Nha Trang, 19/04/20

Edit+beta: Xiao He

Có hai người già bị nhốt trong căn nhà ấy hơn một ngày một đêm rồi, điều bọn họ cần làm ngay lúc này chính là không được lãng phí bất cứ giây phút nào, mau chóng đưa người tới nơi an toàn. Trên bầu trời vẫn còn những trận mưa nhỏ, Hạ Xuyên dẫn theo Lâm Lạc, mượn ngoại lực, nhảy tới mái nhà, nước đã bao phủ quanh hông, hai người lập tức hành động, cứu hai người đang mắc kẹt ở trong.

Nhưng sau khi cứu ra, thì làm cách nào để một người già có thể vượt qua chặng đường còn lại đây?

Anh nhíu mày, liếc nhìn Lâm Lạc đồng lòng cởi áo khoác ra, đưa cho hai ông lão mặc. Mím môi, Hạ Xuyên nhìn xung quanh một vòng, tìm kiếm một vùng đất cao hơn, chuẩn bị đưa hai người qua đó.

Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!

Không ai rõ ở dưới nước có thứ gì. Nhưng vì sự an toàn của người già, Hạ Xuyên hành động cùng với Lâm Lạc, nhanh chóng vượt qua dòng nước lũ, đưa người tới mảnh đất an toàn. Một lát nữa, sẽ có nhân viên cứu hộ tới đây, Hạ Xuyên trầm giọng nói: "Trước tiên phải chuẩn bị nước ấm và quần áo sạch sẽ cho bọn họ."

"Rõ."

Lâm Lạc lau đi nước đọng trên mặt, trận mưa vẫn chưa dừng lại, đột nhiên anh sững người, chỉ vào chân Hạ Xuyên hô: "Chân anh chảy máu rồi, nhanh băng bó lại đi."

Hạ Xuyên cười nhẹ, nhìn sóng nước cách đó không xa, híp mắt: "Không có thời gian đâu."

Dưới tình huống như vậy, bọn họ không còn thời gian và sức lực để quan tâm cho bản thân nữa. Nhiệm vụ cấp bách nhất bây giờ của bọn họ chính là cứu càng nhiều người càng tốt.

Sau khi công tác cứu viện được triển khai, có rất nhiều người đã được đưa tới nơi an toàn, tuy rằng vẫn còn mưa, nhưng ít ra, mọi người cũng đã nhìn thấy được một tia hy vọng. Trong lòng có hy vọng, thì tự khắc sẽ an lòng hơn rất nhiều.

- ------------------

Sau sự việc kia, mối quan hệ giữa Dịch Thần Hi và bạn học ngày càng xa cách hơn. Mail kia không phải do Dịch Ngưng Phù gửi qua, càng không phải do Giả Chính Hào gửi tới. Mà lại do một bạn học cùng lớp của Giả Chính Hào làm.

Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!

Sở dĩ cô ta muốn làm như vậy chỉ đơn giản là muốn mọi người biết được Thần Hi là loại người thế nào, muốn hấp dẫn sự chú ý của Giả Chính Hào.

Lúc ngồi đó Dịch Thần Hi đã nhớ kỹ địa chỉ mail người gửi, sau khi tìm hiểu một chút liền biết. Cô không muốn đi tranh cãi với loại người này, chỉ là không biết vì sao mà chưa tới hai ngày sau toàn bộ bạn học đều biết chuyện này. Mọi người biết thì đã sao, cô cũng chẳng bận tâm.

Rốt cuộc người gửi mail cho giảng viên lại bị bạn học cô lập. Dịch Thần Hi không chú ý tới chuyện này, nhưng Trương Bích Lam lại kể lại với cô.

Sau khi nghe được hai câu thì cô ngó lơ. Cuối cùng thì yêu đương cũng là chuyện của mình, không liên quan đến người khác.

Bây giờ điều cô tò mò nhất là, bên phía Hạ Xuyên sẽ giải quyết như thế nào. Tối đó gọi điện cho anh, cô cũng biết Hạ Xuyên đang làm nhiệm vụ.

Mấy ngày gần đây, trên mạng và trên TV đều tràn ngập tin tức, hình ảnh những quân nhân cùng nhân viên cứu hộ đều khiến người xem phải xót xa.

Không ai muốn chịu hậu quả của thiên tại. Thế nhưng không thể nào tránh được. Loại thiên tai này lại khiến người khác bất lực. Yêu cầu của bọn họ chính là, cho dù chỉ còn lại chút sức lực cuối cùng, cũng phải dùng để cứu người.

Dịch Thần Hi vô cùng lo lắng khi nhìn thấy những hình ảnh ấy.

