Trong căn penthouse xa hoa tại thành phố Giang.

Căn phòng hỗn loạn vô cùng, tất cả đồ trang trí nhà đều bị ném xuống đất, trên đất gần như không còn chỗ nào để đứng.

Mạnh Hạo đứng ở cửa cau mày, nhìn đống đồ vứt lung tung trên mặt đất, còn trộn lẫn với không ít mảnh vỡ thủy tinh. Một ít mảnh vỡ còn dính màu, từ cửa lan tới phòng khách.

Tề Bách để chân trần, ngã ngồi đầy suy sụp ở khoảng trống trước sofa.

Mạnh Hạo không cởi giày mà đi tới cạnh gã. Tề Bách ngẩng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt vô hồn xuất hiện ánh sáng, gã ôm chặt đùi Mạnh Hạo, khàn giọng cầu xin: “Anh Mạnh Hạo, cứu em! Cứu, cứu em!”

“Là Kim Nhất Phàm vu oan em! Anh là người quảng lý của em, anh phải giúp em!”

Mạnh Hạo kéo tay đang ôm đùi mình của Tề Bách, đỡ gã lên sofa, sửa soạn lại quần áo cho gã: “Cậu là nghệ sĩ, sao lại không để ý hình tượng như vậy?”

Tề Bách đâu rảnh mà nghĩ nhiều, nghẹn ngào: “Anh Mạnh Hạo, anh sẽ giúp em ư?”

Mạnh Hạo chỉnh lại quần áo cho Tề Bách, sau đó ngẩng đầu nhìn đôi mắt tràn ngập sự cầu xin của gã, nghiêm túc nói: “Tôi là người quản lý của câu, những gì tôi làm đều sẽ ưu tiên cho cậu, cậu không cần lo lắng.”

Tề Bách thở phào nhẹ nhõm, cắn răng tức giận nói: “Vẫn còn cách cứu vãn! Chỉ là đạo nhạc thôi, đâu phải chuyện gì lớn? Trong showbiz này còn thiếu mấy chuyện này ư? Đám fans kia sao cứng đầu thế!”

“Kim Nhất Phàm và Tạ Tri Hành tưởng họ có thể đẩy ngã tôi dễ thế à? Không thể nào! Tôi có nhiều fans như vậy, họ yêu tôi lắm, tôi có thể tránh khỏi vũng bùn này!”

Mạnh Hạo đứng một bên nhìn Tề Bách đang tức giận, ánh sáng trong mắt nhạt dần.

Nửa tiếng sau, Tề Bách mệt mỏi ngủ trên sofa.

Mạnh Hạo bắt đầu dọn dẹp căn nhà.

Đây vốn không phải công việc của hắn nhưng Mạnh Hạo thích dọn dẹp nhà cửa, mỗi lần làm việc này sẽ khiến đầu óc của hắn tỉnh táo, để hắn tự hỏi được nhiều thứ trong công việc hơn.

Hắn cần phải suy nghĩ chuyện của Tề Bách.

Từ phòng khách đến phòng ngủ, sau đó tới phòng làm việc, cả căn penthouse loạn cào cào dần trở về bộ dạng ngay ngắn trật tự.

Mạnh Hạo thấy được một số tài liệu lúc dọn dẹp phòng làm việc cho Tề Bách.

Hắn cầm chặt tập tài liệu, gân xanh hiện lên mu bàn tay, cổ họng như bị ai bóp chặt, khó chịu vô cùng.

Một âm thanh không ngừng nói với hắn trong lòng: Không thể sai tiếp được, không thể sai mãi như thế….

Mạnh Hạo cắn môi quyết tâm, cầm lấy tài liệu đi ra ban công, dùng account clone gửi lời mời kết bạn với Máy kiểm tra nói dối.

Mấy giây sau được đồng ý.

Mạnh Hạo lập tức voice chat.

“Tôi có chứng cứ chứng minh việc tham ô tiền công của Tề Bách, cũng là số tiền hắn chuyển cho account marketing để tung tin xấu của Kim Nhất Phàm, tổng cộng gần 70 tỷ. Tôi sẽ gửi chứng cứ này cho cô, để cô lộ ra ngoài.”

Hạ Trừng Trừng nghe ra giọng của hắn, ngạc nhiên: “Tại sao?”

