Lục Lỗi đi rồi. Ta biết khi trời hửng sáng thì thứ chờ đợi ta là màn tra hỏi vô cùng kịch liệt. Nào ngờ chưa tới canh hai khe cửa đã mở ra.

“Mãn Nhi, ngươi mau chạy đi.”

Đó là bác gái từng hỏi xin ta chỉ dạy cách nấu nướng. Bà lấy ấy áo lông từ trong bao ra, nhét vào ngực ta nói: “Ta biết ngươi là đứa trẻ ngoan nên không tin bọn họ, chờ Đạt Huy về rồi thì ta bảo hắn đến Đại Tống đón ngươi về!”

Vài lời giản dị làm ta rơi nước mắt. Chuyện trò chưa dứt thì cửa lại bị đẩy ra.

“Mãn Nhi.” Đây là người phụ nữ từng được ta khám bệnh giúp.

Người tới càng lúc càng đông, tất cả đều là người trong tộc ta từng giúp đỡ. Họ bảo ta tranh thủ trời còn tối để trốn đi.

“Ta không đi.” Ta dùng tay áo lau nước mắt trên mặt, bỗng dưng nhớ đến bàn tay to ấm áp của Đạt Huy.

Ta hít vào một hơi: “Ta và mọi người đều giống như nhau, ở nhà chờ phu quân chiến thắng quay về.”

Hừng đông, Ha Nỗ Nhã dẫn theo một đoàn người tới nơi giam giữ ta, thấy đám đông đứng sau lưng ta thì nói: “Các người muốn phản bội à?”

“Ngươi mới là người phản bội.”

Có nhiều người chống lưng nên trong lòng ta chẳng hề sợ hãi.

Ta nhìn những gương mặt đứng sau Ha Nỗ Nhã, vững giọng lên tiếng: “Phu quân của ta từng đánh đuổi con gấu mù tấn công người trong tộc, cũng từng dẫn dắt quân đội đẩy lùi kẻ địch đến quấy nhiễu vô số lần. Hắn giúp những ai sống đời du mục tìm thấy mái nhà cho riêng mình, hắn giúp tất cả gia đình không cần phiêu bạc khắp nơi.”

“Mọi người từng nói Đạt Huy là lòng kiêu hãnh của Nữ Chân, là anh hùng của mọi người. Vậy mà bây giờ khi kẻ địch xâm phạm đất đai Nữ Chân, phu quân ta đang chiến đấu vì tồn vong dân tộc, còn mọi người thì mưu đồ treo cổ vợ con hắn!”

“Bạn bè ở Đại Tống ta nói mọi người là Man Di, cho dù ta có làm gì đi nữa cũng không thể lấy lòng. Nhưng ta không tin! Không tin là dân tộc được phu quân ta bảo vệ này lại xấu xa như thế, ta không tin những người thân thiết từng đút hắn từng miếng ăn đến ngày khôn lớn lại đối xử với hắn như vậy!”

“Thế nên ta không rời khỏi đây, ta muốn ở lại nơi này, giữ gìn đất đai mà phu quân ta bảo vệ.”

Những người đứng sau Ha Nỗ Nhã bắt đầu dao động. Bọn họ chậm rãi nghiêng về phía ta.

“Các ngươi là đồ phản bội!” Ha Nỗ Nhã nôn nóng quay sang một bên hô lớn: “Mục Lặc, ta đáp ứng ngươi. Nếu hôm nay ngươi giết chết ả người Tống này thì ta sẽ gả cho ngươi, ủng hộ ngươi trở thành tộc trưởng mới!”

Ha Nỗ Nhã là con gái tù trưởng, ngoại hình ở phương Bắc coi như xinh đẹp, đủ sức hấp dẫn người khác dốc lòng vì nàng.

Không bao lâu sau, có một người đàn ông cao lớn từ đằng xa đi đến. Ta biết người này, hắn là Quốc Tướng (!) bên cạnh Đạt Huy, phụ trách ngoại giao giữa các bộ lạc và các công việc liên quan. Không ai đoán được là Đạt Huy vừa xuất chinh mà hắn đã vội làm phản.

Mục Lặc dẫn theo trai tráng do chính hắn triệu tập đi từng bước đến gần ta. Phụ nữ và trẻ em bị dọa sợ, rối rít lùi ra sau.

Ta lớn giọng nói với Ha Nỗ Nhã: “Ngươi luôn miệng nói người Tống chúng ta lừa đảo, vậy còn ngươi thì sao?”

