Ta muốn đẩy hắn ra nhưng lại cảm nhận được toàn cả người mình cũng bắt đầu nóng ran, không còn chút sức lực nào.

Đầu óc ta trở nên hỗn loạn, trong lúc mơ hồ, ta nhớ tới một việc.

Theo cốt truyện, khi ta đang ngủ thì đột nhiên giật mình do Triệu Thanh Uyên xâm nhập, ta sợ hãi la to, hắn muốn che miệng nên đã đè ta xuống giường, nhưng giọng của ta đã gọi Tiêu Thiên Hành và hạ nhân chạy tới. Lúc bọn họ đẩy cửa vào, Triệu Thanh Uyên đang khó chịu khắp người hốt hoảng chạy trốn từ cửa sổ. Tiêu Thiên Hành chửi ta là đồ kỹ nữ, sau đó còn tìm không ít tên ăn mày đến c**ng hiếp ta. Hắn còn đóng cửa lại, để mặc cho đám ăn mày kia tra tấn ta đến mức sống không bằng chết. Sáng hôm sau tỉnh dậy, ta đau lòng muốn chết, không ngờ Tiêu Thiên Hành lại đối xử với ta tàn nhẫn như thế, hại ta sảy thai, hại ta bị c**ng hiếp.

Lúc đọc tới đoạn này, ta đã giận tới mức đánh em gái mình một trận.

Sáng hôm sau, cả người ta đau nhức, tỉnh dậy khi bình minh chỉ vừa ló dạng.

Triệu Thanh Uyên đã biến mất tự lúc nào, chỉ bỏ lại một mớ hỗn độn và lặng thinh.

Ta mơ màng ngồi dậy, nếu không phải cơ thể vẫn còn đau nhức như bị xe cán, ta thật sự nghi ngờ mình mới chỉ nằm mơ một giấc.

Ta nhớ lại cốt truyện, hiểu ra tối hôm qua Triệu Thanh Uyên làm thế là vì có kẻ cố ý thả hương kích d*c trong phòng.

Ta vừa dọn dẹp giường ngủ xong xuôi, bên ngoài đã vang lên những tiếng ồn ào.

Liễu Tuyết Nhi kích động nói: “Tối hôm qua trước khi Hương Nhi hôn mê đã tận mắt nhìn thấy có một nam tử chạy vào phòng của vương phi tỷ tỷ! Các ngươi còn không mau tránh ra. Vương phi tỷ tỷ mà xảy ra chuyện gì, ai dám gánh vác hậu quả!”

Giọng nói của nàng ta còn chưa dứt, cửa phòng của ta đã bị người khác phá tan.

Ngay sau đó, Liễu Tuyết Nhi dẫn theo một đám người xuất hiện. Tiêu Thiên Hành nghiêm mặt, nhìn một lượt khắp phòng của ta, Liễu Tuyết Nhi cũng sốt ruột nhìn khắp nơi, nhưng trong phòng chỉ có một mình ta.

Ta cười lạnh: “Các ngươi giỏi lắm, ta đường đường là trưởng công chúa, vương phi của vương phủ. Khuê phòng của ta là nơi các ngươi có thể tùy ý ra vào?”

Liễu Tuyết Nhi vội vàng im lặng kéo lấy ống tay áo Tiêu Thiên Hành, còn tủi thân nói: “Vương phi tỷ tỷ, nô gia chỉ lo ngài xảy ra chuyện không may thôi, thật sự không cố ý.”

Ta tất nhiên cũng nhận ra, Triệu Thanh Uyên tối hôm qua và hương kích d*c trong phòng chắc chắn có liên quan tới Liễu Tuyết Nhi, nhưng bây giờ ta không rảnh mà đối đáp với bọn họ.

“Tránh ra!”

Ta nhấc chân muốn ra ngoài, Triệu Thanh Uyên đã chạy, ta phải mau chóng tìm được hắn.

Tiêu Thiên Hành mất kiên nhẫn chặn trước mặt ta, còn uy hiếp nói: “Phượng Cửu Ương, ngươi lại muốn tiến cung mách tội ta đấy hả? Có giỏi thì thử xem, bổn vương cũng không sợ đâu.”

Ta biết Tiêu Thiên Hành không sợ hoàng đế, bởi vì hắn không những là vương gia khác họ, còn kết bè kết cánh, nắm trong tay 50 vạn đại quân.

