Thiết kế của cổ trạch Hoắc gia được thiết kế khi Hoắc lão gia tử vẫn còn tại thế, bậc cửa được xây dựng theo phong cách cổ điển vô cùng cao.

Cú ngã này Hoắc Yến choáng váng đầu óc, quỳ rạp trên mặt đất một lúc cũng không lấy lại được tinh thần.

Tô Thụy đi về phía trước nghe thấy tiếng động, đợi một lúc mới quay đầu lại nhìn, cậu ta nhỏ giọng kêu lên một tiếng trước sau đó nhanh chân bước tới chỗ Hoắc Yến: "Anh Yến, anh không sao chứ?"

Đầu óc Hoắc Yến ong ong vang lên, đau đến mức hắn nhe răng trợn mắt, một tay chống đỡ cơ thể cố gắng đứng dậy nhưng lại bị cơn đau dẫn đến thoát lực.

Tô Thụy vội vàng tiến lại vươn tay ra trước khi quản gia đỡ.

Hoắc Yến dựa vào sức lực của hắn mới chậm rãi đứng dậy.

Tiếng ngã ban nãy thật sự có chút lớn, mẹ Hoắc cũng có chút lo lắng, chần chừ đứng dậy.

Diệp Lạc Dao nghển cổ lên xem náo nhiệt, thấy cảnh tưởng này không nhịn được chậc chậc:

【 Tô Thụy cũng quan tâm anh hai đấy chứ, xem ra bạch nguyệt quang cũng không phải hoàn toàn đến với anh hai là vì tiền. 】

【 Lúc trước khi mình đọc tiểu thuyết còn cho rằng cậu ta thật sự đang lợi dụng anh hai, dù sao nam nhân sinh con cần rất nhiều tiền! 】

Hoắc Yến nghe được lời này, biểu tình nhất thời vặn vẹo.

Thằng nhóc Diệp Lạc Dao này muốn nói lung tung đến khi nào?!

Nghĩ đến điều gì đó, Hoắc Yến vội vàng ngẩng đầu phát hiện trên mặt Tô Thụy không có gì bất thường mới thở phào.

Xem ra mấy lời lảm nhảm của Diệp Lạc Dao chỉ có nhà bọn họ nghe thấy.

Đây là tin tốt, Hoắc Yến không muốn người trong lòng mình nghe mấy lời vô nghĩa bất lương này.

Mà mẹ Hoắc vừa đứng lên nghe thấy lời này, trong lòng có ý nghĩ, cùng Hoắc Cảnh bốn mắt nhìn nhau, kế sách hiện trong đầu.

Ngay từ lần đầu tiên Hoắc Yến nhắc đến Tô Thụy trước mặt bọn họ, Hoắc gia đã cử người đi điều tra toàn bộ tư liệu của Tô Thụy.

Thô Thụy và Hoắc Yến là bạn cùng lớp hồi đại học, khi còn học đại học Hoắc Yến đã bắt đầu theo đuổi Tô Thụy, chỉ là Tô Thụy khi đó đã có người yêu, mà Hà Thời "cha đứa bé" trong miệng Diệp Lạc Dao vừa nói liền không chút do dự từ chối lời tỏ tình của Hoắc Yến.

Sau khi Hoắc Yến bị từ chối đã ủ rũ một khoảng thời gian, rồi dựa theo sự sắp xếp của Hoắc Cảnh tiến vào đoàn đóng phim, thời gian rất lâu sau giữa Tô Thụy và hắn không còn liên hệ nữa.

Cho đến khi Tô Thụy tốt nghiệp đại học vào năm ngoái, cũng dấn thân vào giới giải trí.

Khi đó Hoắc Yến đã là Tân Kim ảnh đến trong giới giải trí, mà Tô Thụy chỉ là một người mới vừa tiến vào giới giải trí.

Dưới sự cơ duyên trùng hợp, cả hai người cùng tiến vào chung một đoàn phim, tương tác lại dần dần tăng lên.

Sau đó hai người xảy ra chuyện gì thì mẹ Hoắc không biết, chỉ biết sau khi lần quay phim lần này kết thúc, Hoắc Yến và Tô Thụy tiếp xúc càng ngày càng nhiều nhưng đến thời điểm này, Tô Thụy vẫn chưa cùng Hà Thời chia tay.

Cho đến bốn tháng trước, Hà Thời ra nước ngoài đào tạo sâu mới nói lời chia tay với Tô Thụy.

