Giang Tuyết Huỳnh biết mình không thể uống thêm nữa.
 
Mặt cô đỏ ửng lên, trên mặt vẫn là nụ cười khéo léo đúng mực.
 
Lý Quan Quần vẫn niềm nở nịnh nọt người đàn ông trung niên trước mặt, người đàn ông được nịnh mà cả người khoan khoái, sắc mặt hồng hào, nói chuyện hùng hồn đầy sức sống, y như đang có sét đánh vậy.
 
Nửa tiếng trước, Giang Tuyết Huỳnh làm theo lời dặn trên mạng, uống một cốc sữa bò lót dạ trước rồi uống thêm một lượng lớn nước khoáng. Nhưng hiệu quả vẫn không được lý tưởng cho lắm, gượng ép uống hết chén rượu trắng này tới chén khác, lúc này dạ dày quặn ngược lên, nóng tới mức khiến người ta hoảng hốt và buồn nôn, đầu óc cũng rối loạn, suy nghĩ trở nên trì độn.
 
Cảm thấy cổ họng hơi khác thường, Giang Tuyết Huỳnh áy náy đứng dậy, nhỏ giọng nói: “Xin lỗi, tôi tới nhà vệ sinh một lát.”
 
...
 
Nước chảy dài trên tấm gương trong nhà vệ sinh, vệt nước kéo xuống làm nhòe bóng người trong gương.
 
Người phụ nữ trong gương có vẻ mặt uể oải. Kiểu ủ rũ này dù dùng mỹ phẩm tốt đến đâu chăng nữa cũng không thể che lấp được.
 
Đó là Giang Tuyết Huỳnh hai mươi bảy tuổi.
 
Mỗi người ở thời niên thiếu ít nhiều gì cũng từng tưởng tượng dáng vẻ tương lai của mình, Giang Tuyết Huỳnh cũng không ngoại lệ. Khi đó cô cho rằng mình khi tới tuổi hai mươi bảy sẽ là một người đẹp đô thị xinh đẹp tỏa sáng quyến rũ, thường xuyên đi ra đi vào các tòa nhà cao chọc trời ở khu trung tâm tài chính kinh tế, có một căn nhà nhỏ tầm bốn mươi, năm mươi mét vuông, có thể sẽ trồng ít cây xanh, nuôi con chó.
 
Cũng có thể sẽ có một người yêu chuẩn bị bàn chuyện kết hôn.
 
Hai tháng trước, bạn trai Giang Tuyết Huỳnh – Tào Thần ngoại tình.
 
Cô và Tào Thần bắt đầu tìm hiểu nhau từ năm tư đại học, trong khoảng thời gian đó cũng từng chia tay, năm ngoái mới làm lành quay lại với nhau, mối quan hệ này giằng co suốt hai, ba năm.
 
Cha mẹ Giang Tuyết Huỳnh khá là hài lòng về cậu con rể tương lai này.
 
Mặc dù cha mẹ Tào Thần hơi có ý kiến về xuất thân nông thôn của Giang Tuyết Huỳnh nhưng cũng không nói gì.

 
Cả nhà bọn họ là người gốc Nam Thành, có căn nhà trong khu tập thể cũ ở phố cổ, tương lai cũng muốn để lại cho Tào Thần. Tào Thần làm quản lý ở một công ty chứng khoán, công việc ổn định vẻ vang, là ứng cử viên quý hiếm trên thị trường xem mắt, kết hôn.
 
Hai nhà cũng bàn luận xong hết rồi, sang năm kết hôn.
 
Đối với việc kết hôn, thật ra Giang Tuyết Huỳnh không vui vẻ hay chờ mong gì lắm, trái lại còn cảm có giác không nói rõ được, kiểu mù mịt không nhìn rõ con đường phía trước.
 
Có lẽ gương vỡ khó lành, cô và Tào Thần giống như hai người khá là vừa mắt nhau, ở cùng nhau bầu bạn sống qua ngày, phần lớn người bình thường trên đời này đều như thế, nghe theo mong đợi của người lớn, từng bước hoàn toàn kế hoạch cuộc đời yêu đương rồi kết hôn.
 
