Cách xưng hô "anh Nhiên" rất bình thường, Dịch Nhiên đã quen người bên cạnh gọi mình như vậy từ lâu, nhưng cùng cách gọi đó được thốt ra từ miệng Mục Đồng lại khiến anh khó chịu vô cớ.

Mọi khi anh nghe vậy cũng chỉ khoá chặt nỗi khó chịu trong lòng, có lẽ vì mấy ngày liên tiếp tăng ca lo chuyện triển lãm, hôm qua lại thức trắng đêm, nghỉ ngơi không đủ dẫn đến năng lượng giảm sút, giờ đây phải chịu dao động tinh thần không ổn định nên anh nói thẳng thành lời đôi câu vốn định giữ lại.

Mục Đồng không biết suy nghĩ thật sự của Dịch Nhiên, cậu ngây ngốc hỏi một câu: "Tại sao?"

"Tôi nghe quen rồi." Dịch Nhiên trả lời với vẻ không để tâm.

Đã tìm thấy mèo, A Bân vô cùng cảm kích, cậu chàng ôm Meo Meo chạy qua cắt ngang cuộc trò chuyện của hai người: "Anh Nhiên, Đồng Đồng, lần này thật sự làm phiền hai người quá, đến nhà em ngồi nghỉ một lúc nhé."

A Bân sống một mình, diện tích căn hộ cậu chàng thuê không lớn, nhưng trang hoàng gọn gàng ngăn nắp, mọi ngóc ngách trong nhà bày đủ loại đồ dùng của mèo, có thể thấy sự cưng chiều của cậu chàng với mèo nhà mình.

A Bân cầm gói khăn ướt, ôm Meo Meo trong ngực, cẩn thận lau bùn bẩn trên người nó, nhưng mèo ta không phối hợp. A Bân bất lực chỉ đành cúi đầu liên tục hạ thấp giọng dỗ dành nó, trên tay còn bị cào mấy vệt, khung cảnh ấy y như người hầu thời cổ đại hầu hạ chủ tử vậy.

Dù vậy, A Bân vẫn tốt tính dỗ dành nó: "Meo Meo ngoan, đừng cử động lung tung nha, sắp xong rồi, lát nữa cho em ăn ba hộp cá hồi luôn."

Lúc Meo Meo đi lạc bên ngoài ăn không ít trái đắng, tâm trạng vốn đã tệ, bây giờ chủ của mình lại gọi sai tên mình, nó giận không thốt một lời xoay người lại, chừa mông cho A Bân.

A Bân đã quen với trạng thái lạnh lùng của chủ tử rồi, cậu chàng tiếp tục hớn hở lau sạch lông cho nó.


Hoàn toàn trái ngược với Meo Meo luôn trưng ra khuôn mặt sa sầm, dường như Mỹ Mỹ luôn vui vẻ, nhóc nghe A Bân nói định cho Meo Meo ba hộp cá hồi thì thèm lắm, vẫy đuôi nói với Meo Meo: "Cậu có thể chia cho tớ một xíu xiu ba hộp cá hồi của cậu không?"

Mèo ta duỗi vuốt rửa mặt: "Cậu muốn ăn thì cho cậu ăn đó, bây giờ tâm trạng của người ta rất tệ, không có khẩu vị."

"Tại sao tâm trạng lại tệ?" Nhóc chăn cừu bị lây giọng vùng vịnh của mèo ta, cũng bắt đầu học theo ngữ điệu nói chuyện của bé mèo: "Năn nỉ cậu đó, chẳng phải đó là cá hồi đóng hộp cậu thích nhất à!"

"Đều do mấy con thú hai chân ngốc nghếch đó, lúc nào cũng gọi sai tên người ta, ghét chết đi được."

Mục Đồng ngồi trên sô pha bên cạnh yên lặng lắng nghe cuộc trò chuyện của hai bé thú cưng, cậu lẳng lặng lại gần chỗ A Bân, nhỏ giọng nhắc nhở: "Anh Bân, bé nó là mèo đến từ Đài Loan."