Mà không bao lâu sau khi Tô Thụy chia tay với Hà Thời liền đi cùng Hoắc Yến.

Khi đọc tư liệu, mẹ Hoắc và ba Hoắc đã sinh ra nghi ngờ.


Thông qua sự nhắc nhở vừa nãy của Diệp Lạc Dao ——

Mẹ Hoắc chậm rãi ngồi xuống sofa, nhìn bóng lưng đứng chung thân mật của hai người, trong lòng cười lạnh, nhẹ nhàng nói: "Hoắc Yến, hôm nay chỉ cần con rời khỏi nhà, sau này tất cả thẻ của con đều sẽ bị đóng băng."

Hoắc Yến quay đầu nhìn mẹ Hoắc, trong mắt tràn đầy vẻ khó tin.

Diệp Lạc Dao chỉ nói nhảm mấy câu, mẹ Hoắc liền tin?!

Mẹ Hoắc bình tĩnh nhìn thẳng vào Hoắc Yến, ý nói: Bà tin đó.

Hoắc Yến tức cười.

Nếu không phải Tô Thụy vẫn ở bên cạnh, hắn khẳng định muốn cãi nhau với mẹ Hoắc hai câu.

Hít sâu một hơi, Hoắc Yến rất nhanh bình tĩnh lại, đồng thời cũng hiểu ý của mẹ Hoắc.

Bọn họ chẳng qua muốn dùng loại phương pháp này nói với Tô Thụy, mình rời khỏi Hoắc gia sẽ chỉ còn hai bàn tay trắng, ép Tô Thụy chủ động từ bỏ mình.

Mấy người mẹ Hoắc cho rằng Tô Thụy cố tình tiếp cận mình vì tiền cho nên chặn thẻ ngân hàng của mình, Tô Thụy sẽ rời khỏi hắn.

Nhưng bọn họ nghĩ sai rồi.

Sai hoàn toàn!

Hoắc Yến ngẩng đầu, không chút do dự nói với mẹ Hoắc: "Được thôi, cắt đi."

Nói xong, Hoắc Yến vươn tay về phía Tô Thụy: "Tiểu Thụy, chúng ta đi ——."

Tầm mắt Diệp Lạc Dao nhìn theo động tác của Hoắc Yến, cậu là người đầu tiên chú ý đến vẻ sửng sốt trong một giây của Tô Thụy, mới đặt lên tay Hoắc Yến, trước khi rời đi còn nhìn trong phòng một lần.

Vừa xoay người, Diệp Lạc Dao chú ý đến bụng của Tô Thụy, cậu kinh ngạc:

【 Nè, mình mới phát hiện hình như bụng Tô Thụy có chút lộ rõ quá rồi? 】

Hoắc Yến: "......."

Diệp Lạc Dao nghĩ lại cốt truyện trong nguyên tác, hiểu ra:

【 Cũng đúng, bình thường mang thai sẽ bắt đầu lộ rõ sau 12 tuần, nam nhân chắc cũng như vậy! 】

Cánh tay Hoắc Yến đỡ Tô Thụy cũng vô thức siết chặt.

Tô Thụy có chút đau, nhỏ giọng kêu lên một tiếng, quan tâm nhìn Hoắc Yến: "Anh Yến, sao vậy?"

Hoắc Yến vội buông lỏng tay: "Xin lỗi, có làm em đau không?"

Tô Thụy đặc biệt đau nhưng trên mặt vẫn nở nụ cười.

【 Lòng bao dung vô hạn, cấp bậc khá cao! 】


Diệp Lạc Dao đánh giá.

Hoắc Yến lại hít một hơi lạnh.

Hoắc Cảnh đúng lúc mở miệng tạo áp lực: "Anh cũng sẽ liên hệ với công ty chấm dứt hợp đồng với chú, trước mắt mọi thông báo thảo luận hiện tại sẽ dừng lại, chú không những phải trả một khoảng tiền bồi thường thiệt hại lớn, sau này ít nhất trong vòng một năm, chú sẽ không có bất luận thông báo nào."

Hoắc Yến cũng không nhịn được nữa, tức giận nói: "Các người chẳng lẽ cho rằng làm như vậy có thể ép được tôi sao?"

Hoắc Cảnh bình tĩnh phân tích: "Trước mắt trong tay cậu có hai đại ngôn cao cấp, chỉ riêng tiền vi phạm hợp đồng của hai đại ngôn này cũng lên tới 3000 vạn."

