Chỉ ở làng Olympic đúng một tuần, Tần Thận và Đào Tinh Úy nhanh chóng bay trở về nước.

Nhưng hai người không định bay thẳng về nhà, Tần Thận xin nghỉ phép dài hạn, cùng cô đi thực hiện những danh sách tâm nguyện viết trong quyển sổ.

Trong một tháng, từ Mông Cổ đến Trùng Khánh, rồi tới Giang Nam, Tần Thận dẫn cô đi chơi ở tất cả những nơi có thể ăn có thể chơi.

Sau khi chơi xong một vòng, Đào Tinh Úy hô mệt rồi, hai người bèn về nhà nghỉ ngơi một tuần lễ, định sau khi điều dưỡng cơ thể lại sẽ cùng Đào Tinh Úy đi chơi những môn thể thao mạo hiểm mà cô cảm thấy hứng thú.

Nhưng lại cứ ngay lúc này, Đào Tinh Úy mang thai rồi.

Tuy nằm trong dự liệu, cũng cảm thấy bất ngờ.

Bình thường Đào Tinh Úy khỏe như một con trâu, nhưng phản ứng mang thai thì rất lớn, cứ cách một lúc lại nôn một lần.

Những kế hoạch trên danh sách tâm nguyện đành phải dời lại.

Hôm đó, ở ngoài phòng khám thai.

Đào Tinh Úy ngồi ở bên ngoài, cầm tờ giấy khám hiện rõ vẻ căng thẳng.

Tần Thận lúc này đang từ lầu trên vội đi xuống, đi đến khoa phụ sản, mới thấy Đào Tinh Úy một mình ngồi đó, thì cởi áo blouse xuống đi qua đó.

“Bác sĩ Tần, lại đến cùng bà xã nhỏ đi khám thai sao?”

“Ừ, làm phiền các đồng nghiệp khoa các cậu rồi.”

Tần Thận vội vàng chào hỏi với đồng nghiệp vừa đi ngang qua, lúc này mới đi đến bên cạnh Đào Tinh Úy, đưa cho cô một ly sữa nóng ấm.

Đào Tinh Úy nhận lấy ly sữa, nhỏ giọng lẩm bẩm oán trách: “Anh trai sao giờ anh mới đến, bụng em đói lắm rồi……”

Trước đó Tần Thận vẫn còn ở trong phòng báo cáo của bệnh viện làm báo cáo, anh đã chuyển số thứ tự lên số một rồi.

Trong báo cáo ngay cả phân đoạn nêu câu hỏi cũng không có, anh đã giảm bớt nội dung báo cáo nhanh chóng nói cho xong, nói xong câu “thật ngại quá vợ tôi còn đang đợi tôi”, lập tức không ngừng bước chạy từ phòng báo cáo đến đây.

Lúc anh đi, phía dưới còn dậy lên tiếng hô to xôn xao.

“Anh xin lỗi, lần sau em khám thai anh sẽ trực tiếp xin nghỉ. Đói chưa? Hay là anh mua chút gì cho em ăn lót bụng nhé?”

Đào Tinh Úy bĩu môi, uống một miếng sữa, cảm xúc căng thẳng mới dần dần hòa hoãn lại, khẽ khàng kéo tay áo của Tần Thận không muốn để anh đi.

“Anh, anh ở bên cạnh xem em là được rồi. Em chỉ căng thẳng chút thôi, em không có khó chịu chỗ nào hết.”

Quá trình làm mẹ đều bất an như vậy, lần này còn đỡ hơn một chút so với lần trước, nhưng mỗi lần Đào Tinh Úy nghĩ đến bản thân sắp chuyển dạ sinh đứa bé ra, trong lòng cô không khỏi lo lắng.

“Được, đừng căng thẳng, anh luôn ở bên em.”

Lúc này ý tá bên trong gọi tên cô.

Hôm nay người đến khoa phụ sản khám thai rất nhiều, Đào Tinh Úy đợi gần đến buổi trưa, lúc này mới đến lượt cô, cô vội vàng đứng dậy đi vào bên trong.

Bây giờ cô đang có thai ở tháng thứ năm, bụng đã hơi hiện rõ rồi. Ngoại trừ sau phản ứng nôn nghén trông có chút yếu ớt ra, còn lại vẫn có thói quen chân bước đi như bay, nhảy nhót tung tăng.