“Đây là chuyện tôi cần phải làm”

Mạnh Hạo ngừng một lát rồi hỏi: “Cơ Cơ, có phải trong mắt cô, tôi cũng giống như Tề Bách, đều là kẻ xấu ủng hộ đạo nhạc, phản đối nguyên tác không?”

Hạ Trừng Trừng không đáp.

Mạnh Hạo cười thảm: “Nhưng mà trước khi chuyện này bị lộ, tôi cũng không biết Tề Bách mới là người đạo nhạc, tôi vẫn luôn nghĩ rằng, Tề Bách là đúng, nên chúng tôi vẫn luôn gắng hết sức chèn ép Kim Nhất Phàm.”

Mạnh Hạo nhìn trời xanh ngoài cửa, buồn bã nói: “Gần đây tôi xem một kịch bản cho nghệ sĩ, đọc một đoạn lịch sử, nói đến tính hội đồng của con người, khi có người nói Nicolaus Copernicus là ma quỷ, đòi thiêu chết hắn nên bọn họ ủng hộ điều đấy.”

“Cô cảm thấy giáo hội thiêu chết Nicolaus Copernicus là người xấu à? Nhưng bọn họ cũng vì tốt cho người dân, cho rằng ông ấy đang nói bậy để mê hoặc lòng người.”

“Cũng giống chúng tôi trước kia, luôn cho rằng Kim Nhất Phàm là người đạo nhạc, hành động của bọn tôi chỉ đang bảo vệ nguyên tác.”

“May mà có cô ngăn cản chúng tôi, nếu không tôi sợ chúng tôi sẽ làm ra chuyện khiến người ta phải hối hận. Nói thật, chuyện này tuy cô lừa tôi một khoản tiền, nhưng tôi phải cảm ơn cô. Cho nên phần chứng cứ này cứ xem như là sự báo đáp và cứu rỗi cuối cùng của tôi.”

Hạ Trừng Trừng im lặng nghe Mạnh Hạo nói, giọng nói thành khẩn, hẳn là lời thật lòng.

Nhưng Hạ Trừng Trừng im lặng.

Lát sau cô mới nói: “Anh nói đúng lắm. Nhưng người bị thiêu chết là học sinh Bruno của Nicolaus Copernicus, cho nên sau này đừng nói nhầm nhé.”

Mạnh Hạo:???

Mạnh Hạo khiêm tốn mở miệng: “Thế… Nicolaus Copernicus chết như nào?”

Hạ Trừng Trừng buồn bã nói: “Chết già, hưởng thọ 70 tuổi.”

Mạnh Hạo: “…

“Cũng tốt.” Mạnh Hạo cười nói, “Vẫn có người không bị hại chết!”

*

Sau khi Hạ Trừng Trừng trở về Ngự Lâm Uyển không lâu đã đăng hình ảnh chứng minh chuyện Tề Bách tham ô tiền công.

Cùng lúc đó, cô còn nhận được bằng chứng trốn thuế của Tề Bách từ thư ký Chu.

Người trước là muốn trả nợ vì hành động giúp kẻ xấu làm bậy nhiều năm của mình, người sau là vì trả ơn đã giúp Thiên Thịnh lúc họ gặp khó khăn của Máy kiểm tra nói dối.

Hạ Trừng Trừng đăng hai bằng chứng này lên weibo Máy kiểm tra nói dối cùng lúc.

Cư dân mạng lập tức ồ lên.

[Mọe! Tên Tề Bách này không đơn giản tí nào!]

[Hahaha tôi còn đang nghĩ Tề Bách chỉ bị cư dân mạng ghét vì vụ đạo nhạc thì quá nhẹ rồi! Qủa nhiên Cơ Cơ lại tặng gã một món quà lớn!]

[Cơ Cơ giỏi thật! Qủa nhiên chỉ để tên Tề Bách rời showbiz là nhẹ nhàng với gã rồi!]

[Các anh cảnh sát thành phố nhanh hành động đi ạ! Rất muốn thấy tên cặn bã này vào tù đạp máy may (*) ghê!]

(*) đạp máy may trong tù là hoạt động của tù nhân bên đó, họ sẽ may lót giày.

[Tề Bách, Qúy Tĩnh Hàm, Trần Minh Kiệt, Hồng Đào… vừa đủ bàn đánh bài luôn ~]

[Vừa đánh bài vừa làm lót giày ~ Hi hi hình ảnh đẹp quá tui không dám nghĩ ~]

….