Hoắc Yến nghiến răng: "Tôi bồi thường được!"

Dừng một chút, hắn bổ sung: "Hơn nữa, Tiểu Thụy cũng không phải người nông cạn như các người nghĩ! Tôi tin Tiểu Thụy sẽ cùng tôi dựng lại cơ đồ!"

Diệp Lạc Dao chớp chớp mắt: 【 Vậy anh hai anh trực tiếp hỏi Tô Thụy thử xem, anh trả tiền vi phạm hợp đồng xong trong người chỉ còn lại 5 vạn tệ, hỏi thử Tô Thụy xem cậu ta có đồng ý nuôi anh hay không? 】

Mẹ Hoắc và Hoắc Cảnh đồng thời đưa mắt tán thành về phía Diệp Lạc Dao.

Diệp Lạc Dao hai mắt sáng quắc một lòng ăn dưa, căn bản không chú ý đến sắc mặt thay đổi của người xung quanh.

Hoắc Yến lại thu hết toàn bộ ánh mắt của hai người vào trong mắt, hắn chỉ cảm thấy hoang đường buồn cười, tình cảm của hắn và Tô Thụy ổn định, căn bản không cần thử!

Nghĩ vậy, Hoắc Yến như muốn xác nhận quay đầu nhìn sang Tô Thụy: "Tiểu Thụy......"

Ngay khi mẹ Hoắc nói sẽ dừng toàn bộ thẻ ngân hàng của Hoắc Yến, sắc mặt Tô Thụy đã dần dần thay đổi.

Lại nghe thấy lời Hoắc Cảnh nói, sắc mặt cậu ta liền có chút khó coi.

Thấy Hoắc Yến nhìn sang, Tô Thụy vội vàng điều chỉnh lại biểu cảm trên mặt.

Nhưng vẫn chậm một giây.

Hoắc Yến rõ ràng nhìn thấy thần sắc phức tạp chợt lóe lên trên mặt Tô Thụy.

Hắn lắc đầu, lại tập trung nhìn, đối diện với con ngươi có chút lo lắng của Tô Thụy.

Tô Thụy nhỏ giọng hỏi: "Anh Yến, anh không thoải mái sao?"

Hoắc Yến cẩn thận nhìn Tô Thụy, không nhìn thấy bất thường trên mặt cậu ta.

Chắc do mình nhìn nhầm thôi, Hoắc Yến ở trong lòng tự an ủi, mở miệng nói: "Không sao, chúng ta đi thôi."

Hai người xoay người muốn đi.

Ba Hoắc rốt cuộc mở miệng, thêm dầu vào lửa: "Hoắc Yến, con cũng biết bọn ta không nói đùa."

Hoắc Yến nghiến chặt: "Con đương nhiên biết! Ba, ba cũng đừng k1ch thích con!"


Nói xong, Hoắc Yến quay đầu nhìn Tô Thụy vẻ mặt lo lắng bên cạnh mình.

Hắn và Tô Thụy lưỡng tình tương duyệt, nếu không phải bởi vì chuyện ngoài ý muốn xảy ra tối hôm đó, Tô Thụy cũng sẽ không ngoài ý muốn mà mang thai......

Nghĩ vậy, ánh mắt Hoắc Yến lại lần nữa rơi trên bụng nhỏ của Tô Thụy.

Vừa nhìn, Hoắc Yến liền sửng sốt

Bụng mang thai hai tháng......

Lớn như vậy sao?

Ý nghĩ này vừa xuất hiện thoáng qua trong đầu, Hoắc Yến liền giật mình. ngôn tình sủng

Hắn rốt cuộc đang nghĩ cái gì?

Sao hắn có thể bị ảnh hưởng bởi lời nói nhảm của Diệp Lạc Dao!

Chắc gần đây Tiểu Thụy đã béo lên một chút!

Béo lên là tốt, béo lên là tốt!

Cú ngã ban nãy có chút nghiêm trọng, bây giờ Hoắc Yến đi đường đều phải chậm rãi bước đi.

Phải mất nửa ngày bọn họ mới ra khỏi Hoắc trạch khoảng hai ba mét.

