Khách mời bốn phía đồng thời nhìn lại.

“Cục sắt này được luyện thành từ Nam Minh Ly Hỏa, còn chưa định hình, có thể dùng Thiên Hỏa tạo hình, một khi thành hình sẽ là một thần khí lợi hại! Chém sắt như chém bùn, cắt thép là chuyện nhỏ! Giá khởi điểm là một trăm triệu tệ, có thể tùy ý tăng giá, cũng có thể lấy vật khác ra đổi, nhưng cần đánh giá giá trị, mời các vị ra giá!” Ông Đồng cười nói.

Khách mời lập tức đỏ mắt, có mấy người đã rất nóng lòng, muốn giơ bảng ra giá.

Nhưng lúc này, Triều Chính Phong đột nhiên đứng dậy, lớn giọng reo lên: “Một bảo bối như vậy tôi không để tặng người khác! Anh Đồng! Tôi ra một trăm triệu… linh một tệ!”

Vừa dứt lời, toàn sảnh yên lặng như tờ.

Một trăm triệu linh một tệ ư?

Đúng là tới để phá rối!

Tuy ông Đồng đã ra quy định có thể tăng giá tùy ý, không đặt hạn chế mức tăng, một tệ cũng là tăng giá, nhưng không ai lại tăng giá như vậy cả!


Mọi người đều nhìn về phía Triều Chính Phong, ánh mắt đều đanh lại, nhưng cũng… không tăng giá. . ngôn tình sủng

Bởi vì Triều Chính Phong đại diện cho Hoa An!

Nếu ai dám tăng hơn giá của Triều Chính Phong, thì điều đó nghĩa là người đó đang chống lại Hoa An.

Tuy là Hoa An và ông Đồng đều đang tranh giành vị trí minh chủ Thương Minh, nhưng với bên ngoài Hoa An vẫn là minh chủ đại diện, quyền lực vẫn lợi hại hơn ông Đồng rất nhiều.

Không nhất thiết vì vài món đồ này nọ mà đắc tội Hoa An chứ?

Bỗng chốc, toàn bộ nơi đấu giá lạnh ngắt như tờ, ai ai cũng nhìn về phía ông Đồng và Triều Chính Phong, cũng không giơ bảng, chỉ đứng cạnh xem, sống chết mặc bay.

Mặt ông Đồng lạnh như băng, nhìn chằm chằm Triều Chính Phong nói: “Chính Phong, một tệ này… tính gì chứ?”

“Có vấn đề gì sao?”, Triều Chính Phong tỏ ra vô tội: “ Một tệ cũng là tiền! Hơn nữa anh cũng không quy định là không thể tăng thêm một tệ, không phải anh nói tùy ý tăng giá sao, ai trả cao hơn thì người đó thắng phải không? Tôi cũng đâu vi phạm luật đấu giá?”


“Cậu..”.

Đôi mắt ông Đồng đen láy, nhưng cũng cũng không phát cáu, chỉ gật đầu mạnh, lạnh nhạt nói: “Được! Đã vậy thì, xin hỏi còn ai ra giá cao hơn vị này không?”

Nhưng hỏi một hồi, cũng không một ai lên tiếng.

“Các vị cứ yên tâm mạnh dạn ra giá! Đây là buổi đấu giá của tôi, tôi sẽ đảm bảo sự an toàn của mọi người, bây giờ đảm bảo sau này cũng đảm bảo, xin yên tâm mạnh dạn đấu giá!”, ông Đồng biết mọi người kiêng dè điều gì, lại nói to hơn.

Lời này của ông ta có ý rất rõ ràng. Đó là bảo những người này không phải sợ, ông Đồng sẽ đứng sau chống lưng cho họ.

Chỉ là ông Đồng vẫn nghĩ mọi việc quá đơn giản.

Chỉ cần hô một cái giá, sẽ đắc tội Hoa An, tuy ông Đồng có thể bảo vệ họ, nhưng cũng có nghĩa sẽ cuốn họ giữa cuộc chiến của ông Đồng và Hoa An.

Ở đây ai cũng đã có gia đình vợ con, bọn họ đại diện cho cả gia tộc sau lưng, ai lại muốn tham gia vào cuộc tranh đấu đó chứ?

Toàn sảnh yên tĩnh không một tiếng động.

Vẻ mặt Triều Chính Phong đắc ý cười tươi: “Ông Đồng, có vẻ không ai ra giá cả, nên gõ búa rồi phải không?”



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!