Tần Thận thấy vậy không khỏi sợ hãi.

Anh ở phía sau nhẹ dìu cô, cùng cô đi vào trong.

Đào Tinh Úy quay đầu nhìn thấy Tần Thận, chớp chớp mắt nói: “Ơ, không phải nói người nhà không thể theo vào sao?”

Tần Thận cười, chào hỏi với bác sĩ khoa phụ sản kia xong, rồi giúp cô vén áo trước bụng lên.

“Anh là bác sĩ, có quyền được theo vào.”

Đào Tinh Úy cười cười, không lâu sau thì nhìn thấy hình người nho nhỏ đó ở trong màn hình.

Đến giờ cô vẫn không tin được, có một đứa bé nhỏ như vậy đang ở trong bụng mình, cảm giác giống như là ăn quá nhiều nên phần bụng bị béo thêm nhiều thịt vậy.

Cô nhỏ giọng hỏi: “Bác sĩ, bây giờ có thể nhìn ra là trai hay gái chưa ạ?”

Bác sĩ cười cười di chuyển dụng cụ: “Bây giờ vẫn chưa nhìn ra được.”

Tần Thận thấy cô lo lắng như vậy, định để cô thả lỏng một chút, bèn hỏi: “Em thích con trai hay con gái?”

Đào Tinh Úy đáp không cần suy nghĩ: “Trước kia em thích con trai cơ, nhưng bây giờ em muốn sinh con gái!”

“Tại sao?”

Đào Tinh Úy nghĩ ngợi, nói: “Bởi vì con gái sẽ ngoan hơn? Em cảm thấy đứa bé này ở trong bụng em quậy phá như vậy, nếu là con trai, sau này sinh ra sẽ phá phách dữ lắm.”

Lúc cô nói lời này, Tần Thận nhìn cô một cái, cười mà không nói.

Đào Tinh Úy đột nhiên cảm thấy hơi ngượng ngùng.

Hình như bản thân cô trước kia cũng là đứa con gái phản nghịch.

Lúc này, da bụng cô lại động đậy.

“Anh xem, con lại đạp em rồi! Sao em cảm thấy đứa bé này trời sinh đã có tính như vậy, có lẽ là đang chống đối em ấy nhỉ?”

Đào Tinh Úy đã chịu không ít cực khổ với tên nhóc này rồi.

Đầu tiên cô bị nôn đến chết đi sống lại, lúc đó lòng đã dứt khoát không muốn sinh rồi.

Mấy năm trước Ngôn Tiêu sinh con, sinh được một đứa con trai mắt to vô cùng đáng yêu tên là Tuế Tuế, Tuế Tuế đến ba tuổi đã thường xuyên quấn lấy Đào Tinh Úy gọi dì, ngoan không chịu được.

Mỗi lần Đào Tinh Úy nhìn thấy Tuế Tuế, đều cảm thấy bản thân cũng có thể sinh một đứa bé nghe lời đáng yêu như vậy.

Nhưng nhìn trình độ quậy phá của đứa bé đang ở trong bụng này, cô cảm thấy có lẽ sinh ra sẽ không giống Tuế Tuế rồi, thậm chí là một “Thái Tuế” (*) ấy……

(*) Thái Tuế: Thời xưa chỉ bọn cường hào ác bá.

Tần Thận khom người vuốt bụng cô, “Vậy sau này anh sẽ giúp em cùng dạy bảo con.”

Lúc nào Đào Tinh Úy mới mỉm cười, cô giơ tay ra ôm chặt anh.

Tần Thận thuận thế ôm cả người cô lên.

……

Năm tháng sau sinh, chứng minh trực giác của Đào Tinh Úy không hề sai.

Trong bụng là một bé gái.

Còn là một nữ thái tuế.

Từ nhỏ cô bé đã không hợp với Đào Tinh Úy, nhưng cô nhóc này khi ở trước mặt ba bé lại rất ngoan.

Buổi chiều ngày hôm đó, mẹ con hai người bởi vì một chút tranh chấp không thể nói rõ, lại bắt đầu mắt to trừng mắt nhỏ.