“Thừa cơ Đạt Huy không có mặt để bắt tay với cấp dưới mưu phản là bất trung. Đạt Huy lẫn ta đều có ơn cứu mạng ngươi, bây giờ ngươi muốn giết hại ta là bất nghĩa. Nơi này toàn là phụ nữ và trẻ em yếu đuối tay không tấc sắt, ngươi tấn công chúng ta là bất nhân.”

“Hạng người bất trung bất nghĩa bất nhân như ngươi còn mặt mũi đâu mà đòi làm phu nhân tộc trưởng?”

Người xung quanh được ta cổ động nói theo:

“Đúng, nàng ta không thể trở thành phu nhân tộc trưởng được!”

“May mà lúc trước Đạt Huy không lựa chọn hạng người độc ác này!”

“Mục Lặc thấy Đạt Huy vắng mặt nên dã tâm trỗi dậy, trái tim hắn bị gấu mù ăn mất rồi!”

Phụ nữ cùng người già lập tức khởi nghĩa vũ trang, ai nấy đều cầm xẻng, chổi hoặc nồi sạn lao tới ăn thua đến cùng với đám người Mục Lặc. Sự thật chứng minh, bất kỳ trường hợp nào cũng không thể coi thường lực lượng má hồng.

Một đám đàn bà tuổi bình quân hơn năm mươi thế mà đánh đuổi được đám trai tráng ra ngoài. Bọn họ còn tiện tay trói Ha Nỗ Nhã lại luôn.

“Mãn Nhi, phải xử lý bọn này như thế nào?”

“Chờ phu quân chúng ta về đã.”

Ta nói xong thì mệt đứt hơi, lúc này mới cảm thấy bụng dưới đau âm ỉ.

“Mãn Nhi!”

Ta lập tức mất đi ý thức ngay sau tiếng gọi ấy.

...

Ta mang thai. Thân là một nửa thầy thuốc, thế mà tình trạng bản thân thế nào ta cũng không rõ. Ta nằm trên giường, được người trong tộc đắp chăn da thú lên. Mọi người ngồi vây quanh ta thành một vòng.

“May mà lần này tai qua nạn khỏi, không thì biết phải nói sao với Đạt Huy?”

“Nếu Đạt Huy ở đây thì tốt rồi, không biết hắn nghe tin này thì vui biết chừng nào!”

Trận chiến với Đại Tống kéo dài quá lâu. Xuân hạ gieo giống, đến thu thì gặt hái. Sang Đông tuyết lớn bay tán loạn, ta học theo người trong tộc trốn vào phòng, đốt lò sưởi giảng bài cho trẻ nhỏ.

Ta dạy bọn trẻ Tam Tự Kinh, Bách Gia Tính và Thiên Tự Văn. Ở nơi có thể xem là nghèo khổ lạnh giá đã vang lên tiếng đọc sách lảnh lót.

Xuân đến bụng ta đã lớn, có thể sinh bất kỳ lúc nào thì Đạt Huy quay về. Ta cử động khó khăn, người trong tộc không cho phép ta tùy tiện ra ngoài đi lại.

Ta tránh trong lều nhìn lén, thấy được người ngồi trên lưng ngựa đi bước khải hoàn. Người trong tộc vây xung quanh nhưng mặt hắn chẳng vui cười một chút nào.

Tầm mắt hắn đảo quanh, hình như đang nôn nóng tìm kiếm gì đó. Cuối cùng hắn vẫn không tìm được người hắn muốn.

Ta không đành lòng để hắn thất vọng nên la lên: “Phu quân!”

Giống như pháo hoa bung nở, phát ra ánh sáng lộng lẫy nơi đáy mắt Đạt Huy. Hắn xoay người xuống ngựa, bước nhanh tới chỗ ta.

Hắn sắp sửa ôm được ta rồi thì bị ngăn lại: “Khoan đã!”

Ta chỉ vào bụng mình nói: “Cẩn thận cấn phải con gái chàng.”

Đạt Huy đột nhiên khựng lại, mặt hắn dại ra không giống như thường ngày: “Nàng... nàng có thai?”

“Sắp sinh luôn rồi.”

Sau đó ta nhìn thấy ánh lệ nhòe trong mắt người đàn ông cao to này. Hắn nhẹ nhàng ôm ta nói: “Nàng vất vả rồi.”

Không ai nhắc tới chuyện gả thay, cũng không ai bàn đến những chuyện sau khi hắn rời đi, cùng với vô số chuyện không hay khác.