Nhưng đó là điều cô muốn sao? Cuộc đời nhìn một phát là thấy điểm cuối?
 
Đúng vào lúc này, Hà Sa Sa xuất hiện làm rối tung mọi thứ.
 
Có lẽ gương vỡ khó lành, tình cảm thời niên thiếu đã nguội lạnh từ lâu, có lẽ Tào Thần cũng chán ngán cuộc sống yên ổn ngày qua ngày, tóm lại là Tào Thần và Hà Sa Sa vừa gặp nhau đã thu hút lẫn nhau, ngọn lửa bùng cháy chấn động lòng người, long trời lở đất.
 
Trước khi Tào Thần mở miệng nói lời chia tay, Giang Tuyết Huỳnh ngả bài với Tào Thần trước, đá bay Tào Thần bằng tốc độ ánh sáng, xách vali đi thẳng không thèm quay đầu lại, đi ra khỏi tòa chung cư, trong ánh mắt sững sờ của Tào Thần, cô phóng khoáng đi mất, coi như được hãnh diện một lần.
 
Trong cuộc chiến tình yêu này, chẳng cần nghi ngờ gì cả, cô là người thất bại, cũng vì thế Giang Tuyết Huỳnh không cho phép bản thân một khóc, hai nháo, ba thắt cổ, làm ầm ĩ cho gà bay chó chạy, cô muốn kết thúc cuộc tình như chạy cự li dài mà mắt mình bị mù này một cách vẻ vang.
 
Năm nay tình cảm không thuận lợi cũng ảnh hưởng tới công việc.
 
Công ty vốn phát triển vững vàng đột nhiên có đấu tranh nội bộ của mấy sếp lớn, thậm chí còn có thêm một vị sếp đằng sau. Có lẽ vì chính sách thay đổi liên tục, công ty bèn tiến hành cải cách và cắt giảm nhân sự một cách dứt khoát và mạnh mẽ, chưa đầy mấy tháng, công nhân viên kỳ cựu đã giảm bớt mấy người, toàn bộ công ty từ trên xuống dưới đều thấp thỏm không yên, một nhóm người quan sát tình hình, một nhóm khác bắt đầu tìm kiếm công ty đầu quân tiếp theo.
 
Giang Tuyết Huỳnh thật sự nghi ngờ có phải năm nay mình bị thủy nghịch hành hay không, trong lòng biết rằng tiếp tục ở lại công ty này thì tương lai vô vọng, đầu óc Giang Tuyết Huỳnh nóng lên, dựa trên sự kích động muốn dứt khoát một lần chấm hết mọi thứ luôn, cô nộp đơn xin nghỉ việc.
 
Vì thế rơi vào tình trạng hiện giờ.
 
Cô hai mươi bảy tuổi, tình yêu và sự nghiệp đều chẳng làm nên trò trống gì.
 
Nửa tháng trước, sơ yếu lý lịch của Giang Tuyết Huỳnh cũng có lời đáp lại, cô thành công gia nhập một công ty truyền thông văn hóa nhỏ.
 
Công ty này có lương và đãi ngộ không bằng công ty trước đó của cô nhưng tiền tiết kiệm của cô sắp hết rồi, thực sự cần gấp nguồn thu mới, cô đành phải vội vàng nhậm chức.
 
Chuông điện thoại di động vang lên.
 
Giang Tuyết Huỳnh hơi run rồi ấn nghe.
 
Là bà Giang.
 
Đầu dây bên kia, bà Giang hỏi cô ăn cơm chưa.
 
Giang Tuyết Huỳnh chớp mắt, vô thức mỉm cười: “Con ăn rồi.”
 
Bà Giang lại lải nhải dặn dò: “Dự báo thời tiết bảo nửa đêm nay ngày mai Nam Thành sẽ có tuyết lớn, con nhớ mặc quần áo đầy đủ vào.”
 