Quá mệt mỏi, có đôi khi TV đưa tin, bọn họ vì tham gia cứu người trong cơn lũ lụt mà ngay cả thời gian ăn ngủ cũng không có.

Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!

Ngày đó, Dịch Thần Hi đang ăn cơm trong căn tin, còn thấy được một tin ở hiện trường đưa tin, vì cứu một ông lão bị kẹt lại, mà một quân nhân bất chấp đi chân trần trong nước, dù cho không thấy gì bên dưới, để đưa được người ra ngoài, đưa tới nơi an toàn. Sau đó, điều đầu tiên anh làm không phải là nhìn bàn chân đã dẫm mảnh vỡ đến đổ máu, mà chính là đi chăm sóc ông lão kia. Nhìn thấy tin tức này, càng khiến không ít người càng trân trọng những quân nhân này hơn.

Tinh thần của bọn họ, cùng với thể lực đều khiến cho tất cả mọi người khâm phục.

Dịch Thần Hi chua xót, nếu là Hạ Xuyên, anh cũng sẽ làm như vậy.

Đợt lũ này không biết khi nào mới kết thúc, bởi vì chuyện này mà đợt chụp hình dã ngoại của khoa cũng bị hoãn lại.

Thời điểm không thích hợp, huống chi địa phương mà họ định đi cũng vô cùng hẻo lánh, giáo viên trong trường lo lắng sẽ gặp tình huống tương tự, nên vì sự an toàn của sinh viên mà quyết định lùi lại toàn bộ kế hoạch.

Mỗi ngày thành phố S đều mưa, tuy rằng không lớn, nhưng những trận mưa liên tục nối đuôi nhau không ngừng, khiến cho lòng người cũng phiền loạn.

Hôm nay là thứ bảy, sắc trời âm u, nhìn qua giống như sắp mưa vậy.

Dịch Thần Hi ngồi trong ký túc xá, nhìn chằm chằm ảnh chụp trong máy tính, ngơ ngẩn đến phát ngốc.

"Thần Hi."

"Tiểu Bảo."

"Thần Hi."

Noãn Noãn hô vài câu, Dịch Thần Hi mới hoàn hồn, quay đầu nhìn cô, thần sắc uể oải: "Sao vậy?" Cô nằm trên bàn, không hề có chút hứng thú nào.

"Cậu sao thế?" Noãn Noãn lo lắng liếc nhìn cô, "Vẫn chưa có tin tức của Hạ Xuyên sao?"

"Ừ." Cô mở miệng nói: "Chưa gì cả."

Noãn Noãn thở dài, không biết nên nói cái gì.

Đã là một người nhà, một người bạn gái của quân nhân, thì nhất định phải có một tinh thần vững chắc.

Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!

Noãn Noãn kéo ghế dựa ngồi lại, vỗ vỗ bả vai cô an ủi: "Lát nữa cậu có ra ngoài ăn không?"

Dịch Thần Hi nhìn cô, lắc đầu: "Mình không muốn ăn."

Thời gian tích tắc trôi qua, trong chớp mắt thành phố S mưa to không ngừng, rất nhiều địa phương đã không thể khống chế được lũ lụt.

Tin tức đưa lên ngày một tích cực, có rất nhiều người mắc kẹt đã được giải cứu. Có thể nói là vui mừng khắp chốn, đến nỗi cho dù những vật ngoài thân bị phá hủy, cũng không ai quan tâm đến.

Hôm nay, Dịch Thần Hi vừa đến phòng học, chuẩn bị học hai tiết từ 10 giờ đến 12 giờ, gần đây chất lượng giấc ngủ của cô vô cùng không tốt, gần đến sáng mới có thể ngủ được, cho nên khi tỉnh dậy cũng đã gần đến 10 giờ.

Mới vừa ngồi xuống, Dịch Thần Hi uống miếng nước, bụng lộc cộc kêu lên.

Trương Bích Lam quay qua đây, chớp mắt nhìn cô: "Thần Hi."

"Sao vậy?"

"Chiều nay cậu có bận gì không?"

Dịch Thần Hi nhìn cô ấy, cong khóe miệng: "Cậu định nhờ mình chuyện gì sao, để mình xem thử có kẹt gì không." Cô nói xong, liền khởi động điện thoại của mình.

Tối hôm qua, sau khi sạc xong cô cũng không mở máy lên. Mặc cho di động nằm đó cả một đêm. Cô chờ điện thoại khởi động, vừa nói chuyện với Trương Bích Lam.

Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!

