Thoát khỏi nhóm chat, vừa vặn 12h trưa.

Trần Viễn cùng lão Tào, lão Chu, lão Hùng ba người ra căn tin ăn cơm trưa. Ở đây một món chỉ hết có bảy, tám đồng, nghĩ cũng hài hước thật, đại gia thần bí tặng hơn mười ngàn cái hoả tiễn lại ăn cơm bảy, tám đồng, chắc là không ai nghĩ tới.

"Tiểu Nhuế à, bây giờ tớ phải làm sao để Trần Viễn để mắt đến tớ đây?"

Lâm Thư Đồng nhìn dòng tin nhắn chưa phản hồi mà trong lòng lo sợ.

"Thư Đồng, cậu sao vậy, Trần Viễn trước đây không phải theo đuổi cậu rất sát sao hay sao? Làm sao bây giờ biết hắn giàu lại khiến cậu nhụt chia như vậy? Cậu không biết là tụi con trai trời sinh tính hơn thua, cậu càng tỏ ra yếu thế, chúng càng không để ý cậu, cậu đấy, vẫn là giống trước đây, không thèm quan tâm hắn cho hắn biết mặt!"

Tôn Nhuế đề nghị.

" Khó đấy, Trần Viễn bây giờ có rất nhiều hồ ly vây quanh, hết Từ Nhạc Nhạc lại đến Triệu Ngọc Kỳ, mình mà làm như thế, chính là cơ hội cho bọn hồ ly kia ra tay!"

Lâm Thư Đồng một mặt ủ rũ lắc lắc đầu.

Tình tình giờ đã khác trước, không phải Trần Viễn theo đuổi nàng, còn có hai đối thủ cạnh tranh rất mạnh, trước đó nàng còn sỉ nhục Trần Viễn nữa.

" Ừ, cũng đúng, biết Trần Viễn giàu không chỉ có mình chúng ta, không thể dùng phương pháp cũ.

Có điều Thư Đồng cậu cũng đâu có yếu thế.

Xét về trước đây, Trần Viễn bỏ ra ba năm theo đuổi cậu, địa vị sẽ có khác biệt.


Đàn ông đều lưu luyến mối tình đầu.

Vì lẽ đó theo tớ đoán, Trần Viễn sở dĩ lạnh lùng là do hắn trong lòng vẫn giận chuyện cũ. Chờ hắn hả giận thì mọi chuyện coi như xong, cơ hội ắt sẽ tìm đến cậu"

Bạn thân Tôn Nhuế nói đạo lý thành công thu phục Lâm Thư Đồng.

Nàng ta cũng cho rằng Trần Viễn là đang giận dỗi nàng, đó cũng là tại sao không trả lời tin nhắn.

" Trước mắt đợi hắn nguôi giận, Tiểu Nhuế à lần này tớ chắc chắn không bỏ qua!"

"Cố lên, Thư Đồng!"

Tôn Nhuế giơ quả đấm tiếp sức, bên ngoài tỏ ra cổ vũ bạn bè, bên trong thì vạn phần khinh bỉ.

Hừm, con tiện nhân Lâm Thư Đồng cô trước đây khinh người ta, coi người ta là liế m cẩu, giờ thấy người ta có tiền thì bâu vào như ruồi, mơ giữa ban ngày.

Có điều nếu Lâm Thư Đồng không được, có khi nào mình sẽ có cơ hội? Nhưng nếu trực tiếp tìm Trần Viễn lại khác nào trà xanh, hay là nhắm đến bạn hắn, Chu Hải Quyền để lợi dụng.

······

Ăn cơm trưa xong, Lão Tào, lão Chu, lão Hùng, ba thằng kéo Trần Viễn đi quán net đánh liên minh. Vốn là không muốn chơi, nhưng vẫn chiều tụi nó.

Bởi vì buổi chiều không có tiết, cũng cần giải trí, ngoài ngủ, đọc truyện, xem phim ra chỉ còn biết đi net.

" Chị chủ quán ơi, còn bốn máy cạnh nhau không ạ!"

Lão Tào vừa tiến vào quán net liền bắt đầu hỏi.

"Có anh ơi, dạo này ít khách, thiếu gì máy!"

Em gái ở quầy thu ngân cười trả lời, nhưng mà hơi quen nha.

