Mãi đến một thời gian sau, nàng thiếu chút nữa bị kẻ khác làm nhục thì gặp được người đó. Ban đầu nàng chỉ cảm thấy hắn giống người nàng từng quen. Về sau nàng mới dám chắc chắn người nọ chính là tiểu hòa thượng mà nàng vẫn luôn nhớ mong.

Nàng đã biết được tên thật của hắn, hắn tên Đường Trạch.

Cái tên nghe rất êm tai, rõ ràng nàng có thể đi gặp hắn, nhưng mà nàng không dám.

Nàng vốn dĩ là người sắp chết, mà Đường Trạch ở Giang Châu là công tử nhà phú thương. Cuộc sống về sau sẽ vô cùng mỹ mãn hạnh phúc, mà không cần đến sự xuất hiện của nàng.

Có thể gặp lại hắn đã khiến nàng vô cùng vui vẻ. Còn về chuyện hồi nhỏ, nàng sẽ coi nó như một hồi ức tươi đẹp ấm áp trong quãng đời còn lại…

Hắn tới tìm nàng, nàng đều lấy cớ chối từ.

Thậm chí biết hắn nhận ra nàng, muốn quan tâm đến nàng, nhưng nàng vẫn lùi bước.

Nàng cố ý tỏ ra không quen biết hắn, cố ý trêu ghẹo* hắn.

(*勾三搭四 câu tam đáp tứ: ý chỉ người lố lăng đi trêu ghẹo người khác, người không đàng hoàng đứng đắn…)

Hắn rốt cuộc cũng rời đi rồi.

Nguyên Doanh Doanh tựa người vào cửa sổ, lặng lẽ mỉm cười.

Đối với nàng mà nói, đây cũng là một loại giải thoát.

Nàng biết mình không sống được bao lâu nữa, không nên chậm trễ hắn. Chỉ là nàng vẫn không cam lòng.

Rõ ràng nàng sắp buông bỏ được hắn thì hắn lại xuất hiện, vẫn khiến nàng chật vật như vậy.

Khi biết Đường Trạch quay về Giang Châu, Nguyên Doanh Doanh cảm thấy mình có thể an tâm chờ đợi cái chết. Nhưng thay vào đó, nàng chờ được lời cầu thú của hắn.

Hắn đã biết chuyện của nàng, hắn nói hắn chăm sóc nàng lâu như vậy. Hiện tại hắn nguyện ý cùng  nàng vượt qua những tháng ngày còn lại.

Tuy rằng hắn không nói là ai nói cho hắn biết, nhưng nàng có thể đoán được đó là Sở An Nhan.

Hoàn cảnh của nàng ấy giống nàng, nàng ấy sao có thể không hiểu nàng được?

Trên thực tế, An An thật sự hiểu quá rõ sự tham luyến giấu sâu trong đáy lòng nàng.

Cũng may, có người nghiên cứu chế ra thuốc giải độc niết bàn, đây là điều mà nàng nằm mơ cũng không dám nghĩ tới.

Giống như cho nàng cơ hội được sống lại một lần nữa, để nàng có thể ở bên cạnh Đường Trạch lâu hơn một chút.

Tuy trải qua đủ mọi đau khổ, nhưng cuối cùng vẫn may mắn có được hạnh phúc.

****

Vì dẹp loạn Chu quốc, Sở Thần chủ động đề cử Diệp Họa đi biên quan trấn áp Chu quốc cùng hắn.

Hiện tại trong lòng bọn họ vô cùng rõ ràng, Đại Hổ thực ra là hoàng tử Chu quốc. Chính vì vậy, nên mục đích của chuyến đi này là muốn đàm phán hòa bình với Chu quốc, xây dựng mối quan hệ tốt đẹp trăm năm.

Về phần Diệp Họa, theo như lời Sở Thần nói, tính mạng của hắn vô cùng quý giá, nên cần có người bảo vệ.

Hơn nữa Diệp Họa rất được lòng dân chúng. Có nàng ở đây, Chu quốc sẽ kiêng kị đôi chút.

Ở biên quan, hôm nay bọn họ nhận được một bức thư.

Thư là Môc vương gửi tới, nói muốn mời bọn họ qua thượng nghị nói chuyện công việc.

“ Đây là Hồng Môn Yến, đến kẻ ngốc cũng biết tâm tư của Mộc vương không hề đặt ở đây ”. Diệp Họa mở miệng, đang muốn nói từ chối. Ai biết tên ngốc Sở Thần lại đồng ý.

(* 鸿门宴 Hồng Môn Yến: ý chỉ một cái bẫy hay một tình huống vui vẻ nhưng trong thực tế lại nguy hiểm).

“ Ngươi bị điên à? Muốn đi thì tự ngươi đi, xảy ra chuyện cũng đừng tìm ta! ”. Diệp Họa nhíu mày, có chút giận.

“ Yên tâm, ăn cơm không cần trả tiền thì sao có thể bỏ lỡ. Hiện tại ngươi là thị vệ đi theo bên cạnh ta, chuyện của ta chính là chuyện của ngươi, không cho phép từ chối ”. Sở Thần phe phẩy cây quạt trước mặt Diệp Họa, nhưng lại bị nàng đẩy ra. Nàng không nói hai lời nổi giận đùng đùng đi ra ngoài cửa.

Sở Thần gấp cây quạt lại, sắc mặt trở lên nghiêm túc.

Không vào hang cọp sao bắt được cọp con?

Mộc vương đã có ý mời, sao hắn có thể bỏ lỡ cơ hội này được.

Hắn đã đồng ý với Sở An Nhan, phải bảo vệ Sở quốc thật tốt.

Nhưng mà nha đầu chết tiệt kia, lại đem hết gánh nặng ném qua cho hắn, còn bản thân không biết đang vui sướng ở chỗ nào rồi.

Sở Thần thở dài, đứng tại chỗ thật lâu.

– Hoàn toàn văn –

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!