, anh bình tĩnh liếc tôi một cái rồi nói: “ Cả đời sói vốn chỉ có một bạn đời, nên nếu muốn ly hôn thì trừ khi em muốn trở thành quả phụ”

Ẩn ý là nếu muốn tôi ly hôn thì trừ khi tôi chết!

“Được, ở lại đây đi”

Cố Cảnh kinh ngạc mở to hai mắt, có lẽ anh ấy không nghĩ rằng tôi lại dễ dàng đồng ý như vậy:

“Quay lại” Tôi ra lệnh

Cố Cảnh: “Em muốn làm gì?”

“Đánh anh”

Anh ấy lập tức nhe nanh trợn mắt, cổ họng phát ra tiếng gầm gừ đe doạ.

“Hay là anh muốn ly hôn?”

Cố Cảnh lườm tôi, cụp đuôi quay người đi, đôi tai rũ xuống đầy ủ rũ.

Sau một đêm tĩnh tâm, tôi cũng từ bên trong cảm giác buồn bã thoát ra ngoài.

Vốn dĩ trước khi xuyên sách tôi mới chỉ đọc lướt qua phần đầu và phần cuối của cuống tiểu thuyết rồi đi ngủ, thậm chí đến tên của nó cũng không nhớ nổi.

Sau khi tỉnh dậy, nhìn thấy một người đàn ông mặc áo khoác trắng đang đứng trước giường.

Độ tuổi khoảng chừng bốn mươi, năm mươi tuổi, mái tóc hoa râm, trên đỉnh đầu có chiếc sừng và đôi tai màu nâu. Trên sống mũi đeo một chiếc kính gọng vàng, khi thấy tôi tỉnh dậy, ông lập tức mỉm cười hiền từ.

Chỉ nhìn vào phần thân trên thì thấy ông ấy là một người đàn ông trung niên dịu dàng, hiền hậu...

Nhưng.....

“Ông là ai? Tại sao lại có th@n dưới là hươu?” Tôi ngạc nhiên hỏi.

Không gian xung quanh không hề thay đổi, tôi vẫn đang ở trong phòng của mình.

Không, thực chất đây là căn phòng có trang trí giống phòng của tôi, bởi vì có một vài món đồ trang trí bên trong phòng tôi vốn chưa bao giờ có.

Tôi lắc đầu, khẽ thì thào “Chẳng nhẽ thức khuya quá nên sinh ra ảo giác sao?”

Nghe vậy, người đàn ông cau mày “Tôi là chú Lộc của cháu, Lộc Nhạc Minh”

Dừng lại chừng hai giây, Lộc Nhạc Minh lại hỏi “Cháu còn nhớ rõ tên mình sao?”

“Tên tôi?” Ngay cả tôi cũng bắt đầu nghi ngờ bản thân.

Lộc Nhạc Minh gật đầu “Vậy cháu còn nhớ những gì xảy ra trước đó không?”

Tôi lắc đầu nguây nguẩy.

“Cháu đã quên, thời điểm học cưỡi chổi liền từ trên cao ngã xuống, gây ảnh hưởng đến phần đầu sao?”

Tôi: “?”

“Tôi cùng cái gì để bay? Chổi quét nhà sao?”

Đôi mắt ông ấy lập tức ảm đạm, thậm chí tôi còn nhìn ra được sự thương hại từ đôi mắt đó.

Ông ấy cầm ra một quả cầu thuỷ tinh màu tím to bằng lòng bàn tay từ chiếc tủ cạnh giường của tôi:

“Cháu biết đây là gì không?”

Tôi: “Qủa cầu....thuỷ tinh?”

“Không” Lộc Minh Nhạc nghiêm nghị nói “ Đây là quả cầu ma thuật của cháu”

Tôi: “....”

Ông ấy sốt ruột đi lòng vòng, cuối cùng đem đến một con mèo đen “Cháu có nghe hiểu nó nói gì không?”

Tôi đỏ mặt “Tôi nên hiểu nó nói gì sao?”

Lúc này, một người phụ nữ trung niên từ cửa phòng ngủ đi vào, toàn bộ quần áo trên người bà ấy đều là màu đen, trên vai còn choàng một chiếc áo lông, đầu đội chiếc mũ có vành rộng.