Hoàng huynh của ta sợ hắn sinh lòng mưu phản, cho nên mới ban hôn cho ta với hắn, muốn Tiêu Thiên Hành nể tình quan hệ của chúng ta, kiêng dè một chút.

Nhưng Tiêu Thiên Hành lại thấy ta không biết xấu hổ, ép hắn cưới ta, hại hắn không thể cho Liễu Tuyết Nhi thân phận chính phi.

Hắn ghét ta, còn hận không thể tra tấn ta thừa sống thiếu chết.

Ta vẫn rời khỏi vương phủ, về phủ công chúa gọi một đám thị vệ, kéo nhau tới một ngõ hẻm ngư long hỗn tạp*.

*Ngư long hỗn tạp: Đủ mọi hạng người

Trong sách có viết, Triệu Thanh Uyên mất trí nhớ, từng bị một đám lưu manh phố phường ức hiếp ở nơi này, chẳng những võ công của hắn mất hết, cả gân tay gân chân cũng bị cắt đứt.

Hắn sẽ vì chuyện ấy mà hoàn toàn biến thành vai ác.

Sau khi hồi phục lại ký ức, trong tay nắm quyền lực, hắn đã chém hết những kẻ từng ức hiếp mình, trong đó còn có cả ta.

Hắn nghĩ rằng người bỏ thuốc hắn hôm đó chính là ta, hại hắn trở nên suy yếu, không thể đối phó với đám lưu manh, rơi vào kết cục thê thảm.

Ta vội vàng chạy đến con ngõ nhỏ, lập tức nhìn thấy gương mặt anh tuấn và vóc dáng cao lớn của Triệu Thanh Uyên.

Hắn mặc một bộ huyền bào được lấy từ của hồi môn của ta.

Hiện giờ hắn đang dùng kiếm đâm thủng ngực của tên lưu manh cuối cùng.

Ta nhìn máu rơi đầy dưới đất, dường như thấy được cảnh tượng hắn sẽ dùng kiếm đâm mình sau này.

Ngay khi Triệu Thanh Uyên quay qua nhìn ta, đôi mắt hắn trợn tròn, dường như không thể tin được rằng ta còn có gan xuất hiện trước mặt hắn.

Trước ánh mắt như muốn ăn thịt người của hắn, ta không chút sợ hãi mà tiến lại gần.

Rõ ràng cả hai chỉ cách nhau chừng 20m, ta lại cảm thấy đoạn đường này thật dài, dài tới mức ta có thể xác nhận một điều từ đôi mắt xa lạ kia của hắn, hắn… không phải người mà ta nghĩ.

Bọn họ chỉ có vẻ ngoài giống nhau mà thôi.

Ta đứng im trước mặt hắn, cố nén cơn đau đương trào dâng từ trái tim quặn thắt: “Về với ta, ta sẽ cho ngươi mọi thứ.”

Ta biết hắn muốn gì, cho dù cuối cùng Triệu Thanh Uyên sẽ giết ta, nhưng nể tình gương mặt kia của hắn, ta chấp nhận.

Triệu thanh Uyên nhìn như xoáy sâu vào ta, đôi mắt hắn lóe sáng, một chất giọng hơi khàn vang lên: “Được.”

Lời của hắn còn chưa dứt, hai chân đã đột nhiên mềm nhũn, suýt nữa thì ngồi bệt xuống dưới đất, tay cầm kiếm vội vàng chống xuống đỡ lấy cơ thể.

Ta không nhịn được mà buột miệng nói: “Sao tối qua ta lại không thấy ngươi yếu như vậy nhỉ?”

Triệu Thanh Uyên hít sâu một hơi, ánh mắt hắn đen tối không rõ, nhìn ta đáp: “Cái này là do ai hả?!”

Ta chửi thầm, bản thân hắn yếu đuối mà còn cứng miệng không chịu nhận.

Ta đưa Triệu Thanh Uyên về phủ công chúa, còn mời ngự y tới chữa trị cho hắn.

Triệu Thanh Uyên vốn là tướng quân, vào lần chinh phạt phía tây năm năm trước, hắn bị đồn là đã hy sinh trên chiến trường. Năm mươi vạn quân trong tay Tiêu Thiên Hành bây giờ vốn là Triệu gia quân của Triệu Thanh Uyên.