Mắt thấy đã rời đi một khoảng cách, xác định người trong biệt thự không nghe được âm thanh của bọn họ, Tô Thụy mới nhỏ giọng nói: "Anh Yến, ban nãy dì và anh cả nói thật sao? Bọn họ thật sự chuẩn bị......."

Hoắc Yến ngẩng đầu nhìn Tô Thụy, không nhìn thấy chút dị thường nào trên mặt cậu ta, do dự một giây vẫn quyết định ăn ngay nói thật: "Người nhà anh luôn nói thật."

Dù là ba Hoắc hay là mẹ Hoắc, hoặc Hoắc Cảnh đều có tính cách nói một không hai, đây cũng là nguyên nhân tại sao sau khi Hoắc Yến biết Tô Thụy mang thai nhất định phải đưa cậu ta về nhà.

Nếu không được sự chấp nhận của người trong nhà, con của hắn và Tô Thụy chắc chắc phải sinh sống trong nơi tối tăm, không chừng sẽ phải chịu chút ủy khuất.

Hoắc Yến là một người đàn ông có trách nhiệm, hắn không mong con mình sinh ra mà không có gia đình trọn vẹn, cho nên dù biết rõ sẽ nhận được sự phản đối của gia đình vẫn kiên quyết đưa Tô Thụy về nhà.

Nghe được câu trả lời khẳng định của Hoắc Yến, sắc mặt Tô Thụy đột nhiên thay đổi.

Hoắc Yến đã dời ánh mắt cho nên không nhìn thấy sắc mặt đột nhiên trở nên khó coi của cậu ta, nói tiếp: "Lát nữa anh sẽ một mình đi bệnh viện một chuyến, em về nhà trước đi, chờ anh đi bệnh viện xử lý vết thương xong sẽ đến đón em. Ba mẹ anh làm việc rất quyết đoán, biệt thự của anh khẳng định không thể ở được nữa, em yên tâm, anh sẽ nhanh chóng tìm một căn nhà tốt một chút, chúng ta dọn qua đó trước. Sáng mai có phản vẫn cần đến bệnh viện khám thai hay không....."

Bước chân Tô Thụy đột nhiên dừng lại.

Hoắc Yến nhận ra cậu ta dừng chân, trong lòng bỗng lộp bộp một tiếng: "Tiểu Thụy, sao vậy?"

Tô Thụy đã nhanh chóng điều chỉnh biểu cảm trên mặt, khi nghiêng đầu nhìn Hoắc Yến, hốc mắt đã đỏ ửng: "Anh Yến, ngày mai khám thai anh không cần cùng em đi, em có thể tự mình đi."

Hoắc Yến biểu tình cứng đờ, trong chớp mắt hắn cho rằng mình nghe nhầm rồi.

Một lúc sau, hắn mới như tỉnh táo lại, kéo khóe miệng bị thường lộ ra nụ cười: "Tiểu Thụy, anh là cha đứa bé, khám thai anh đương nhiên phải đi cùng em....."

Tô Thụy đột nhiên buông tay Hoắc Yến: "Anh Yến, anh ở lại trong nhà đi."

Sắc mặt Hoắc Yến phút chốc trở nên khó coi, tiến lên phía trước một bước muốn kéo tay Tô Thụy.

Tô Thụy bỗng lùi lại phía sau một bước.

Ở trên sofa trong phòng khác không nhìn thấy được tình huống ngoài sân, Diệp Lạc Dao ôm điện thoại vừa đến cửa liền nhìn thấy cảnh này, hai mắt sáng bừng nhịn không được hát:


【 Động tác lùi nửa bước của em thật nghiêm túc! 】

【 Động tác nho nhỏ lại gây ra thiệt hại và đắng cay lớn như vậy! 】

Tiếng hát lạc điệu ngay lập tức lọt vào tai tất cả thành viên Hoắc gia.

Hoắc Yến cũng nghe thấy tiếng hát méo mó này, nhưng hắn lúc này căn bản không rảnh quan tâm, hơi thở nghẹn lại trong lồ ng ngực hắn, hắn cố gắng không làm cảm xúc của mình tràn ra ngoài, chỉ khó hiểu nhìn Tô Thụy: "Tại sao? Anh biết nhà anh không chấp nhận em khiến em chịu ủy khuất, nhưng Tiểu Thụy em yên tâm, anh chắc chắn......"

"Nhưng em không thể vì đứa nhỏ mà chia cắt anh và người nhà của anh!" Tô Thụy tựa hồ tìm được lý do, bỗng chốc ngẩng đầu, một giọt nước mắt nóng hổi từ khóe mắt rơi xuống.