Đây không phải hình ảnh thường thấy của mụ phù thuỷ trong truyện cổ tích sao?

Nhưng điều kỳ lạ nhất là....

“Mẹ! Tại sao mẹ lại ăn mặc như phù thuỷ vậy?” Tôi kêu lên.

Bà ấy phớt lờ tôi, thay vào đó tỏ ra lo lắng nhìn về phía Lộc Nhạc Minh.

“Nhạc Minh, con bé bị làm sao vậy?”

Lộc Nhạc Minh giơ tay chỉ vào đầu của mình, vẻ mặt nghiêm túc “Bị thương ở đây, tinh thần có chút rối loạn”

“Đợi mấy ngày nữa khám lại, nếu vẫn không được chỉ có thể tìm đến bác sĩ tâm lý”

Tôi muốn khóc mà không ra nước mắt, chỉ có thể vuốt v e con mèo màu đen trên giường “ Cho nên mày là tay sai của phù thuỷ”

Con mèo cào tôi một cái “Nghịch nữ, Cha là cha của con”

Phải mất một tháng, tôi mới chấp nhận sự thật là mình đã xuyên sách.

Và nhiệm vụ đầu tiên cũng như duy nhất mà hệ thống chết tiệt đang giả chết giao cho tôi là công lược nam chính.

Thời hạn là mười một năm một tháng.

Tôi: “Còn những thông tin khác thì sao?”

Hệ thống “Nam chính là người”

Tôi: “Thế à?”

Hệ thống: “ Đúng vậy, ở thế giới này con người là một động vật quý hiếm, rất dễ tìm thấy!”

Cuối cùng dưới cò kè mặc cả của tôi, hệ thống khuyến mại thêm cho tôi một chiếc vòng tay.

Nó nói, chỉ cần đến gần nam chính thì sẽ tự động sáng lấp lánh.

Tôi tìm kiếm suốt mười năm, đừng nói đến nam chính, ngay đến cả sợi lông của con người cũng chưa từng thấy.

Khẽ thở dài, tôi quay sang nhìn Cố Cảnh đang phụng phịu hờn dỗi quay lưng về phía tôi.

Ít nhất anh ta cũng khá ưa nhìn và ngoan ngoãn.

Với cái tai bông xù mềm mại đó, mùa đông có thể sờ sờ cũng thoải mái.

Thôi, coi như cùng nhau chung sống vậy.

Tôi xoa đầu Cố Cảnh “ Được rồi, anh tự mình chơi đi”

Cố Cảnh ngửa đầu nhìn “Còn em?”

“Làm việc”

“Vậy tuần trăng mật của chúng ta thì sao?”

“Em còn việc phải xử lý ”

Anh ta hừ hừ, không thèm nói chuyện với tôi mà lập tức đi ra phía cửa ra vào nằm xuống. Một bộ dáng em có dám bước qua tôi để ra ngoài hay không.

Thật xin lỗi, nhưng sống trong thế giới nhân thú, tôi cũng có bất đắc dĩ của riêng mình.

Tôi quỳ xuống, dùng ngón tay khẽ chạm vào đầu mũi của anh ấy.

Có chút lạnh và ẩm ướt.

“Anh ngoan ngoãn ở nhà giữ cửa, còn nhớ kỹ đem miếng băng dán xử lý đống lông rơi vãi khắp nhà nhé”

Cố Cảnh quay đầu đi chỗ khác, ngữ khí có chút không chịu “Giữ nhà? Em cho rằng anh giống mấy con chó ngu ngốc kia à?”

“Được rồi” Tôi cầm lấy cái chổi đặt ở cửa “Nếu em còn không đi sẽ muộn mất”

Cố Cảnh không nhúc nhích, khẽ nhướn mắt lười biếng nhìn tôi “Có anh ở đây em còn cưỡi chổi làm gì?”

Tôi: “?”

“Cưỡi anh đi!”

3

Có nằm mơ tôi cũng sẽ không bao giờ nghĩ tới, đời này có ngày tôi cưỡi sói đi làm.

Khi Cố Cảnh biến về nguyên hình, anh ấy còn to lớn hơn tôi gấp mấy lần. Thậm chí khi đứng thẳng anh ấy cũng cao hơn tôi.