Trong lúc ta còn bận suy nghĩ, thái y đã bắt mạch xong cho Triệu Thanh Uyên, ông ta nghiêm túc lắc đầu: “Túng dục quá độ, còn chơi thuốc, phải tiết chế lại, nếu không trước sau gì cũng hư thận.”

Ta dường như đã nghe được tiếng cả người Triệu Thanh Uyên hóa đá, vỡ vụn.

Ta lén hỏi thái y mãi, hỏi ông ta xem đầu óc Triệu Thanh Uyên có bị gì hay không, trong lòng ta vẫn thấy hơi thất vọng, thật ra ta từng ảo tưởng rằng người trước mắt chính là bạn trai đã chết của mình năm đó. Có điều bây giờ hắn đang tạm mất trí nhớ, cho nên mới không nhận ra ta. Dù sao ta đây lúc chết đi còn có thể xuyên không, có lẽ hắn cũng vậy!

Nhưng không sao, ta có thời gian, có thể đợi hắn hồi phục trí nhớ rồi sẽ xác nhận lại!

Ta dẫn theo một đám thị vệ và Triệu Thanh Uyên về vương phủ.

Tiêu Thiên Hành nhận được tin tức, lập tức chạy tới tiểu viện của ta.

Ta không cho hắn chạm mặt Triệu Thanh Uyên. Tiêu Thiên Hành hỏi ta sao lại dẫn thị vệ về phủ.

Ta mất kiên nhẫn đáp: “Liên quan gì tới ngươi.”

Tiêu Thiên Hành nhìn ta đầy khiếp sợ, dường như đây là lần đầu tiên hắn quen biết ta vậy, ta cũng lười chơi đùa với hắn.

Theo cốt truyện, về sau ta bị Triệu Thanh Uyên một kiếm đâm chết, trên người ta đã rơi ra một miếng ngọc bội. Tiêu Thiên Hành vừa nhìn thấy ngọc bội, lúc này mới biết ta mới là ân nhân cứu mạng hắn khi còn nhỏ, miếng ngọc trên người Liễu Tuyết Nhi kia là giả. Tiêu Thiên Hành hối hận không kịp, ôm ta khóc lóc một hồi. Để báo thù cho ta, Tiêu Thiên Hành giả vờ muốn trả lại hổ phù của 50 vạn quân mình đang giữ cho Triệu Thanh Uyên, hẹn hắn ta tới nơi chỉ định, chuẩn bị mai phục tiêu diệt. Suốt quãng đời còn lại, hắn đều sống trong đau khổ và hối hận.

Trước đó ta không trực tiếp rời khỏi vương phủ là muốn xem thử tên ngốc nghếch Tiêu Thiên Hành này sau khi biết được sự thật, sẽ khóc lóc đau đớn ra sao.

Nhưng bây giờ ta đã phát hiện Triệu Thanh Uyên giống bạn trai của mình như đúc, sao ta có thể chịu đựng việc Tiêu Thiên Hành giết hắn được.

Tiếp xúc với Tiêu Thiên Hành đã lâu, ta không tin việc hắn giết Triệu Thanh Uyên là vì báo thù cho ta, rõ ràng là do hắn không muốn trả lại hổ phù.

Đây cũng chính là lý do tại sao ta không muốn Tiêu Thiên Hành và Triệu Thanh Uyên gặp mặt.

Ít nhất cũng phải đợi tới khi Triệu Thanh Uyên lấy lại ký ức, biết rõ bản thân tại sao năm năm trước lại chết, sao lại mất trí nhớ.

Ta nói với Tiêu Thiên Hành: “Hoà li đi. Vị trí vương phi này nhường lại cho Liễu Tuyết Nhi của ngươi.”

Tiêu Thiên Hành khiếp sợ nhìn ta, dường như hắn không thể tin rằng ta sẽ chủ động yêu cầu hòa li. Hắn muốn nói gì đó nhưng Liễu Tuyết Nhi đã hết sức kích động, lên tiếng: “Vương gia! Vương phi tỷ tỷ đã nói vậy rồi, ngài hãy mau làm theo ý tỷ ấy đi.”

Tiêu Thiên Hành không để ý tới nàng ta, chỉ nhìn ta chằm chằm.

Trong mắt hắn hiện lên sự kinh ngạc, nghi ngờ, phức tạp và do dự.

