Nếu Dương Bách Xuyên chết thật, chuyện này được báo lên Tiên giới, Quỷ Mị Đạo Nhân và Tử Hà biết chuyện, thì nói không chừng hai người sẽ hạ giới. Một thánh địa ở Tu Chân Giới chẳng là cái thá gì, bọn họ không có thực lực ở Tiên giới như Thông Tiên Cung.  

Nhất thời tất cả mọi người đều ngây ra...  

Nhưng nếu từ bỏ thì lại mất hết thể diện.  

Nhưng hai mắt Vạn Linh Thánh Mẫu vẫn lóe lên tia sáng. Đương nhiên bà ta biết ý nghĩa trong đó, cũng nghe ra sự uy hiếp trong lời nói của Vân Trường Sinh và Diệu Tiên. Nhưng nàng ta cũng biết thần tiên hạ phàm không dễ như vậy.  

Nghĩ đến đây, Vạn Linh Thánh Mẫu lập tức hừ lạnh, nói: "Diệu Tiên sư tỷ, vậy ngươi nói xem phải giải quyết thế nào? Ta nói trước nhé, nếu hôm nay không phân xử cho bản tôn thì cho dù liên lụy tới thánh địa Vạn Linh, bản tôn cũng bất chấp. Bị một tu sĩ tép riu cướp mất pháp trượng Vạn Linh, giết con trai, tàn sát môn hạ đệ tử, nếu không đòi lại công bằng thì chẳng phải là thánh địa Vạn Linh ta sẽ mất đi gốc rễ sao? Còn có thể xưng là thánh địa sao?"  

Diệu Tiên tức giận, nhưng cũng biết Vạn Linh Thánh Mẫu nói có lý. Nàng ta cũng nhìn thấy vẻ kiên quyết trên mặt Vạn Linh Thánh Mẫu, và mấy vị thánh chủ khác cũng thay đổi sắc mặt liên tục. Nàng ta biết là hôm nay nhất định phải phải có một giải pháp cho chuyện này, một giải pháp có thể khiến bọn họ chấp nhận.  

Trong khi đầu óc cấp tốc suy nghĩ, Diệu Tiên sầm mặt nói tiếp: "Nhóm thánh chủ các ngươi không một ai được nhúng tay vào việc truy sát Dương Bách Xuyên, tất cả tu sĩ trên Phi Thăng cảnh không được tham dự, nếu không Thông Tiên Cung ta sẽ trực tiếp tiếp quản chuyện này. Dương Bách Xuyên sống hay chết thì phải xem vận may của hắn."  

"Diệu Tiên sư tỷ..." Vân Trường Sinh sốt ruột.  

Nhưng Diệu Tiên giơ tay ngắt lời, truyền âm nói: "Vân Trường Sinh, ta chỉ có thể cố gắng giữ công bằng thôi. Ngươi đừng nói nữa, nếu không sẽ ép mấy người Vạn Linh nóng nảy đấy, không ai có thể thu dọn cục diện được đâu. Bên cạnh Dương Bách Xuyên có tọa tỵ cấp bậc Đại Thừa mà, cũng chỉ có thể như vậy thôi."  

Vân Trường Sinh im lặng. Hắn biết đây là biện pháp tốt nhất ở thời điểm hiện tại, không cho tu sĩ Phi Thăng cảnh ra tay tức là tu sĩ cấp bậc tu sĩ Đại Thừa kỳ sẽ đối phó với Dương Bách Xuyên.  

Đến lúc đó phải xem vận may và thủ đoạn của sư đệ có thể giúp hắn chạy thoát khỏi tay rất nhiều tu sĩ Đại Thừa hay không.  

Mấy người Vạn Linh Thánh Mẫu biết đây là điểm lằn ranh đỏ của Diệu Tiên, cảm thấy như vậy cũng tốt. Không cho phép cao thủ Phi Thăng cảnh ra tay nhưng Đại Thừa kỳ thì được, mấy thánh địa lớn cộng lại có không ít Đại Thừa kỳ.

Theo Vạn Linh Thánh Mẫu và mấy Thánh Chủ thấy, cách Diệu Tiên đưa ra đã là giới hạn, hơn nữa còn vô cùng tốt đối với mấy người bọn họ.  

Bởi vì trong mắt Vạn Linh Thánh Mẫu, Dương Bách Xuyên ra khỏi Thái Hoang chỉ là tiểu tu sĩ Độ Kiếp cảnh thôi, tọa kỵ của hắn là Đại Thừa cảnh, mạnh hơn chút.  

Nhưng cũng chỉ như vậy, chỉ một người một thú.  

Không để cấp Thánh Chủ ra tay, không để cấp Phi Thăng ra tay, nhưng không hạn chế Đại Thừa cảnh đi.  

Điều này không còn gì tốt hơn đối với Vạn Linh Thánh Mẫu.  

Chỉ riêng tu sĩ Đại Thừa cảnh của Thánh địa Vạn Linh lần này đến đã có mười người, còn có trăm tu sĩ Độ Kiếp cảnh, dư sức giết một Dương Bách Xuyên.  

Huống hồ còn có tu sĩ của mấy Thánh địa khác.  

Vạn Linh Thánh Mẫu biết mấy nhà khác cũng thèm chảy nước dãi với thần thú Kỳ Lân của Dương Bách Xuyên, tu sĩ Đại Thừa cảnh của lục đại Thánh địa cộng lại có năm mươi sáu người, giết Dương Bách Xuyên mấy trăm lần cũng không thành vấn đề.  

“Được, Diệu Tiên sư tỷ làm việc công bằng, bổn tôn tiếp nhận.”  

“Bọn ta không có ý kiến khác…”  

Mấy Thánh địa như núi Thiên Kiếm cũng gật đầu tán thành.  

…  

Cuối cùng cũng xử lý xong việc rồi, Diệu Tiên ra mặt ngăn cản mấy đại Thánh Chủ và cao thủ Phi Thăng cảnh ra tay với Dương Bách Xuyên, nhưng lại không hạn chế tu sĩ Đại Thừa cảnh, càng không hạn chế số người.  

Mặc dù Vân Trường Sinh thấy lo lắng, nhưng cũng biết đây là lựa chọn tốt nhất hiện giờ rồi, đệ tử Trường Sinh Điện không được tham dự.  

Thánh địa Đao Trủng và hoàng triều Hiên Viên làm nhân chứng.  

Sau đó năm đại Thánh địa Vạn Linh Thánh Mẫu, núi Thiên Kiếm, Thần Phù Linh Tông, Bách Luyện Sơn Trang, U Linh Chi Đô đã gọi tất cả Phi Thăng cảnh trở về, nhưng lại ra lệnh cho môn nhân đệ tử Đại Thừa cảnh dẫn đầu đuổi giết Dương Bách Xuyên.  

Bọn họ đều âm thầm dặn dò, trên người Dương Bách Xuyên có pháp bảo Động Thiên, nhất định phải lấy được, bởi vì thần thú Kỳ Lân không có mặt, chắc chắn nó đang ở trong pháp bảo Động Thiên. Bọn họ chỉ cần pháp bảo Động Thiên và thần thú Kỳ Lân, hoàn toàn mặc kệ Dương Bách Xuyên là sống hay chết.  

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!