Diệp Lạc Dao: 【 Phụt ha ha ha ha ha ha —— 】

Tiếng cười không lớn.

Nhưng đặc biệt chói tai.

Hoắc Yến mạnh mẽ đè ép gân xanh nổi lên, nghiêm túc nhìn Tô Thụy: "Anh sẽ không hối hận, cũng sẽ không trách em, Tiểu Thụy, chỉ cần em có thể ở bên cạnh anh, anh......."

"Nhưng em sẽ tự trách chính mình." Tô Thụy khóc thật sự thương tâm, nước mắt ào ào rơi xuống: "Em sẽ cảm thấy áy náy, bọn họ dù sao cũng là người nhà của anh Yến, làm sao có thể bởi vì em mà cắt đứt hoàn toàn được? Hơn nữa..... anh Yến, hôm nay nếu anh thật sự đi cùng em, đại ngôn, bộ phim sắp tới của anh, còn có đoàn đội của anh thì phải làm sao? Chúng ta đã là người trưởng thành, không thể không chịu trách nhiệm! Nếu anh thật sự muốn giải tán đoàn đội, vậy nhiều người thất nghiệp như vậy phải làm sao bây giờ?"

Hoắc Yến mở miệng lại nhanh chóng khép lại, nửa ngày mới nói: "Nhưng..... hiện tại chẳng phải anh đang chịu trách nhiệm hay sao?"

Tô Thụy quay đầu: "Điều này không thể nói nhập làm một!"

Diệp Lạc Dao: 【 Thật là một lý do có logic nhất quán! 】

Hoắc Yến không giữ được nụ cười trên môi được nữa, thần sắc vắng vẻ, trái tim như bị kim đâm: "Vậy...... Tiểu Thụy, em nói cho anh biết, bây giờ anh nên làm thế nào?"

Diệp Lạc Dao xem qua rất nhiều tiểu thuyết, hiểu rõ cốt truyện lúc này sẽ phát triển thế nào, ở trong lòng hò hét:

【 Em biết! Em biết! 】

【 Đương nhiên là ở lại chuyển tiền cho em! 】

Giọng nói của Diệp Lạc Dao văng vẳng bên tai, Hoắc Yến đột nhiên có chút sợ hãi khi nghe được câu trả lời của Tô Thụy.

Một khắc sau, nghe Tô Thụy dùng giọng điệu vô cùng ủy khuất nói ra câu trả lời nhất quán với suy đoán của Diệp Lạc Dao nhưng uyển chuyển hơn ——

"Anh ở lại trong nhà đi, đừng vì em mà cãi nhau với ba mẹ anh trai, điều này không đáng. Đứa nhỏ trong bụng em là của anh, cũng là của em, em khẳng định sẽ chăm sóc tốt cho đứa bé......" Dừng một lúc, cậu ta yếu ớt mỉm cười: "Còn những chuyện khác, em không cầu gì hơn, đợi sinh bảo bảo xong em sẽ cố gắng làm việc, cố gắng cho nó một hoàn cảnh trưởng thành tốt hơn."

Tô Thụy nói: "Anh Yến anh là ba của bảo bảo, em tin anh sẽ không đối xử tệ với em và bảo bảo."

Diệp Lạc Dao lắc đầu:

【 Xem đi! Không khác gì nói muốn tiền! 】

【 Còn nói không phải vì tiền mới ở bên anh hai luyến ái não của mình! 】

Tô Thụy đã kiên quyết, xoay người rời đi, còn không quên để lại một câu: "Đừng đuổi theo!"

Hoắc Yến đau lòng nhìn theo bóng lưng của Tô Thụy, trên mặt toàn bộ đều là không tin được, cho đến khi mắt thấy Tô Thụy bước nhanh ra khỏi sân của biệt thự, hắn mới chịu đả kích thật sự mà lui phía sau một bước, thân thể lung lay sắp đổ.

Diệp Lạc Dao kịp thời để lại lời bình:

【 Anh hai trông như sắp vỡ vụn~ 】

Hoắc Yến không kiềm chế được tâm trạng, máu nóng dâng trào, hơi thở vẫn tắc nghẽn nơi lồ ng ngực, bởi vì xoay người quá gấp, trước mắt bỗng tối sầm, cứ như vậy mà ngất đi!



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!