Tấm lưng rộng rãi, săn chắc, tốc độ chạy cực nhanh nhưng khi nằm trên anh lại cảm thấy vô cùng vững vàng.

Tiếng gió gào thét bên tai tôi, nhưng toàn thân lại bị bao phủ bởi sự ấm áp của đám lông sói.

Tôi không nhịn được ôm chặt lấy anh ấy, cả người như bị bao phủ bởi đám lông.

Đám lông bông xù mềm mại, ôm cực kỳ thoải mái, giống như là đang bị bao trùm trong con gấu bông lớn bằng nhung vậy.

Chờ đến khi lấy lại tinh thần, thì anh ấy đã biến về hình người.

Nắng sớm khẽ rơi xuống vai anh, trên gương mặt góc cạnh bao phủ một vòng hào quang nhàn nhạt.

Cố Cảnh nhéo vành tai tôi “Bị lạnh đỏ lên sao?”

Anh đưa tay nhẹ nhàng chỉnh lại mái tóc bị gió thổi bay của tôi, đôi mắt hiện lên sự dịu dàng như nắng xuân.

“Lần tới anh sẽ mua cho em một chiếc mũ hình sói nhỏ”

“Em đi làm việc đi, buổi trưa anh sẽ đem cơm đến cho em”

“A đúng rồi” Cố Cảnh tựa hồ nhớ tới gì đó, lôi từ trong túi ra một chiếc túi nhỏ màu tím nhạt, trên đó còn thêu hình một con sói nhỏ bằng tay.

Chú sói nhỏ ngồi xổm trên đất, thè ra chiếc lưỡi bé xíu hồng hồng, đang vui vẻ vẫy đuôi, làm tôi nhớ đến một con sói nào đó.

Cố Cảnh nói với tôi “Nhớ luôn đem theo nó bên người”

Nhìn đường thêu xiêu vẹo, trong lòng tôi bỗng có một suy nghĩ “Anh thêu à?”

Anh ấy mất tự nhiên quay đi nơi khác, khuôn mặt có vệt hồng đáng nghi, ho nhẹ một tiếng “Nghe nói mấy cô gái nhỏ hay thích những vật như này”

Còn rất ngoan.

“Được rồi!” Anh giục tôi “Mau vào đi!”

Nơi tôi làm việc được gọi là văn phòng phù thuỷ, hay nói một cách đơn giản, công việc của tôi là bán thuốc.

Ví dụ như một con cá đang đứng trước mặt tôi bây giờ, à không, đó là một nàng tiên cá.

“Tiểu thư phù thuỷ, là như này...tôi...” nàng tiên cá tóc đỏ có chút do dự, sau một hồi chần chừ còn chưa kịp nói đã phun ra một đống bong bóng.

Đối với loại tình huống này thì tôi không gặp một nghìn thì cũng phải tám trăm lần.

Tôi chỉ đơn giản trả lời thay cô ấy “Cô đã yêu một con người, muốn biến đuôi cá thành đôi chân?”

Nàng tiên cá lắc đầu, sau đó lại gật đầu “Đại khái là như vậy”

“Tuy nhiên anh ấy lại muốn biến đôi chân của mình thành đuôi cá cùng tôi trở về biển cả”

Điều này có nghĩa là, tôi lại bị bọn họ thồn cơm chó.

Từ trong tủ tôi lấy ra hai lọ thuốc “ Chai màu lam có thể khiến người ta mọc ra đuôi cá, chai màu đỏ khiến có thể hô hấp dưới nước. Thời hạn đúng một tháng, dùng hết có thể quay lại đây mua”

Tôi mỉm cười nhìn nàng tiên cá rời đi “Hoan nghênh lần sau lại tới”

Bỗng nhiên bên trong văn phòng truyền đến tiếng ồn ào.

Bắt gặp vị đồng nghiệp kiêm người bạn tốt An Mộc đang nhảy múa đầy phấn khích, tôi hỏi “Sao vậy?”