“Mẹ nói cho con biết nhé Tần Xán, nếu con còn làm bạn nhỏ khác khóc nữa, đợi sau khi ba con về mẹ sẽ mách với ba con! Để xem ba con trừng phạt con thế nào!”

Đào Tinh Úy trời sinh có gương mặt búp bê, sau khi sinh con xong, vẫn không thay đổi quá lớn, trông càng xinh đẹp hơn.

Mỗi lần đứng chung với Tiểu Xán Xán, thì giống như một đôi chị em đang cãi nhau vậy.

Nhưng mỗi lần hai người cãi nhau, Tần Thận trước giờ luôn giúp lớn không giúp nhỏ, khiến Tiểu Xán Xán chịu không ít “uất ức”.

Tiểu Xán Xán đã năm tuổi rưỡi rồi, coi như là một người lớn nhỏ có suy nghĩ riêng của mình, ngay cả người lớn cũng lừa không được cô bé.

Trước kia Đào Tinh Úy thường xuyên lấy câu này ra dọa cô bé, nhưng từ khi bé phát hiện có ông bà ngoại là chỗ dựa vững chắc thì bây giờ giờ ngay cả Tần Thận bé cũng không sợ.

“Hừ! Con nói với mẹ nhé Đào Tinh Úy, nếu mẹ cùng với Tần Thận cùng nhau bắt nạt con, con sẽ gọi điện thoại, mách với ông ngoại bà ngoại……”

Giọng nói non nớt của bé vô cùng vang dội, hất mũi ưỡn ngực đứng trước mặt Đào Tinh Úy, lúc nói chuyện còn rung đùi đắc ý.

Đào Tinh Úy vừa tức vừa buồn cười.

Mẹ con hai người trừng mắt với nhau một lúc, Tiểu Xán Xán bị chú chó Tiểu Hoàng trong nhà thu hút sự chú ý trước, không cãi nhau với Đào Tinh Úy nữa, cứ thế chạy đi chơi với chó con.

Tần Thận về đến nhà, Đào Tinh Úy nhào ngay vào lòng anh.

Anh còn chưa kịp hôn cô một cái ra hồn thì lúc này Tiểu Xán Xán cũng chạy qua đây, cũng muốn ba ôm, muốn chen vào đẩy mẹ đi.

“Ba ơi, Xán Xán cũng muốn ôm, cũng muốn ôm……”

Đào Tinh Úy vòng tay quấn lấy cánh tay Tần Thận, làm mặt xấu với Tiểu Xán Xán: “Con không ngoan, không đến lượt được ôm đâu!”

Tần Thận chỉ qua quít xoa mặt Tiểu Xán Xán, sau đó lại đi hôn người phụ nữ trong lòng mình, vừa hôn vừa đi vào phòng.

“Hừ!” Tiểu Xán Xán quả nhiên sớm đã quen với cảnh tượng không hợp với trẻ con này rồi, nhưng lúc này tức đến mức miệng nhỏ cũng vểnh lên thật cao, nhìn thấy ba lại ôm lấy mẹ đi vào trong phòng, bé cảm thấy bản thân là một người dư thừa, cũng chỉ đành chống eo lạch bà lạch bạch đi theo.

“Xán Xán muốn ôm! Ba ơi, Xán Xán cũng muốn ôm hôn!”

……

Bữa tối, Tần Thận làm một bàn thức ăn, mùi thơm lan tứ phía.

Tiểu Xán Xán không chịu để Đào Tinh Úy đúc, cứ một mực cầm lấy bát đũa, muốn ngồi lên chân Tần Thận ăn cơm.

Tần Thận nhìn Đào Tinh Úy một cái, lại ôm Tiểu Xán Xán đặt xuống đất, nghiêm mặt nói: “Nói với ba nào, ban ngày con lại làm mẹ con tức giận rồi phải không?”

Trong hốc mắt của Tiểu Xán Xán lập tức có nước, mặt nhỏ nhíu lại không để nó rơi xuống, nhìn về phía Tần Thận thử chuyển đề tài: “Ba ơi, Xán Xán muốn ăn ớt xanh xào thịt, ba gấp cho Xán Xán ăn, Xán Xán muốn ăn ớt xanh và thịt, thịt và ớt xanh……”

Tần Thận khom lưng dạy bảo bé: “Đã nói với con chuyện gì cũng phải nhường mẹ con, con xin lỗi với mẹ đi.”