A Bân không hiểu ý định khi Mục Đồng nói vậy: "Đúng rồi, một người bạn Đài Loan của anh tặng anh, sao thế?"

"Có khi nào anh vẫn luôn gọi sai tên nó không nhỉ?"

A Bân lắc đầu, rất khó hiểu: "Ý cậu là, Meo Meo chỉ nghe hiểu tiếng Mân Nam?"

"Khụ khụ, ý em là anh có thể gọi nó là "Mễ Mễ" thử xem sao."

A Bân tưởng đây là câu đùa, dù hơi cảm lạnh nhưng anh vẫn cười hai tiếng cho cậu mặt mũi, lòng thầm nghĩ dù sao cũng chẳng ảnh hưởng gì nên anh chàng cũng khá tuỳ ý gọi mèo nhà mình một tiếng "Mễ Mễ".


Mèo ta nghe thấy tiếng gọi của chủ thì không đáp lời ngay, mấy giây sau, nó mới cực kỳ kiêu ngạo ngoảnh mặt lại, híp mắt đáp một câu "meo~", sau đó trong xoang mũi phát ra tiếng khò khè.

A Bân không ngờ vậy mà hiệu quả thật, vui mừng hớn hở ôm mèo lên nâng lên thật cao, gọi từng chữ "Mễ Mễ ơi" liên tục mười mấy lần.

"Mộc Dũng ơi, anh lại làm được một chuyện tốt đó." Cái đuôi của Mỹ Mỹ quét qua chân Mục Đồng: "Anh đã thành công giúp một bạn mèo giải quyết phiền não."

Mục Đồng ngượng ngùng mím môi cười, việc cậu làm chỉ đơn thuần là tiện tay giúp đỡ, nhưng nhận được sự khẳng định từ nhóc chó, cõi lòng cậu chợt nảy sinh cảm giác thỏa mãn khổng lồ.

Chuyện tìm mèo xem như kết thúc, cần phải nhanh chóng tiếp tục tiến độ công việc còn lại. Triển lãm Thường Châu sắp khai mạc, Dịch Nhiên và A Bân phải hoàn thiện gấp kịch bản cuối cùng trong hôm nay, trong kịch bản có rất nhiều chi tiết vụn vặt và phức tạp cần sửa đổi.

Mấy năm nay trò Ai là kẻ giết người phát triển rực rỡ, mỗi năm cả nước có cả chục buổi triển lãm lớn nhỏ, bình thường một kịch bản chỉ có một cơ hội tham gia triển lãm, tác phẩm hay hoặc dở đến lúc đó tự khắc biết, đánh giá và phản hồi của các cửa tiệm sẽ trực tiếp quyết định phương hướng kinh doanh tương lai của kịch bản.

Triển lãm Thường Châu lần này có quy mô khổng lồ, nhà tổ chức và đồng tổ chức đều là các nhà phát hành hàng đầu trong ngành, rất nhiều cửa tiệm đều đến tham gia triển lãm chọn kịch bản vì danh tiếng của các nhà phát hành.

CR là một trong những nhà tổ chức triển lãm, trách nhiệm trên vai Dịch Nhiên rất lớn.

"Có việc nào em giúp được không anh?" Mục Đồng chủ động hỏi han, dù cậu cảm thấy khả năng mình có thể tham gia không cao.


"Chút nữa sau khi sửa kịch bản xong còn phải tìm người tham gia kiểm thử nội bộ lần cuối, nếu em có thời gian, tôi sẽ để lại một vị trí trong nhóm kiểm thử nội bộ cho em."

Mục Đồng gật đầu trả lời: "Em rảnh ạ."

"Vậy em cứ làm việc khác trước đi, trong nhà A Bân có máy chơi game, em muốn chơi không?" Dịch Nhiên nói vậy nhưng đã mở Xbox giúp cậu rồi.

"Em chơi game trong phòng khách có ảnh hưởng đến công việc của anh không?"

"Không sao." Dịch Nhiên uống một ngụm cà phê, đặt ly trên bàn, tiếp tục cầm kịch bản chuyên tâm hết khoanh rồi vẽ.