Sau đó bà ấy hỏi tình hình gần đây của Tào Thần.
 
Chuyện đến nước này, Giang Tuyết Huỳnh cũng không dám nói cho bà Giang biết chuyện mình và Tào Thần đã chia tay. Cô từng này tuổi rồi mà không kết hôn, mẹ cô nhạy cảm tới mức gần như bị suy nhược thần kinh. Dù bà Giang dặn gì, cô đều dịu dàng nói: “Vâng.”
 
“Mẹ và cha con nhớ giữ gìn sức khỏe, hôm qua con chuyển cho mẹ hai nghìn tệ, mẹ nhận được chưa?”
 
Bà Giang quở trách: “Chuyển cho cha mẹ làm gì, con cứ giữ lại mà tiêu đi, giá cả ở thành phố lớn đắt đỏ, mẹ và cha con vẫn làm việc được, chờ cha con sáu mươi tuổi rồi con hẵng nuôi hai bọn mẹ!”
 
Bà Giang cái gì cũng tốt lại cố chấp với chuyện hôn nhân của cô. Nhiều lần khóc lóc ngay trước mặt cô, hỏi cô tại sao vẫn chưa kết hôn với Tào Thần. Con gái càng lớn tuổi càng mất giá, bà ấy sợ Tào Thần vứt bỏ cô.
 
Không thể không nói mẹ cô đúng là tiên tri, cúp máy xong, Giang Tuyết Huỳnh lấy son môi trong túi ra, dặm lại lớp trang điểm. Cứ nghĩ tới bầu không khí trong phòng riêng, cô không muốn quay lại cho lắm, cô bèn đi dạo ở hành lang hóng gió một lát.
 
Lầu Thập Di này là một nhà hàng kiểu Trung xa hoa ở Nam Thành, phong cách thanh cao, trang trí theo kiểu xưa cũ hiên ngang.
 
Trong hành lang, Giang Tuyết Huỳnh gặp đồng nghiệp ra ngoài cho thoáng.
 

“Chỉ vì khách hàng này.” Đồng nghiệp Tiểu Vương cười nói: “Lần này lão Lý bỏ sạch vốn liếng luôn.”
 
Công ty truyền thông văn hóa mà cô làm việc là một doanh nghiệp gia đình, quy mô nhỏ, gần đây ngành truyền thông bị đình trệ, chi phí có thể giảm là giảm hết, có thể bỏ là bỏ luôn, các động nghiệp đều có lời oán hận với việc này.
 
Giang Tuyết Huỳnh ép mình uống nhiều rượu trắng quá, mặc dù trong lúc đó cũng đã chạy tới nhà vệ sinh ói một trận, lúc này dạ dày vẫn còn khó chịu, làm như không nghe thấy, chăm chú nhìn ra ngoài cửa sổ.
 
Tuyết rơi rồi.
 
Tuyết bay phấp phơi đổ rào xuống rất dày, Nam Thành là một thành phố cổ, có thể nhìn thấy tường thành tháp cổ lờ mờ ở phía xa.
 
Giây phút đó, Giang Tuyết Huỳnh như biến thành một bông hoa tuyết, tung bay trên tòa thành cổ rồi biến mất theo gió, không nhìn rõ con đường phía trước, cũng không tìm được phương hướng.
 
Rốt cuộc quyết định ở mấy tháng trước của cô đúng hay sai, rốt cuộc cô đã bước từng bước rồi tới trình độ chẳng cao chẳng thấp như ngày hôm nay?
 
Giang Tuyết Huỳnh nghĩ tới Tào Thần.
 
Vừa nghĩ tới Tào Thần, cô lại có động lực vô hạn.
 
Mấy ngày nay, động lực chống đỡ cô cố gắng tiến lên chính là Tào Thần.
 
Cô hi vọng có một ngày, cô có thể ăn mặc xinh đẹp, tươi cười rạng rỡ lướt qua Tào Thần, khẽ gật đầu, thong dong hỏi thăm tình hình gần đây của đối phương.
 