Nước mắt Tiểu Xán Xán ừng ực như sắp rơi khỏi khóe mắt rồi, mà Tần Thận vẫn không lung lay.

Người bé thích nhất là ba, tuy lúc cãi nhau với Đào Tinh Úy sẽ thuận miệng chửi bới Tần Thận hai câu, nhưng mỗi lần bé đứng trước mặt Tần Thận vẫn không dám nổi bất kỳ tính xấu nào.

Con ngươi to tròn của bé xoay hai vòng, tủi thân đáng thương tiếp tục chuyển đề tài: “Ba ơi ba đẹp trai nhất luôn, Xán Xán, Xán Xán thích ba nhất đó!”

Tần Thận bật cười, cứ thế ôm bé lên đẩy đến trước mặt Đào Tinh Úy.

Nước mắt của Tiểu Xán Xán lách ta lách tách rơi xuống rồi, yếu đuối cũng không được gì, thế là mở miệng nói: “Mẹ ơi, con xin lỗi, sau này con sẽ nhường mẹ, sẽ không so đo với mẹ nữa……”

Đào Tinh Úy nghe thấy tiếng xin lỗi đầy giả tạo này thì không khỏi ho điên cuồng.

Sao cô có thể sinh ra đứa con thông minh lanh lợi như vậy chứ?

Tần Thận cũng cảm thấy buồn cười, sau đó gắp một ít ớt xanh xào thịt và một vài món khác vào trong bát chuyên dùng cho trẻ nhỏ của bé, đưa muỗng nhỏ cho bé: “Xán Xán đã là đứa trẻ lớn rồi, có thể tự ăn cơm được. Lần trước ba nghe cô giáo con khen con đấy, nói ở trường mẫu giáo con đều tự mình ăn cơm, không cần sự giúp đỡ của người khác.”

Tiểu Xán Xán lòng đau quặn thắt, nằm bò trên chân Tần Thận làm nũng: “Nhưng mà, nhưng mà ba ơi, Xán Xán muốn để ba đúc…… Tại sao ba không thể đúc Xán Xán ạ, ông nội cũng đúc Xán Xán ăn cơm, ông ngoại bà ngoại cũng đúc Xán Xán ăn cơm, Xán Xán thích ba đúc nhất cơ……”

Tần Thận gắp một miếng thịt, đúc đến bên miệng Đào Tinh Úy.

Đào Tinh Úy ngây người, cũng không nghĩ nhiều cứ thế ăn vào.

“Nhìn thấy chưa? Ba phải đúc mẹ ăn cơm, cho nên không có thời gian chăm sóc con.”

Đào Tinh Úy lại ho một cái.

“Tại sao mẹ muốn ba đúc ạ? Mẹ cũng là người lớn rồi mà!” Tiểu Xán Xán tỏ ý không hài lòng.

Tần Thận mỉm cười, khom lưng nghiêm túc dạy con gái: “Bởi vì mẹ con chỉ có ở trước mặt ba, mới biến thành trẻ con, cho nên ba phải yêu thương mẹ con nhiều hơn.”

Tiểu Xán Xán vô cùng nghiêm túc lắng nghe, nhếch môi lên, nhìn thức ăn trong bát nhỏ, học dáng vẻ của người lớn cố nặng nề thở dài một hơi: “Vậy được thôi, Xán Xán chỉ có thể tự ăn thôi, như vậy thì Xán Xán giỏi hơn cả mẹ rồi!”

“Ừm, Xán Xán hiểu chuyện hơn mẹ.”

Tần Thận nhìn Tiểu Xán Xán một cái, lại gắp một đũa thức ăn đưa đến bên miệng Đào Tinh Úy.

Tiểu Xán Xán đạt được sự khen ngợi của Tần Thận thì lập tức hết khóc lại cười, vui vẻ bắt đầu tự ăn cơm.

Đào Tinh Úy nghiêng đầu về phía sau tránh đi: “Cha con hai người đang dựng chuyện lung tung gì thế, em mới không cần anh đúc ấy……”

Tần Thận thấp giọng nói bên tai cô: “Vì bồi dưỡng tinh thần độc lập của con, em cứ phối hợp diễn với anh một chút thôi.”