Hắn gằn từng câu từng chữ: “Phượng Cửu Ương, tốt nhất là ngươi nên suy nghĩ cho kỹ, đừng có hối hận!”

Ta cười lạnh đáp: “Yên tâm đi, cả đời này ta cũng sẽ không hối hận.”

Tiêu Thiên Hành thấy ta kiên quyết như vậy, giận dữ tới đỉnh điểm, hắn sai người chuẩn bị giấy mực, nhanh chóng viết xong thư hòa ly.

Ta lập tức dùng con dấu cá nhân xác nhận, Tiêu Thiên Hành thấy thế thì tức tới đỏ mắt, tay hắn cũng đang cầm con dấu, không cam lòng mà ấn xuống.

Liễu Tuyết Nhi là người vui mừng nhất, nàng ta vội vàng chạy ra ngoài, sai người lan truyền việc ta và Tiêu Thiên Hành đã hòa li.

Tiêu Thiên Hành thấy ta vội vàng chỉ huy hạ nhân sắp xếp của hồi môn, vậy mà cũng không chịu rời đi.

Hắn nhìn ta, châm chọc nói: “Hóa ra ngươi dẫn nhiều người về phủ như vậy là để dọn đồ sao? Phượng Cửu Ương, sao ngươi lại có lòng dạ hẹp hòi thế chứ? Không phải chúng ta chỉ vô tình xông vào phòng của ngươi thôi sao? Ngươi chỉ vì điều này mà đã muốn hòa li à!”

Ta thấy thật khó hiểu, không biết hắn bị bệnh gì, theo lý thì vứt bỏ được ta, hắn phải là người vui vẻ nhất mới đúng.

Ta cũng không định cho hắn biết rằng người cứu hắn lúc nhỏ là ta, tránh việc hắn lại làm ra chuyện gì đó ngoài ý muốn.

Ta đáp cho có lệ: “Biết ta lòng dạ hẹp hòi rồi thì mau cút đi.”

Tiêu Thiên Hành thấy thái độ của ta như thế thì giận đến mức hít thở không thông, nhưng vẫn nhất quyết không chịu bỏ đi.

Ta cũng mặc kệ hắn, có điều nếu hắn không cút thì chút nữa ta và Triệu Thanh Uyên sẽ rất khó rời đi.

Nếu biết trước hòa lý thuận lợi như thế này, ta nên để Triệu Thanh Uyên ở lại phủ công chúa mới đúng.

Ta suy nghĩ một lúc, về phòng, đóng cửa, không cho ai vào. Triệu Thanh Uyên đang im lặng ngồi trên ghế, không biết đang nghĩ gì.

Sau khi ta vào phòng, hắn im lặng nhìn ta, không nói gì.

Ta chủ động hỏi hắn: “Ngươi có cách nào để rời khỏi đây trong im lặng không? Tới phủ công chúa đợi ta.”

Hắn nghiêm túc nhìn ta lúc lâu: “Ngươi…” Hình như hắn đang muốn hỏi gì đó, cuối cùng lại chỉ nhíu mày, gật đầu đáp: “Được.”

Hắn nhảy ra khỏi cửa sổ ngay trước mặt ta.

Ta yên lòng, mở cửa cho nha hoàn và ma ma vào phòng sắp xếp đồ đạc.

Của hồi môn của ta có 99 rương, tất cả đều được đặt trong tiểu viện, đợi đến tận khi dọn dẹp xong, Tiêu Thiên Hành vẫn chưa bỏ đi.

Ta không biết nên nói gì, sai hạ nhân mở rương cho hắn kiểm tra: “Vương gia, nhìn cho kỹ xem chỗ này có đồ của vương phủ ngươi hay không, mắc công sau này vương phủ mất gì lại đổ thừa cho bổn cung nữa, bổn cung không nhận đâu.”

Sắc mặt hắn đen tối: “Ngươi nghĩ bổn vương thèm để ý chút đồ đó sao?”

Ta thầm cười lạnh: Nếu không thì sao lại nhìn chằm chằm ta như canh chừng ăn trộm thế?

Ngay khi ta muốn sai hạ nhân khiêng đồ đi, ma ma không biết nhặt được ngọc bội phượng hoàng cát tường của ta ở đâu, chạy tới nói: “Công chúa điện hạ, ngài thật là sơ ý mà, ngọc bội rớt xuống đáy giường cũng không nhớ.”