Cô quyết không thể sống tệ hơn Tào Thần được, nói cách khác là quyết không thể sống tệ hơn hồi trước khi chia tay với Tào Thần.
 
Bỗng nhiên, một trận rối loạn nhỏ thu hút chú ý của Tiểu Vương và Giang Tuyết Huỳnh.
 
Cách đó không xa có tiếng bước chân hỗn loạn, cô nhân viên phục vụ dáng người thướt tha vội vã đi ra cửa đón tiếp.
 
Tư thế này rất giống có nhân vật lớn gì tới.
 
Giang Tuyết Huỳnh và Tiểu Vương nhìn nhau.
 
Lầu Thập Di hoạt động theo lối xa hoa sang trọng, người quyền quý tới đây cũng không phải chuyện gì hiếm có.
 
Vòng qua tấm bình phong nai uống nước ở dòng suối mùa thu, có mấy người đàn ông trung niên đi ra, nhìn phong thái đúng chuẩn người thành công, thậm chí còn có hai người nước ngoài tóc vàng mắt xanh.
 
Nhưng điều khiến người ta chú ý nhất là giữa nhóm người ấy có một người đàn ông trẻ tuổi tầm hai mươi bảy, hai mươi tám tuổi.
 
Dáng người cao gầy mảnh khảnh.
 
Đèn treo tường ở hành lang hơi vàng, hắt vào lông mày cao nổi bật, sống mũi cao thẳng, mi mắt dài cong lên như cánh bướm.
 
Màu mắt cực kỳ nhạt, như tuyết gặp mùa xuân, đuôi mắt có chút sắc sảo, anh mặc một chiếc áo măng tô dài rất vừa người, vai vương ít tuyết đêm.
 
“Trì Thanh?” Ai đó cất tiếng ngạc nhiên bên cạnh Giang Tuyết Huỳnh.
 
Giang Tuyết Huỳnh quay đầu lại thấy ánh mắt ngạc nhiên của đồng nghiệp Chung Mộng Khiết, hình như cô ấy biết người đó.
 
Nhóm người kia bước đi chưa từng dừng lại, vừa nói chuyện vừa đi, họ đã dần đi xa.
 
Giang Tuyết Huỳnh thấy người đàn ông trẻ tuổi cụp mắt xuống như nói tiếng cảm ơn với nhân viên phục vụ, sau đó cùng mọi người đi vào một gian phòng riêng.
 
Cô sửng sốt một lúc lâu mới chậm rãi lấy lại suy nghĩ của mình: “Cô biết người vừa nãy à?”
 
“Không phải trước đó tôi từng nói tôi có một cô em họ làm ở CI đó sao? Em ấy bảo công ty có một thiên tài từ nước ngoài về, vô cùng đẹp trai.” Chung Mộng Thần nói, “Tôi từng xem ảnh, chính là người vừa nãy, tên là Trì Thanh.”
 
“CI?” Tiểu Vương cũng ngạc nhiên, “Cái công ty kinh doanh chất bán dẫn đó á?”
 
CI là công ty nước ngoài nổi tiếng ở Nam Thành, gần đây vấn đề vi mạch bị cánh báo chí xào bài hừng hực, dù không để ý mấy thứ này, nhóm Giang Tuyết Huỳnh, Chung Mộng Thuần cũng từng nghe về doanh nghiệp chất bán dẫn hàng đầu Nam Thành này.
 
Có người nói nhân viên ở đó đều tốt nghiệp đại học nổi tiếng, nhân sự chọn lọc cực kỳ nghiêm ngặt, còn mấy thứ công nghệ cao như “chip” ấy cách Giang Tuyết Huỳnh xa quá trời xa, đương nhiên cô cũng không tốn công tìm hiểu cơ cấu nhân sự của CI.

 
“Đúng vậy.” Chung Mộng Thuần nói: “Nhưng mà nghe nói năm ngoái em ấy không làm ở CI nữa, hình như là bị Sáng Tâm lôi kéo đi mất rồi?”
 