Mãi đến khi ta sinh đứa con đầu lòng cho Đạt Huy mới biết được hắn mang về một đám tù binh sau đợt chinh chiến. Trong đó có một người là chị cả của ta.

“Nàng tình nguyện đến đây.”

Đạt Huy nói là tình nguyện, nhưng theo cấp dưới mô tả thì nàng khóc la đòi đi theo hắn.

Lúc ấy hắn thống lĩnh quân đội hát vang tiến mạnh, sau khi đánh lui quân Tống thì thừa thắng xông lên. Vua Tống sợ vỡ mật, không chỉ chia một phần lãnh thổ rộng lớn cho Nữ Chân mà còn đồng ý phái nhiều chuyên gia lành nghề đến đây.

Ngoài việc dẫn dắt mọi người xây dựng phòng ốc, cày ruộng gieo giống, đồng thời còn cho phép lưu thông mậu dịch giữa hai nước. Kể từ đây Nữ Chân không chỉ mua được hàng hóa tiện nghi, mà còn có thể làm thương mại như người Tống.

Bất ngờ là giữa đường quay về xảy ra biến cố. Chị cả ta tuyên bố nàng mới là Quận chúa thật sự của Vương phủ, còn ta là hàng giả không đáng giá chút nào.

Sau này ta mới biết được cha ta hoang dâm vô độ, vài người con của ông tác oai tác quái nên bá tánh không nhịn được mà cáo trạng. Có người còn đột nhập vào cửa sau rồi đánh chết cha và anh trai ta.

Không có Vương gia, Vương phủ bắt đầu xuống dốc. Hiện giờ người trong Kinh cũng coi chị cả ta là chó nhà có tang, đòi đuổi đánh ra khỏi thành nên nàng đành thu dọn vàng bạc châu báu trốn đi.

Ta nghe xong thì tâm trạng phức tạp không rõ, hỏi phu quân là: “Chị cả xinh đẹp lắm, còn là lá ngọc cành vàng, chàng không động lòng à?”

“Nàng coi ta là loại người nào, gặp ai ta cũng động lòng được hết hả?” Đạt Huy chau mày: “Huống chi ta chỉ cần hầu hạ mỗi một cô nàng yếu ớt là nàng thôi đã thấy đủ lắm rồi.”

“Không đúng, chàng quên con chúng ta rồi à?” Ta ôm đứa bé trong lòng nói.

Đạt Huy nháy mắt trở nên hiền hòa: “Đúng rồi, nhưng tương lai con bé sẽ gặp được người đàn ông của riêng mình. Còn cả đời ta chỉ cần nàng là đủ.”

“Cho nên... chàng định xử lý chị cả ta thế nào?”

“Người trong tộc đang sửa sang lại nhà cửa nên cần rất nhiều tay sai làm việc nặng. Nếu nàng ấy muốn kiếm ăn ở nơi lạnh lẽo này thì giữ lại cũng được.”

“Nếu nàng muốn chạy thì sao?”

“Thì để nàng đi thôi.” Đạt Huy nhìn ta nói: “Ít nhất thì ta rất cảm ơn nàng ấy.”

“Cảm ơn chuyện gì?”

“Cảm ơn nàng ấy đã đưa nàng đến bên cạnh ta.”

Sau đó, rất lâu sau đó nữa ta có hỏi Đạt Huy: “Vào đêm tân hôn, lần đầu tiên nhìn thấy ta thì chàng đã có suy nghĩ thế nào?”

“Ta suy nghĩ... người này mềm mại lại xinh đẹp, lúc động phòng ta phải cẩn thận chút mới được, làm ơn đừng tắt thở trên người ta.”

Hai mắt ta trợn tròn: “Khi đó rõ ràng chàng nói là muốn đưa ta quay về!”

“Nói dóc đấy.”

Đạt Huy khàn giọng nói bên tai ta: “Lần đầu nhìn thấy nàng là đầu óc ta toàn suy nghĩ xem phải ăn nàng thế nào, trước nay chưa từng nghĩ đến chuyện đưa nàng về.”

Khó trách năm đó ta đến phố bán hoa tìm các chị em thảo luận kỹ nghệ thuần phục phu quân, câu cuối cùng các nàng khuyên ta là: Trần đời con quạ nào cũng đen, lời đàn ông nói không thể tin là thật!

......

(Hoàn thành)

......

(!) Quốc Tướng: tương đương chức Thủ tướng ngày nay. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!