Ta đang định nhận lại, Tiêu Thiên Hành đã đột ngột vươn tay cướp lấy ngọc bội.

Hắn quan sát ngọc bội một hồi, nhìn ta hỏi: “Ngươi nói cái gì? Ngọc bội này là của ngươi? Sao có thể thế được! Cái này chắc chắn là giả!”

Hắn kinh ngạc, nhìn ta không chớp mắt.

Ta nghĩ gì đó, sắc mặt lập tức thay đổi. Chẳng lẽ miếng ngọc bội này chính là miếng ngọc bội mà năm đó Tiêu Thiên Hành đã thấy trên người ta?

Ta còn chưa kịp trả lời, ma ma đã bực bội đáp: “Vương gia, ngài nói cũng phải lựa lời chứ! Đây là ngọc bội được tiên hoàng tặng cho công chúa điện hạ khi ngài được một tuổi, sao có thể là đồ giả được!”

Tiêu Thiên Hành vội hỏi: “Có phải khối ngọc bội này có một cặp, hoặc là có một cái khác giống nhau như đúc không?!”

“Vương gia nghĩ nhiều rồi, ngọc bội này được tiên hoàng đặc biệt sai người điêu khắc, trên đời chỉ có một.”

Ma ma nói chuyện quá nhanh, ta không kịp cản.

“Không, không thể có chuyện đó được.”

Tiêu Thiên Hành dường như đã nhận ra gì đó: “Trung thu mười lăm năm trước, ở sau núi chùa Ngọa Long, có phải ngươi đã cứu được một đứa trẻ kẹt trong giếng cạn không?”

Ta lập tức đáp: “Không, ta chưa từng tới chùa Ngọa Long.”

Ma ma không hiểu: “Công chúa điện hạ, trước mười tuổi, ngài đều ở chùa Ngọa Long với Thái hậu mà?”

Ma ma của ta ơi, bà đúng là đồng đội heo mà!

Tiêu Thiên Hành nín thở, nhìn gương mặt lạnh lùng của ta, tuyệt vọng hét lên: “Sao ngươi không nói sớm cho ta biết người khi đó là ngươi!”

Hắn dứt lời, vội vàng nắm lấy tay ta, ta đang định né đi thì một bóng hình đã xuất hiện bảo vệ ta, đó là Triệu Thanh Uyên.

Hắn lạnh lùng nhìn Tiêu Thiên Hành, Tiêu Thiên Hành nhìn thấy hắn thì đột nhiên lùi về sau mấy bước, suýt nữa đã ngã ngồi dưới đất: “Quỷ! Tiểu, tiểu cữu cữu, không phải ngươi đã chết rồi sao?”

Ta kinh ngạc nhìn Triệu Thanh Uyên.

Không phải hắn đã đi rồi sao? Sao lại quay về chứ? Còn trực tiếp xuất hiện trước mặt Tiêu Thiên Hành.

Ta hơi căng thẳng, muốn giấu hắn ra sau lưng, trong lòng thầm hối hận không nói trước cho hắn biết, để hắn tránh mặt Tiêu Thiên Hành.

Ta đang định kéo Triệu Thanh Uyên rời đi, hắn đã lạnh lùng rút kiếm, đặt trên cổ Tiêu Thiên Hành: “Năm năm trước, chính ngươi là kẻ đã cấu kết với quân địch, dụ ta vào bẫy, suýt chút nữa hại chết ta, mục đích là cướp lấy hổ phù của ta, đúng không?”

Tiêu Thiên Hành liên tục lắc đầu, phản bác: “Không, không phải ta! Tiểu cữu cữu, ngươi đừng nói thế!”

Hành động lùi bước và chột dạ của hắn khiến ta kinh ngạc, không ngờ việc Triệu Thanh Uyên gặp phải năm năm trước lại do hắn gây ra. Từ lúc đó hắn đã bắt đầu để ý tới hổ phù và vị trí vương gia khác họ này rồi à?

Khoan đã! Triệu Thanh Uyên không mất trí nhớ?

Sắc mặt của ta trở nên trắng bệch.

Hắn vẫn là Triệu Thanh Uyên trong sách? Người ta muốn tìm thật sự không gặp may mắn như ta, sau khi chết xuyên không tới đây sao?

Ta nghĩ đến đây, lập tức trở nên hốt hoảng.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!