“Vậy được thôi, chỉ một lần này thôi nhé.”

Đào Tinh Úy mỉm cười, sau đó ăn đũa thức ăn anh đúc tới.

Giờ này khắc này, cô cực kỳ giống đứa con nít bị Tần tiên sinh chiều hư.

……

Trong hai năm đầu Đào Tinh Úy mới sinh con xong, đều phải bận học làm mẹ, không có thời gian làm việc khác.

Vừa có chút thời gian, hiệp hội quyền anh trong nước đã mời cô đến làm quản lý, thường xuyên phải xuất hiện tham gia đủ loại hoạt động phát triển quyền anh.

Cuộc sống sau khi giải nghệ của cô không thả lỏng hơn so với thời còn trong nghề là mấy, nhưng cuộc sống xác thật là càng thêm phong phú nhiều màu sắc hơn.

Cho đến đoạn thời gian gần đây, cô nhìn bản danh sách tâm nguyện mình từng viết, phát hiện trên cơ bản những việc muốn làm đều đã thực hiên cả rồi, ngoại trừ việc thi Đại học.

Sinh con xong sau khi kết thúc công việc còn muốn đi học, cần phải sắp xếp chuyện gia đình đâu vào đấy phải tốn rất nhiều công sức, đối với một người phụ nữ mà nói chuyện này không dễ dàng.

Nhưng Tần Thận luôn ở bên cạnh cổ vũ cô, vì ước mơ ấp ủ bấy lâu, Đào Tinh Úy vẫn định cố gắng thử một lần.

Cô điều chỉnh tâm tình, mua một chồng sách luyện thi đại học, định khi tâm tình ổn lại sẽ bắt đầu nghiêm túc học tập.

Bỏ bê việc học lâu như vậy, có rất nhiều thứ phải bắt đầu từ con số không, có rất nhiều đề cơ bản đối với học sinh sơ trung mà nói là quá bình thường, nhưng cô thì phải học từng chút một.

Nhưng mà cũng may là có Tần Thận.

Trước khi ngủ Tần Thận đều có thói quen đọc sách, anh cứ thế cùng cô học.

“Anh trai, đề này làm như vậy phải không?”

Tần Thận cầm quyển đề bài qua xem một lúc, lấy đầu bút khẽ gõ lên đầu cô, nói: “Ở đây, sai rồi.”

Đào Tinh Úy chán nản không thôi.

Cùng một dạng đề bài mà cô đã giải qua rất nhiều lần rồi, nhưng làm lại thì đầu óc vẫn trống rỗng, miễng cưỡng tìm tòi một chút, vẫn sai được.

“Anh trai, em không muốn làm nữa…… Những đề bài này quá khó rồi, học quả thật mệt mà.”

“Không có ai trời sinh đã biết giải đề, đề lớn khó giải thì cứ đi từ đề nhỏ trước.”

Đào Tinh Úy ngẩn người, “Anh trai, chẳng lẽ anh cũng cảm thấy học rất khó khăn? Em nghe ba chồng nói, không phải lúc anh còn học cao nhất đã được cử vào Hoa Đại rồi sao?”

“Có lẽ, đã từng trải qua loại cảm giác này, nhớ không rõ nữa.”

Tần Thận nghiêm mặt, móc bút máy ra, viết hai hàng phương trình lên trên, giọng nói vừa thấp vừa chậm, nhưng giọng điệu vẫn còn chút nghiêm khắc, nói: “Mỗi lần em nhìn thấy dạng đề bài này, nhất định phải tìm ẩn số của cái này trước, ẩn số cuối cùng thông thường nằm ở câu hỏi, em xem, ẩn số của đề này chính là cái này phải không, sau đó đến bước này nhất định em biết làm.”

Đào Tinh Úy lại phải cầm bút lên, căng đầu giải đề đó lại một lần nữa.

“…… Anh trai, làm như vậy sao?”

Cô kiểm tra đề bài vừa giải xong đó rất nhiều lần, nhưng vẫn không mấy xác định.

Tần Thận lấy qua xem một lượt, lại liếc nhìn cô một cái.