Sau khi xem một hồi lâu, anh nói với A Bân: "Tuyến tình tiết này không liên quan nhiều đến tuyến trọng tâm, cố hết sức rút gọn phần giới thiệu trong 100 chữ là ổn, cả thẻ manh mối chỗ này..."

A Bân nghiêm túc lắng nghe, gật đầu lia lịa như được "mặt trời chân lý chói qua tim", rồi vội vàng chạy vào phòng, ngồi trước máy tính cấp tốc gõ bàn phím.

Dịch Nhiên tiếp tục xem phần sau của kịch bản, anh đọc rất cẩn thận, không bỏ qua chi tiết nào. Mục Đồng chú ý đến bọng mắt đen mờ xuất hiện dưới đôi mắt anh, cậu nhớ trước đó A Bân từng nói, đã mấy ngày liền Dịch Nhiên chưa nghỉ ngơi đàng hoàng.

Để không quấy rầy Dịch Nhiên, Mục Đồng chỉnh âm lượng trò chơi đến mức nhỏ nhất.

Lạch cạch —

Đang chơi, đằng sau bỗng vang lên tiếng đồ đạc bị rớt. Mục Đồng ngoảnh đầu nhìn, Dịch Nhiên vốn ngồi trên sô pha đã bị cơn buồn ngủ xâm chiếm, nằm xuống ngủ thật say.

Kịch bản dày cộp che khuất gương mặt điển trai mỏi mệt của anh, từ khoảng cách gần cũng không thể quan sát được vẻ mặt khi ngủ của Dịch Nhiên.


Mục Đồng nhặt cây bút bi mà Dịch Nhiên đánh rơi trên sàn lên, rón rén đặt lên bàn.

Mỹ Mỹ nằm nhoài một bên chợt ngẩng đầu, nhiều chuyện nói một câu: "Em nghe tin tức trên tivi nói, thường xuyên tăng ca thâu đêm sẽ bị đột tử."

Tim Mục Đồng đập thịch một cái, đã kinh qua lằn ranh sống chết nên cậu có thể nghiệm cực kỳ sâu sắc với sự cố ập đến bất ngờ.

Giác quan thứ sáu của chó rất nhạy, Mỹ Mỹ đánh hơi được sự bất an của Mục Đồng, nó nói: "Em chỉ nói thế thôi, cơ thể A Nhiên rất khoẻ mạnh, không sao đâu."

Nói thì nói vậy, nhưng ai mà nói trước được? Chuyện đời vô thường, rất nhiều người trông có vẻ khỏe mạnh nhưng giây sau đã không còn nữa.

Để tránh xui rủi, không thì vẫn nên xác nhận thử xem?

Mục Đồng muốn nhấc kịch bản phủ trên mặt Dịch Nhiên lên, thăm dò hơi thở của đối phương, rồi lại lo đối phương chỉ đang ngủ, động tác của mình quá mạnh sẽ làm anh giật mình, nên cậu bỏ suy nghĩ ấy, khe khẽ, từng chút một đưa tay về phía lồng ngực Dịch Nhiên...

Dịch Nhiên đang nhắm mắt nghỉ ngơi lờ mờ cảm nhận được có thứ gì đó chạm vào ngực mình, phản ứng đầu tiên là nghĩ rằng nhóc chó hoặc mèo con đang quấy phá, nên anh giơ tay đẩy một cái.

Nhưng anh không chạm trúng lông thú, mà là một cánh tay với xúc cảm trơn mềm, âm ấm.

Dịch Nhiên nhấc kịch bản phủ trên mặt lên, trong khoảnh khắc mở mắt, tầm mắt anh đối diện thẳng với Mục Đồng.

Mục Đồng như đứa bé làm chuyện xấu bị bắt quả tang, cậu nhìn Dịch Nhiên với vẻ căng thẳng, giải thích một cách vừa thấp thỏm vừa vụng về: "Em chỉ xem cử động hồi nãy của anh thôi, em sợ anh ngủ say quá... không tỉnh lại nữa."



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!