"Từ Nhạc Nhạc, sao lại là cô? Cô lại đi làm trông net hả?"

Nhìn thấy một trong hai em gái trong quầy chính là Từ Nhạc Nhạc khiến Trần Viễn bất ngờ.

" Không phải đâu, quán net này là nhà em mở mà, Trần Viễn ca ca anh không biết sao?"

Từ Nhạc Nhạc có chút hưng phấn. Nàng không nghĩ đến lại có thể ở quán net gặp được Trần Viễn. Gia đình cô có một chuỗi 17 tiệm internet, bởi vì dịch tình ảnh hưởng, chuyện làm ăn đến nay đều còn không khôi phục.


Lương nhân viên bốn tháng chưa trả, tiền thuê nhà hợp đồng trả trước một năm, lên đến 200 ngàn tệ một lần, Từ Nhạc Nhạc chính là đến trả lương và đóng tiền nhà.

Vì Trần Viễn cho mượn nàng năm triệu, đợi làm ăn ổn định thì đem tiền trả.

" Làm sao mà tôi biết được!"

Trần Viễn cảm khái nói.

" Mẹ nó, tôi nhớ Đại La Internet có một chuỗi mười mấy cửa hàng, lẽ nào đều của nhà cô?" Hùng Đào khiếp sợ nhìn Từ Nhạc Nhạc.

" Đúng, có điệu dạo này làm ăn kém, nhà tôi sắp phá sản rồi!"

Từ Nhạc Nhạc thoải mái thừa nhận. Còn cố ý liếc Trần Viễn một ánh mắt. Nếu không có Trần Viễn giúp đỡ, nàng nhà liền thật sự phá sản!

" Trâu bò! Từ Nhạc Nhạc cô hoá ra lại là con nhà giàu?" Chu Hải Quyền thở dài nói.

" Trước trong trường học đồn cô là loại con gái hám giàu, mê tiền, giờ nghĩ lại, bọn họ đúng là không có mắt!" Lão Tào cười nhìn Trần Viễn một ánh mắt.

Ý trong đó là cảm thấy tên Trần Viễn này sao lại may mắn đến vậy.

" Bọn họ nói không sai, tôi chính là loại con gái mê tiền, vậy nên đừng tưởng biết đến tôi thì tôi giảm giá cho nhé, nằm mơ! Đương nhiên, Trần Viễn ca ca là ngoại lệ, quán nhà em miễn phí!"

Từ Nhạc Nhạc cười. Rất tự nhiên hóa giải một chủ đề lúng túng còn để cho Trần Viễn cảm thấy có mặt mũi.

Ân tình này không nhỏ.

" Ta khinh, lão tứ ngươi sao lại có số đào hoa!"


"Không chịu được buồn nôn quá!"

" Tiên sư nó, tôi cũng đẹp trai mà, sao không có em nào tán tôi vậy?" Hùng Đào đố kị nhổ nước bọt nói.

Mấy đứa bạn cùng phòng càng ngày càng không hiểu.

Trần Viễn cái tên này làm sao đột nhiên có nhiều em gái yêu thích? Vô lý!

Nếu để nói, Hùng Đào trong nhóm chính là chuyên gia tán gái, ba năm qua hắn cũng tán được bảy, tám em gái lận, đẹp trai lại cao tay. Nhưng mà ba em gái của Trần Viễn chính là toàn cực phẩm chân dài, so với mấy em hắn tán thì như trứng chọi đá.

" Mở năm máy đi, chờ chút nữa Tôn Nhuế cũng qua!" Chu Hải Quyền đột nhiên nói.

"Ai, Tôn Nhuế? Bạn thân Lâm Thư Đồng? Lão Chu từ khi nào cậu...?"

" À thì, tôi cũng theo đuổi người ta, mà người ta cũng có ý, vả lại kỹ năng đánh liên minh của cô ấy rất tốt, còn là rank bạc, nên là, he he!"

Chu Hải Quyền hưng phấn chà xát bàn tay.

" Hả? Kỹ năng tốt, rank bạc?"

" Yasuo thông thạo sáu, trình độ này tôi sắp lên bạch kim rồi!"

Chu Hải Quyền khoát tay áo một cái.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!