Các cảnh sát của thành phố cũng bắt đầu hành động, nưa tiếng sau, weibo có người đăng video Tề Bách bị cảnh sát bắt.

Xem ra, chuyện Tề Bách vô tù là chuyện khó thay đổi rồi ~

Rất nhanh, weibo Cục công an thành phố Giang đăng bài, cảm ơn blogger ‘Máy kiểm tra nói dối’ đã đăng tin, hiện tại đã bắt nghi phạm họ Tề về xử phạt. Căn cứ chứng cứ mà ‘Máy kiểm tra nói dối’ đưa ra, bọn họ sẽ điều tra rõ ràng!

Đồng thời, weibo của Cục công an thành phố Giang lại đăng thêm một bài, nhân vật chính trong bài đăng là Kim Nhất Phàm!

Cục công an tỏ vẻ, nhờ report của người dân tốt bụng, Cục công an đã biết chuyện bạn học Kim Nhất Phàm dùng chứng minh giả để tham gia show [Ca sĩ sáng tác] mùa 2 vào 5 năm trước. Đây là hành vi trái pháp luật cực kì nghiêm trọng! Xét thấy bạn học Kim Nhất Phàm năm đó là vị thành niên, không dùng chứng minh giả để làm chuyện gì trái pháp luật, lúc bị báo còn có hành vi nhận sai thành khẩn, yêu cầu bạn học Kim Nhất Phàm lao động phục vụ cộng đồng hai trăm tiếng tại thôn Tình Xuyên, cũng phải viết bảng kiểm điểm 10.000 chữ!

Trên weibo còn đính kèm video xin lỗi nhận tội của Kim Nhất Phàm.

Video vừa xuất hiện, cư dân mạng sửng sốt mấy giây, sau đó cườ ha hả như được mùa!

[Nghĩ tới cảnh Kim Nhất Phàm viết bảng kiểm điểm 10.000 chữ mà tôi cười thành tiếng heo rồi, anh cảnh sát nghiêm túc đó hả?]

[Lầu trên, tôi có người nhà làm trong Cục công an, ông ý nói là thật đó! Vốn chỉ cảnh cáo miệng thôi, sau đó yêu cầu cậu ấy viết 1000 chữ, ai dè cậu ta còn mặc cả cơ, thế là bị bắt viết 10.000 chữ!]

[2333 tuy rất quá đáng nhưng chuyện này xảy ra trên người cậu ta, tui lại thấy rất hạp á!]

[Hi vọng lúc đó cục công an có thể đăng bài kiểm điểm của ẻm! Còn phải tính độ đạo văn nữa, quá 3% thì bắt viết lại!]

[Lầu trên, măng ở thôn Tình Xuyên bị cô hái sạch rồi! Các cô còn là người à?]

[Bé Phàm phải biết đủ đó! Dùng chứng minh giả là sai! Em ngoan ngoãn viết bảng kiểm điểm đi!]

[Còn không được giống quá 3% nữa chớ!]

[Há há há há!!!]

….

Trên mạng đang vui vẻ vì vụ Kim Nhất Phàm viết bảng kiểm điểm, tập 1 của show [Cuộc sống rảnh rỗi] cũng được cắt nối biên tập xong, đương nhiên là bản đã xóa Tề Bách.

Phần lớn cư dân mạng đã xem livestream nên xem tập 1 chỉ để ôn lại kỉ niệm thôi.

Nhưng họ không ngờ mình lại xem được cảnh Kim Nhất Phàm múa chính ở quảng trường với các dì!

Lúc ở phòng livestream, Kim Nhất Phàm kiên quyết phải tắt máy quay, cũng kéo phần lớn các staff tham gia nhảy cùng, cho nên người xem không thấy được đoạn này, cũng tiếc nuối lắm.

Không ngờ trong tập chiếu lại có cảnh này!

Vì vậy, tổ tiết mục [Cuộc sống rảnh rỗi] tag Máy kiểm tra nói dối, cảm ơn cô đã cung cấp tài liệu để bọn họ có thể cắt nối hoàn chỉnh đoạn này!

[Haha, cái mông của bé Phàm, lắc đáng yêu ghê!]

[Vẻ mặt của nhân viên cũng tuyệt nữa! Meme bị ép phải làm việc, get!]

[Kim Nhất Phàm trông có vẻ hưởng thụ nhỉ? Ngoài miệng nói không nhưng cơ thể thành thật ghê!]