Sau đó mặt của anh áp sát lại, Đào Tinh Úy vô thức tránh ra sau, giây tiếp theo thì bị anh ôm chặt hôn lấy hôn để.

“Làm đúng rồi, đây là phần thưởng.”

Lúc này Đào Tinh Úy mới gãi gãi đầu, cúi đầu cười.

Cô lại ôm quyển sách từ đơn lên, nghiêm túc đọc từ đơn tiếng Anh, Tần Thận nằm bên cạnh, im lặng kiểm tra lại tất cả bài tập hôm nay cô làm, sau đó lại lấy bài tập ngày mai cô muốn làm chỉnh sửa ra, thỉnh thoảng còn sửa phát âm vài từ đơn cho cô.

Tiến trình học tập của Đào Tinh Úy toàn là Tần Thận sắp xếp cho cô.

Có lúc cô giải đề không được không dám lên tiếng, còn phải nhỏ giọng gọi anh một tiếng “thầy Tần”.

Buông quyển từ đơn xuống, Đào Tinh Úy cảm thấy bản thân đối với tiếng Anh đã có tính toán trong lòng cả rồi, cô nhìn Tần Thận, mỉm cười nói: “Cho nên thầy Tần, buổi tối anh muốn thực hành kiểu câu hỏi nào ạ?”

Tần Thận khép sách trên tay anh lại, nhìn cô nói: “Thực hành hỏi đáp thì tàm tạm rồi, dáng người thì phải luyện tập thêm. Kết hợp nghỉ ngơi.”

Đào Tinh Úy còn chưa kịp hiểu ra thì anh đã ôm cô ném lên giường ở phía sau.

Trong đoạn thời gian này vì muốn cô giữ sức học tập, Tần Thận đã cố gắng kiềm chế hết mức có thể rồi, nhưng chính vì kiềm chế trong thời gian quá dài, vừa giải phóng thì kém chút nữa không thắng được xe.

Ngày hôm sau lúc Đào Tinh Úy tỉnh dậy thì luôn mơ mơ màng màng, đọc sách cũng có thể ngủ gật.

Tần Thận đi qua đặt một ly trà nóng xuống, sau đó lại nhẹ nhàng đỡ trán cô lên, nói vào tai cô: “Bằng không ngủ thêm một lát nữa?”

Đào Tinh Úy hơi tránh đi, bĩu môi nói: “Còn không phải tại anh tối qua……”

Mặt cô lại đỏ, cúi đầu viết chữ, nói: “Nhiệm vụ học buổi sáng hôm nay em còn chưa hoàn thành đấy, đợi khi em viết xong đề thi thử này rồi lại ngủ, anh tính giờ cho em nhé anh trai, trong vòng một tiếng em nhất định viết xong.”

“Được.”

Tần Thận đi khỏi chưa được bao lâu, sau đó nhẹ nhàng đẩy cửa ra thì thấy Đào Tinh Úy đã nằm bò trên bàn ngủ mất rồi, trên sách còn dính nước bọt của cô.

Đừng nói là một tiếng, còn chưa đầy hai mươi phút, cô đã tự ngủ mất.

Anh cười bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đi vào đắp chăn lên người cô, ngồi xuống bên cạnh chỗ cô đang ngồi, quay đầu yên lặng ngắm nhìn cô.

Ánh nắng thông qua cửa sổ rọi xuống, xung quanh tràn ngập không khí yên tĩnh khiến người ta nhịn không được muốn tranh thủ lúc nhàn rỗi, hưởng thủ buổi trưa đẹp đẽ này.

Người khác hay nói nhiều năm như vậy Đào Tinh Úy vẫn không hề thay đổi, còn có sức sống thanh xuân hơn cả trước kia, liều lĩnh đáng yêu như trước, nhưng chỉ có anh mới cảm nhận được hết, những năm này cô luôn cố gắng trở thành một người tốt hơn.

Cô còn cố gắng chung sống với con, cố gắng làm một người mẹ tốt, tuy Tiểu Xán Xán không ngày nào là không ầm ĩ quậy phá với cô;

Cô cũng cố gắng học làm việc nhà, học cách quản lý chi tiêu trong gia đình, tuy có lúc tay chân vụng về biến sự việc càng trở nên hỏng bét;

Cô cũng cố gắng đi học, muốn học nhiều điều hơn, tuy có một đề bài rất đơn giản, anh giảng giải cho cô năm sáu lần mà vẫn không biết……

Một Đào Tinh Úy nỗ lực như vậy, rất đáng yêu mê hoặc lòng người.