“Bảo bối, tổng giám đốc mới của chúng ta đến rồi!” Trong mắt cô nàng hiện lên vô số vì sao lấp lánh “ Lục Nhĩ có biết không? Anh ấy siêu cấp đẹp trai luôn”

Lời vừa dứt, một đám đàn ông mặc vest đeo kính đen nhanh chóng tràn vào văn phòng, bọn họ lấy tốc độ cực nhanh trải một tấm thảm màu đen trên mặt đất, sau đó đứng ngay ngắn hai bên.

Một trong số người đàn ông cao lớn đó lấy từ trong túi ra một đôi đũa phép thuật,, chỉ lên trần nhà làm phép và một loạt những chiếc lông vũ màu đen bay xuống.

Tiếng nhạc xập xình vang lên, một người đàn ông bước đi không có một tiếng động tiến vào.

Mái tóc người đó vàng hoe, được chải chuốt cố định bằng keo. Đôi mắt phượng dài hẹp hơi nheo lại, tròng mắt bên trong màu đỏ rực tựa như một viên bảo thạch.

Khoé miệng anh ta hơi nhếch lên lộ ra sự tà ác.

Đôi giày da được đánh đến bóng loáng đến mức phản chiếu được ánh sáng, Anh ta mặc trên mình bộ vest màu vàng kim không hề khiến bản thân bị th ô tục thậm chí toát lên khí chất hoàng gia của anh ta. Đặc biệt chiếc áo sơ mi hoạ tiết hoa đen ở bên trong.

“Cung nghênh Lục thiếu gia!” Mấy người đàn ông to lớn lập tức cúi người 90 độ, đồng thanh hô lớn.

Lục Lâm Đình dừng lại, liếc nhìn xung quanh một cách kiêu ngạo.

Sau đó, anh ta khẽ nhếch môi cười quyến rũ “Đám người này là nô lệ tương lại của tôi à?”

Nô, nô lệ????

Đúng là không hợp lẽ thường!

Tôi quay đầu thấp giọng hỏi An Mộc “ Nhìn giống Khổng tước yêu không?, Khuôn mặt kiêu ngạo của anh ta thiếu điều khắc lên hai chữ “Thượng đẳng””

“Đó là người! Lục Lâm Đình, cậu đã nghe bao giờ chưa? Cha của anh ta là người giàu có nhất đại lục Z, còn có truyền thuyết về Lục thị....”

An Mộc hạ giọng phổ cập kiến thức cho tôi, càng nói càng hăng.

Thi thoảng tôi ngân nga mấy tiếng tỏ vẻ đồng ý, trong lòng lại khẽ cảm thán, hay lắm, đây chính là loại ngôn tình cẩu huyết Marry sue sao?

Chiếc vòng tay trên tay tôi khẽ nóng lên, phát ra ánh sáng đầu tiên sau mười năm ròng rã.

Mà lại cùng lần trước vô cùng khác biệt vì đây là hàng thật giá thật chứ không phải bàng môn tà đạo như lần trước.

Tôi cầm cốc nước lên uống, trong lòng có sự hoảng sợ không tên.

Trong giây tiếp theo, lời nói vô cảm của hệ thống vang lên trong tâm trí tôi:

“Đinh, chúc mừng ký chủ đã tìm thấy nam chính - Lục Lâm Đình”

“Hệ thống công lược đã được kích hoạt”

“Phốc!” Tôi phun hết chỗ nước còn chưa kịp nuốt xuống, còn suýt chút nữa bị sặc chết.

Tên khổng tước mặt hếch lên trời, nhìn thấy phụ nữ tỏ vẻ như em đang chơi đùa với lửa.....

Cứu mạng!

Có lẽ hành động lỗ m ãng của tôi đã thu hút sự chú ý của Lục Lâm Đình, anh ta đi đến bàn làm việc, khẽ nâng cằm tôi lên.

“Vị mỹ nữ này” Anh ta khẽ nhếch miệng “Tôi biết mình rất đẹp nhưng dù sao em cũng không cần phải kích động như vậy...”

“Dù sao tương lai còn dài....”

Tôi: “?”

Lời vừa dứt, anh ta liền buông cằm tôi ra.

Lập tức một người đàn ông to lớn lôi ra từ trong túi một gói khăn ướt tẩm cồn, Lục Lâm Đình nhận lấy nó, xé ra lau mọi ngóc ngách 360 độ trên đôi bàn tay của mình.

Tôi: “....”

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!