Sáng Tâm, Giang Tuyết Huỳnh và Tiểu Vương không xa lạ gì, đây là công ty hàng đầu về ngành chất bán dẫn trong nước.
 
Tiểu Vương và Chung Mộng Thuần đều tốt nghiệp ở trường đại học lớn, Giang Tuyết Huỳnh chỉ tốt nghiệp từ một trường 211 bình thường, ở trong thành phố lớn
 
Nam Thành này, kiểu như cô vơ một phát cũng được một nắm to, chẳng hề có sức cạnh tranh gì cả.
 
Sự xuất hiện của CI và Sáng Tâm giống như phim công sở bước vào đời thực, nhất thời phá vỡ ranh giới rõ ràng của hai giai cấp, khiến những nhân viên cấp thấp ở công ty nhỏ như bọn họ nhìn thấy đối lập ánh sáng và bóng tối trên bầu trời cao của Nam Thành.
 
Tới lúc bọn họ quay lại buổi tiệc rượu, thứ bọn họ phải đối mặt vẫn là rượu uống mãi không hết, chuyện tầm phào nói mãi không xong và ông chủ tâm sự về chuyện nước việc nhà.
 
Sau khi quay lại phòng riêng.
 
Đồng nghiệp Chung Mộng Thuần liếc cô một cái, thấy cô không ổn: “Không thoải mái hả? Uống nhiều rồi đúng không?”
 
Bình thường Giang Tuyết Huỳnh và Chung Mộng Thuần không có chuyện gì để nói với nhau lắm.
 
Từ lúc cô nhậm chức tới nay, Chung Mộng Thuần vứt không ít việc cho cô làm, Giang Tuyết Huỳnh không còn là đứa trẻ da mặt mỏng lúc mới tốt nghiệp vừa ra trường trước kia nữa, thấy cô ta không tém lại mà còn làm hăng hơn, cô bèn uyển chuyển nhắc cô ta mấy câu, không ngờ Chung Mộng Thuần lại ghi thù, luôn có ý kiến với cô.
 
Mặc dù không đến mức không nể mặt nhau nhưng hằng ngày ở gần nhau vẫn luôn thờ ơ, không tốt cũng không xấu.
 
Giang Tuyết Huỳnh dè dặt nói: “Vẫn ổn.”
 
Chung Mộng Thuần không nói thêm gì nữa.
 
Trong bữa tiệc có người ồn ào bảo Giang Tuyết Huỳnh chúc rượu, đồng nghiệp nam nữ bên cạnh đều cười theo, không ai lên tiếng khuyên can.
 
Đều là người trưởng thành rồi, ở thành phố lớn Nam Thành này nhận được đồng lương chỉ có mấy nghìn tệ, không tồn tại việc châm chước cho ai hết.
 
Giang Tuyết Huỳnh nở một nụ cười công nghiệp, uống một hơi cạn chén, biểu diễn cho người xem, nhất thời nhận được tràng vỗ tay hoan hô vang dội.
 
Sau khi rượu chè bét nhè, Lý Quan Quần và mấy vị khách hàng vẫn chưa hết thòm thèm, la hét đòi đi tăng hai tới KTV.
 
Nhân lúc thanh toán, Giang Tuyết Huỳnh dựa vào vách tường ở hành lang, lặng lẽ xoa dạ dày rạo rực nóng bỏng.
 
Mãi tới tận khi giọng nói lạnh lùng như băng nứt ngọc vỡ vang lên.
 
Từng câu từng chữ bình thản nhưng chữ nào cũng chấn động lòng người.
 
“Giang, Tuyết, Huỳnh.”............
 
Cửa của lầu Thập Di bị ai đó đẩy mở từ bên ngoài, dưới đèn đường tuyết rơi ngày càng to, bông tuyết bay đầy trời.
 
Giang Tuyết Huỳnh quay đầu qua, đối diện với đôi mắt lạnh lẽo.
 
Là Trì Thanh.

 



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!