Ngay cả bản thân cô cũng không biết, mỗi lần một thất bại nhỏ trong cuộc sống của cô, đều sẽ khiến cô càng trở nên mạnh mẽ hơn.

Những năm này Tần Thận không có tiến triển gì, nhưng vẫn luôn im lặng ở bên cạnh cô, thu dọn vô số hậu quả cho cô, lại kiên nhẫn cổ vũ cô, cùng cô tiếp tục làm chuyện cô muốn làm.

Tay Đào Tinh Úy bị đầu cô đè tê, không khỏi bị đánh thức, hơi mở mắt ra nhìn thấy Tần Thận khép mắt nằm sấp ở bên cạnh mình.

Cũng không biết anh ngủ rồi hay không.

Trong ấn tượng rất lâu rồi không có im lặng nhìn anh như vậy, khi lần nữa nhìn trộm gương mặt của anh như vậy, Đào Tinh Úy vẫn có thể cảm nhận được tiếng tim đập của mình.

Cảm giác này có lẽ là động tâm.

Giống y hệt lần đầu tiên động tâm, không giảm chút nào.

Trong lúc cô mơ màng, lại duỗi tay ra, khẽ chạm vào chóp mũi của anh.

Hình anh anh không có phản ứng gì.

Chẳng lẽ ngủ thật rồi?

Cô cười vui vẻ, lại chạm lên tai anh — — Cẩn thận dè dặt giống như lần đầu tiên yêu anh, vừa thỏa mãn vừa tò mò, mỗi một hơi thở một ánh mắt của anh, đều có thể khiến máu toàn thân cô dâng trào.

“Anh trai……”

Cô bò đến bên cạnh anh, hôn trộm lên má anh.

Chút tình thú nhỏ từng làm này, lại được duy trì đến sau khi kết hôn qua nhiều năm như vậy.

Lúc này Tần Thận mới giật mình tỉnh dậy, giơ tay ôm chặt eo cô, kéo cả người cô ngồi lên chân mình.

“Đã một tiếng rồi, đề thi thử của em làm xong chưa?” Anh cắn vành tai cô khẽ giọng ép hỏi.

Đào Tinh Úy đứng hình, thấp giọng nhận sai: “Không có…… Em không cẩn thận ngủ mất, sau đó em thấy anh cũng đang ngủ, em chỉ, chỉ muốn nhìn anh thôi, trong nhất thời quên mất thời gian……”

Tần Thận cười giễu, hiện không nhẫn tâm ép cô học giống như mình.

Cô nhìn mình thì có gì sai chứ?

Cô là vợ anh, cô có thể nhìn, bất cứ lúc nào cũng có thể nhìn, cả đời đều có thể nhìn. Anh cho phép.

Thấy bộ dáng uất ức đáng thương của cô, lòng anh mềm lại, rồi đến hôn cô, cọ chóp mũi cô cầu xin: “Hay là đừng thi nữa, nếu em muốn học như vậy, anh có thể dạy cho em, đảm bảo không ít hơn trong trường học đâu. Anh không muốn thấy em cực khổ như vậy.”

Đào Tinh Úy bĩu môi: “Như vậy không được, năm nay thi không đậu thì năm sau em vẫn tiếp tục thi, dù sao sớm muộn gì cũng phải thi, bỏ ra nhiều công sức như vậy, sao nói bỏ là bỏ ngay được chứ?”

Tần Thận không khỏi buồn cười, “Vậy ban đầu lúc em thích ở bệnh viện anh trêu chọc anh, cũng là bao gồm loại quyết tâm này sao?”

Đào Tinh Úy vừa nghe, con người xoay tròn, cằm ngước cao lên, lại áp sát mặt Tần Thận cười một cách đắc ý: “Hi hi, vậy coi như em đây thành công rồi sao?”

Tần Thận cũng nhàn nhạt cười: “Ừm, thành công rồi. Anh muốn tiêu tốn cả đời với em.”

HOÀN TOÀN VĂN.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!