Lúc này tên họ Dương nào đó nhìn Lâu Hải Đường, nuốt nước bọt ừng ực.  

Thật ra hắn cố ý đưa ra yêu cầu này cho Lâu Hải Đường, bởi vì hắn nghe thấy đối phương nói "ngươi nói gì ta đều phối hợp với ngươi".  

Vì vậy, tên họ Dương nào đó nhớ tới ba lần bốn lượt bị Lâu Hải Đường đe dọa, bèn đưa ra yêu cầu này.  

Không ngờ Lâu Hải Đường thật sự cởi hết y phục, tr@n truồng trước mặt hắn.  

Lúc này tên họ Dương nào đó cực kỳ đắc ý, nghĩ tới một câu nói: đắc tội ai cũng đừng đắc tội bác sĩ, ở thời khắc sinh tử của bạn, bác sĩ sẽ biến một con rồng thành một con sâu.  

Hiện tại hắn và Lâu Hải Đường đang ở trong tình huống này. Mà quả thật hiện tại hắn là bác sĩ, bác sĩ chuyên chữa trị cho người tu chân.  

Quả nhiên hắn bảo Lâu Hải Đường làm gì, nàng ta sẽ làm nấy.  

Đây là quan hệ tâm lý giữa bệnh nhân và bác sĩ.  

Hắn cũng biết Lâu Hải Đường không có lựa chọn nào khác. Nếu là lúc bình thường, hắn dám nói ra mấy lời này thì đã bị nàng ta tát chết từ lâu rồi.  

Cho nên Dương Bách Xuyên không dám quá trớn. Hắn rất buồn cười nhưng chỉ có thể nhịn. Chẳng may Lâu Hải Đường nhìn ra gì đó thì chưa biết chừng hắn sẽ bị băm nát.  

Dương Bách Xuyên vui như mở cờ trong bụng, nhưng nét mặt vẫn căng cứng.  

Hắn vung tay lấy kim bạc ra. Tên họ Dương nào đó nuốt nước miếng nhìn cơ thể trắng như ngọc của Lâu Hải Đường, sau đó hít sâu một hơi, gạt bỏ mọi ý nghĩ vớ vẩn, bắt đầu châm kim.  

Đối với Dương Bách Xuyên mà nói, thúc giục chân khí phong tỏa khiếu huyệt và kinh mạch là chuyện dễ như trở bàn tay, chỉ cần thoáng chốc là hoàn thành.  

Nhưng khoảng thời gian thoáng chốc ấy lại là một trải nghiệm kỳ diệu đối với hắn và Lâu Hải Đường.  

Trong lúc châm cứu, hắn khó tránh khỏi chạm vào cơ thể ngọc ngà của Lâu Hải Đường. Thật sự là lòng bốc hỏa, quá đỗi giày vò. Hắn thầm nghĩ nếu biết trước thì hắn sẽ không yêu cầu đối phương cởi đồ, cmn thế này là tự chuốc khổ vào thân.  

Hắn không phải thánh nhân, sao có thể không "kích động" trong tình cảnh này?  

Nếu không phải là đang giải độc cho Lâu Hải Đường, thì Dương Bách Xuyên muốn đẩy ngã đối phương rồi.  

Đương nhiên đây cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Lâu Hải Đường là tu sĩ Đại Thừa kỳ, có cho hắn thêm một lá gan hắn cũng không dám.  

Về phần Lâu Hải Đường, thật ra nàng ta cũng không khá hơn Dương Bách Xuyên là bao. Từ nhỏ nàng ta đã chịu ảnh hưởng từ sư phụ, không động lòng với bất kỳ nam nhân nào, thậm chí không hiểu thế nào là âm dương hút nhau.  

Thế nhưng khi Dương Bách Xuyên châm cứu, hay nói chính xác hơn là từ khi quen biết Dương Bách Xuyên đến giờ, nàng ta đã cảm nhận được sự huyền diệu của định luật âm dương hút nhau.  

Mỗi lần Dương Bách Xuyên châm kim đều chạm vào cơ thể Lâu Hải Đường, làm cho nàng ta run lên, run từ trong ra ngoài. Trong lòng trào dâng một cảm giác trước giờ chưa từng trải nghiệm, thậm chí còn... Lâu Hải Đường khát vọng cảm giác này từ tận sâu tâm hồn, nó còn tốt đẹp hơn mỗi lần nàng ta tu luyện đột phá bình cảnh.  

Lúc này, nàng ta nảy sinh nghi ngờ cực độ đối với lời dạy của sư phụ.  

Sư phụ nói nam nhân không đáng một đồng, thậm chí rất đáng sợ. Nhưng Lâu Hải Đường lại có trải nghiệm tuyệt vời trước nay chưa từng thấy ở Dương Bách Xuyên.  

Nàng ta nhắm chặt hai mắt. Khi Dương Bách Xuyên châm cứu, cơ thể Lâu Hải Đường không ngừng run rẩy, nếu không phải nàng ta chặt chặt răng thì e là sẽ hét lên.  

Trong lòng vừa khát vọng cảm giác Dương Bách Xuyên châm kim qua đi, lại vừa hi vọng cảm giác này đừng ngừng lại... Vô cùng mâu thuẫn.  

Một khắc sau Dương Bách Xuyên dừng tay, thậm chí Lâu Hải Đường còn cảm thấy hơi hụt hẫng.  

Toàn thân nàng ta đổ mồ hôi lạnh, làn da trắng nõn hơi ấm nóng trông càng thêm hồng hào.  

Cực kỳ quyến rũ.  

Đúng lúc này, Dương Bách Xuyên cất lời: "Uống đan Hóa Thần Cửu chuyển đi! Giữ vững tâm thần, ta phải cho nguyên thần xuất khiếu tiến vào biển ý thức của ngươi."  

Lâu Hải Đường như sực tỉnh khỏi cơn mơ, vội vàng gạt bỏ mọi suy nghĩ vẩn vơ, nhẹ giọng nói: "Được." Sau đó, nàng ta uống đan Hóa Thần Cửu chuyển. 

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!