"Chiều nay cậu chụp hình cho mình được không?" Hôm nay thời tiết khá đẹp, mà Dịch Thần Hi thì chụp người hay chụp cảnh đều rất tốt, có phong cách độc đáo riêng.

Dịch Thần Hi cười: "Khi nào vậy?" Cô cúi đầu nhìn di động, nhận được vài tin nhắn, vang lên liên tục. Sáng sớm mà có nhiều tin nhắn như vậy thì đa phần đều là nhà mạng gửi mấy tin nhắn linh tinh, cho nên cô bỏ qua.

"Lúc chạng vạng đi, được không, lúc ấy hoàng hôn đẹp lắm..."

Trương Bích Lam tập trung nói, cũng không chú ý để biểu cảm của Dịch Thần Hi.

Dịch Thần Hi cong khóe môi, nhìn tin nhắn mới nhận, đọc đi đọc lại hai lần, trong ánh mắt cô mang theo ý cười nhìn Trương Bích Lam: "Bích Lam, hôm nay chắc không được rồi, mấy ngày nữa mình chụp cho cậu nhé?"

"Đương nhiên có thể rồi."

Dịch Thần Hi gật đầu, cầm điện thoại, để sách vở trên bàn đẩy về phía cô ấy: "Mình nhờ cậu một chuyện nhé."

"Cậu nói đi."

"Mình muốn trốn học, lát nữa cậu mang sách về cho mình nhé?" Nói xong, Dịch Thần Hi cũng không đợi Trương Bích Lam trả lời, cầm di động và cặp sách, cất bước chạy trước khi giảng viên vào lớp.

Cô nắm chặt điện thoại, tâm trạng vô cùng kích động. Lúc nãy cô nhận được tin nhắn của Hạ Xuyên, anh đã trở về. Anh về rồi!!!!

Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!

Dịch Thần Hi không biết diễn tả tâm trạng lúc này của bản thân như thế nào. Cô chạy nhanh xuống tầng, né giảng viên, lúc này mới gọi điện cho Hạ Xuyên.

Mới vừa gọi điện, cô đặt tay trên trái tim mình hi vọng nó sẽ đập chậm lại, cảm giác vui sướng này khó có thể miêu tả thành lời. Điện thoại vang lên một lúc, phía bên kia mới bắt máy.

"Alo." Dịch Thần Hi thật cẩn thận lên tiếng, sợ rằng người phía bên kia không phải là Hạ Xuyên.

Hạ Xuyên cười nhẹ ra tiếng, giọng trầm thấp khàn khàn truyền tới, "Là anh."

Dịch Thần Hi ngẩn ra, vội vàng hỏi: "Bây giờ anh đang ở đâu? Anh về thât rồi sao, anh có bị thương không, em tới thăm anh nhé?"

Hạ Xuyên cong khóe môi, trong ánh mắt tràn ngập sự vui vẻ: "Anh ở nhà, đã về rồi, giờ anh đón em." Lúc nói chuyện với Dịch Thần Hi anh vô cùng kiên nhẫn, trả lời từng vấn đề một.

"Đừng, để em tự qua, em đến cổng trường rồi."

Hạ Xuyên cúi đầu, nhìn vào cánh tay đang băng bó của mình, ừ một tiếng: "Anh gửi địa chỉ cho em."

"Được ạ."

Dừng một chút, Hạ Xuyên hỏi: "Không phải buổi sáng có tiết sao, buổi chiều em tới cũng được."

Dịch Thần Hi há miệng thở dốc, giọng mềm mại: "Em không đi học."

Hạ Xuyên: "..."

"Em chỉ muốn đến nhìn anh cũng không thể sao, hôm nay chỉ có hai tiết, khi nào về em chép lại bài cũng được mà, em đi được chưa?"

Hạ Xuyên nhíu mày: "Em quay lại học trước đi, học xong anh tới trường đón em."

Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor!

"Không cần đâu." Cô không cần suy nghĩ mà từ chối nhanh chóng, vô cùng bướng bỉnh: "Dù sao anh cũng không cho em tìm anh, vậy em đứng ở cổng trường đợi cũng được."

Hạ Xuyên: "Nghe lời anh, em đi học đi, hai tiếng sau em có thể thấy anh rồi." Anh hạ giọng trấn an Dịch Thần Hi, dùng tất cả sự kiên nhẫn của mình để nói chuyện với cô.

Nhưng Dịch Thần Hi không hề dao động, nói thật, từ khi cô biết Hạ Xuyên trở lại đã không còn tâm trạng học hành nữa rồi. Cho dù có đi học, thì trái tim của cô cũng không ở nơi này. Suy nghĩ, Dịch Thần Hi làm nũng với anh: "Một lần thôi, được không anh?" Cô mềm giọng: "Em chỉ trốn một lần thôi, em bắt xe nhé."