[Báo cáo! Tạ Tri Hành chạy giữa đường kìa! Tiếc quá, khum thấy ổng nhảy!]

[Hừ, tuy Tạ Tri Hành trốn tiết nhưng ổng có nhảy mười giây á! Tui có ghi hình lại ròi!]

[Úi giời ơi, cái mông vểnh kia làm tui muốn nhéo quá ~]

[Cảm giác mềm lắm nhỉ? Huhuh muốn nhéo quá!]

….

Cùng lúc đó, Hạ Trừng Trừng ở phòng xem phim tại Ngự Lâm Uyển mở xem tập 1 của [Cuộc sống rảnh rỗi].

Khác với fans, cô lựa chọn xem lại tập này ở màn hình lớn là vì muốn kiểm tra xem mình có dính vào không, có bị lộ không.

Tốt quá! Xem lướt một lượt tuy có cô xuất hiện nhưng đã bị chỉnh mờ, trông giống một staff nam, tuyệt đối không có dấu vết gì!

Bây giờ kiểm tra lại lần nữa!

Tạ Tri Hành ở công ty xử lý công việc xong thì về Ngự Lâm Uyển.

Anh đã hơn một tháng không về biệt thự Tử Kim hay ở rồi.

Bây giờ Ngự Lâm Uyển giống nhà của anh hơn.

Lúc về, Diệu Tổ phe phẩy cái mông nhỏ, hưng phấn xông lên. Một tháng này, cô bé đã trưởng thành hơn nhiều, cái tai luôn rũ xuống dựng thẳng lên.

Quang Tông cũng thấy anh, nhưng trước giờ cậu bé khá lạnh lùng, dù hai người có tình nghĩa dẫm zú nhưng zú anh cứng lắm, không mềm mại như của Hạ Trừng Trừng. Thế nên cậu bé chỉ liếc nhìn anh một cái rồi cao ngạo quay về ổ mèo của mình.

Tạ Tri Hành dịu dàng xoa đầu Quang Tông Diệu Tổ rồi hỏi dì Lưu: “Bà chủ đâu?”

Dì Lưu cầm áo khoác của anh, cười tủm tỉm: “Bà chủ đang xem show trong phòng xem phim ạ!”

Bà chú ý tới cái túi nhỏ màu hồng trong tay anh, mắt sáng rực: “Ông chủ mua quà cho bà chủ à?”

“Ừm.” Tạ Tri Hành lạnh nhạt nói, “Cũng không phải quà, chỉ là ly trà sữa thôi.”

Hôm nay, khi Tạ Tri Hành và thư ký Chu đi xem trung tâm thương mại mới mua thì thấy tiệm trà sữ này, người đứng xếp hàng mua khá dài.

Anh nhớ lần trước khi về từ nhà họ Kim, cô cũng thấy tiệm trà sữa này. Lúc đó cô dựa vào cửa sổ xe, nhìn dòng người dài ngoằng đang xếp hàng, ánh mắt thèm thuồng nói chắc tiệm này ngon lắm.

Tiếc là lúc đó họ không có thời gian dừng lại mua.

Hôm nay anh thấy tiệm trà sữa này, thế là bảo thư ký Chu vào xếp hàng mua.

Tạ Tri Hành cầm trà sữa đi vào phòng xem phim, cửa phòng khép hờ, anh định gõ cửa thì lại thấy nội dụng chiếu trong phòng, là hình ảnh của anh trong show [Cuộc sống rảnh rỗi]!

Tạ Tri Hành sửng sốt, nhìn Hạ Trừng Trừng trên sofa.

Hạ Trừng Trừng nghiêm túc nhìn màn hình, không để ý xung quanh. Lúc thì mặt mày cô cong cong, trong con ngươi mang theo sự dịu dàng khó nói.

Ánh mắt kia cứ như nhìn người mình yêu nhiều năm vậy.

Trái tim Tạ Tri Hành loạn nhịp.

Anh bừng tỉnh nhớ lại hình ảnh ở xưởng hôm nay, nhớ những lời thư ký Chu nói với anh.

Cô không cần tiền anh, không cần ké fame anh, thế cô ấy cần gì từ anh?

Chỉ có thèm thuồng cơ thể anh!

Tạ Tri Hành ngẩng đầu nhìn mình trên màn hình.

Thì ra, lúc trước cô bảo muốn xem mình tham gia show, là thật à…. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!