Hạ Xuyên không có cách nào, chỉ có thể đồng ý với cô.

- ---------

Nơi ở hiện tại của Hạ Xuyên là chung cư ngay gần trường học, anh chỉ thuê phòng ở tạm. Cho nên Dịch Thần Hi cũng biết chỗ này, trước đây cô chưa từng tới đây, chỉ từng nghe anh nhắc qua.

Truyện chỉ đăng trên wattpad của Xiao He, yêu cầu không re-up truyện trên các trang web khác. Hãy tôn trọng công sức của editor! Mới vừa bước xuống xe, cô liền nhìn thấy người con trai đứng trước cửa tiểu khu, mắt sáng rực, Dịch Thần hi nhanh chóng qua đó, nhìn chằm chằm cánh tay của Hạ Xuyên: "Tay anh bị thương à?"

Hạ Xuyên cúi đầu, nhìn vào cô gái đứng trước mặt, dùng cánh tay không bị thương còn lại xoa tóc cô, bất đắc dĩ hỏi: "Em ăn sáng chưa?"

"Em ăn rồi." Dịch Thần Hi cầm tay anh: "Anh còn chưa nói tại sao tay anh lại bị thương đâu." Cô nhíu mày nhìn Hạ Xuyên, đáy mắt tràn đầy lo lắng.

"Chúng ta về trước rồi nói được không."

"Dạ."

Hai người vô cùng nôn nóng bước vào bên trong, Hạ Xuyên nắm chặt tay cô, càng ngày càng chặt. Tuy rằng có chút đau, nhưng Dịch Thần Hi lại vô cùng thích cảm giác này.

Trong thang máy vẫn còn hai người nữa, Dịch Thần Hi không an phận gãi gãi lòng bàn tay Hạ Xuyên, cô không thể khiến trái tim mình bình tĩnh lại được, chỉ có thể nhìn những thứ bên ngoài để di tản lực chú ý của mình.

Cho nên không tự chủ được mà muốn nói chuyện một chút với người bên cạnh.

Hơn nửa tháng không gặp, cô nhớ Hạ Xuyên vô cùng. Muốn tiếp tục trêu đùa lòng bàn tay anh, lại bị Hạ Xuyên nắm chặt, anh trầm giọng: "Em đừng lộn xộn."

Dịch Thần Hi bĩu môi, nga một tiếng, tiếp tục cúi đầu nhìn số tầng hiện trên thang máy.

Cuối cùng mọi người trong thang máy cũng bước ra, chỉ còn lại hai người bọn họ bên trong. Dịch Thần Hi không nhịn được duỗi tay ôm Hạ Xuyên, chôn trước ngực anh mà cọ cọ, tay từng chút từng chút một hướng lên trên.

Vẻ mặt Hạ Xuyên không quá rõ ràng, cúi đầu nhìn cô, nhẹ giọng nhắc nhở: "Có camera đấy."

Dịch Thần Hi ngượng ngùng, yên lặng thả cánh tay đang định ôm cổ anh xuống, tiếp tục ôm eo anh.

"Sao thang máy lại đi chậm vậy chứ?" Cô nhỏ giọng nói thầm, tay không an phận chạm vào Hạ Xuyên.

"Sao tay anh bị thương thế, nghiêm trọng không?" Cô chớp mắt, một đôi mắt trong veo xuất hiện trước mặt Hạ Xuyên.

Ánh mắt anh tối lại, nhìn cô: "Không nghiêm trọng lắm."

Dịch Thần Hi bĩu môi: "Vừa nãy em hỏi anh còn nói không bị thương, nếu không phải em không tới thì anh sẽ không nói không."

"Không đâu."

Dịch Thần Hi hừ một tiếng, muốn nhìn cánh tay kia của anh, lại bị Hạ Xuyên né tránh.

"Tới rồi." Anh nhéo nhẹ tay cô, kéo người đi vào trong nhà.

Dịch Thần Hi vừa ra khỏi thang máy, cô híp mắt nhìn mật mã nhìn Hạ Xuyên: "Anh không sợ em thấy à?"

"Ừ." Hạ Xuyên cười, nói bên tai cô: "Lỡ che đi em tức giận thì làm sao?"

"Ai giận chứ!" Dịch Thần Hi tỏ vẻ không phục, cô có bao giờ nổi giận trước mặt Hạ Xuyên đâu chứ, không phải vẫn luôn giữ hình tượng tiểu bạch thỏ à.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!