- Dạ!
Hai thiếu niên cũng thật nhiệt tình, nâng lên rời đi.
Lý Quý Dương còn đang nói chuyện cho a Đại a Nhị nghỉ ngơi, Lý Trung biết được liền phất tay:
- Nếu thiếu gia đều nói như vậy, hai ngươi trở về đi dưỡng thương, khi nào miệng vết thương trên tay lành lại thì lại xuống ruộng lần nữa.
- Dạ!
Hai huynh đệ cũng không thể không rời đi, đành quay đầu đi trở về, nghĩ chờ quản gia đi rồi lại đến tìm thiếu gia, hỏi thăm thạch ma có thể làm gì.
Lý Trung chắp tay nói:
- Thiếu gia, lão nô muốn cho người khiêng nước đi trong ruộng.
- Khô hạn sao?
Lý Quý Dương lập tức nghĩ tới điểm này.
Vẻ mặt Lý Trung hơi quẫn:
- Thiếu gia, lão nô là cho người khiêng nước ra ruộng cho đám người hầu giải khát.
Lý Quý Dương:
- ..
Lý Trung dẫn theo người mang nước sôi để nguội khiêng ra ruộng, mà Lý Quý Dương bắt đầu kêu:
- Thuần Nhã! Thuần Nhã!
- Thiếu gia!
Thuần Nhã liền xuất hiện trước mặt hắn.
- Cho người nấu một nồi canh thịt, làm chút đôn bính để mọi người ăn một chút, hôm nay giẫy cỏ đều mệt nhọc, thiếu gia thưởng cho mọi người!
Lý Quý Dương nhìn thấy cũng đã giữa trưa, có thể ăn bữa cơm, còn có thể nghỉ một chút.
- Dạ!

Thuần Nhã liền đi an bài.
Hiện tại nàng đại biểu cho thiếu gia, chủ nhân Lý gia trang, nói chuyện vẫn có người tin, vả lại Lý Quý Dương còn khiêng thạch ma để ngay bên ngoài nhà bếp.
Lý Quý Dương lắp đặt xong, đẩy vài cái, quả nhiên dùng tốt.
Nhắc tới thạch ma, vẫn là lúc bọn họ đi khảo cổ từng gặp qua trong nhà dân bản xứ, nghe nói thạch ma kia được truyền xuống từ thời Minh triều, chờ sau lại phát hiện, thạch ma kia ít nhất là Tống triều!
Mà thôn xóm kia thời gian lập thôn có thể suy tính tới Đường triều, ở nơi đó bọn họ đã phát hiện một cổ mộ thời kỳ Tùy Đường.
Về sau bọn họ gặp qua nhiều thôn có thạch ma, thạch ma chủ yếu đều giống nhau.
Năm đó Lý Quý Dương còn đặc biệt viết một thiên luận văn về vật này đâu!
Trang bị xong thạch ma, cũng tới giờ dùng cơm, đây là bữa cơm trưa thứ hai, Lý Quý Dương khó được không trốn vào không gian lấy hoa quả làm cơm ăn, mà là ăn được cơm trưa chân chính.
Tuy rằng cũng chỉ là canh thịt xứng bánh bột ngô.
Nhưng bởi vì là mùa hè, rau dại cũng nhiều, hương vị tốt hơn, Lý Quý Dương ăn nhiều cải thìa, cũng không động thịt trong canh, cuối cùng để lại cho Thuần Nhã.
Mãi tới khi này hắn mới biết Thuần Nhã cũng chỉ lưu lại cho mình một chút, toàn bộ đều phân cho Lý Bình cùng Lý An.
- Bọn họ không đủ ăn sao?
Lý Quý Dương hỏi.
- Đủ ăn, nô tì phân cho bọn họ một ít, bọn họ ăn được nhiều một chút.
Thuần Nhã cười nói:
- Bọn họ cần theo thiếu gia đi ra bên ngoài, cũng không thể quá kém, thân thể khỏe mạnh mới có thể bảo vệ thiếu gia.
- Nga nga!
Lý Quý Dương cũng không nghĩ nhiều như vậy.
Thuần Nhã ăn cơm xong đi rửa sạch dụng cụ, trở về báo:
- Thiếu gia, tìm được một chút lỗ khối ở trong muối.
Gọi là lỗ khối kỳ thật chính là một số người đặt vào trong muối ăn, trên thực tế chỉ dùng để cân nặng, một túi muối ít nhất sảm một khối, nhiều nhất còn có thể sảm vào mười khối!
- Lấy ra cho ta xem!
Ánh mắt Lý Quý Dương sáng lên, năm đó hắn cũng đi theo dân bản xứ làm đậu hủ, vô luận là dùng nước chát điểm đậu hủ hay là dùng thạch cao, hắn đều sở trường!
Lúc ban đầu chỉ là vì tò mò, về sau cảm giác mình làm đậu hủ ăn ngon!
Nước chát điểm đậu hủ có chút lão, thích hợp đem nấu ăn, hoặc là làm đậu hủ khô.
Mà dùng thạch cao làm đậu hủ, thật là nộn, thích hợp trám tương, làm canh, làm đậu hủ!
Lỗ khối hòa tan với nước xưng là nước chát, là thuốc cô đọng phương bắc thường dùng chế đậu hủ, có thể khiến dung dịch anbumin ngưng kết thành ngưng giao.

Dùng nước chát làm thuốc cô đọng chế thành đậu hủ, độ cứng, co dãn cùng tính dai cố chấp, xưng là tào phở, hoặc là bắc đậu hủ, đậu hủ cứng.
Lại nghĩ tới thời bây giờ còn chưa có đậu cà vỏ tương đâu!
Bởi vì hiện tại tương, gọi là "Tướng"!
Từ này còn có lịch sử!
Dân gian truyền thuyết: Tương là Phạm Lãi trong lúc vô ý đặt ra mà thành.

Tương truyền lúc Phạm Lãi mười bảy tuổi ở nhà tài chủ quản lý phòng bếp.

Bởi vì không có kinh nghiệm, đồ ăn thường làm không được hài lòng mà còn lại rất nhiều, từ lâu biến thành thực vật thiu chua xót.


Vì đề phòng chủ nhân phát hiện, Phạm Lãi đem thực vật đặt trong kho.

Nhưng không có vách tường nào mà không lọt gió, việc này cuối cùng bị tài chủ phát hiện, tài chủ mắng hắn một trận, còn hạn định hắn trong vòng mười ngày đem thực vật thiu chua biến thành vật hữu dụng.

Phạm Lãi thông minh đem thực vật mọc lông xanh lông trắng dùng vật xử lý, sau đó phơi khô lại dùng nồi sao chín, giết vi khuẩn khử mùi, thêm nước ấm quấy thành hồ cho heo ăn, tài chủ nhìn thấy heo ăn thật cao hứng.

Sau đó lại có đứa ở nói giỡn, đem thực vật này bỏ vào trong mì sợ cấp cho Phạm Lãi ăn, không ngờ mì sợi đặt biệt có vị.

Lúc này tiểu đứa ở mới nói ra đầu đuôi, được dẫn dắt, Phạm Lãi dùng loại thực vật thiu chua làm ra tương ngon miệng mỹ vị.
Nhưng đây chỉ là truyền thuyết, kỳ thật tương sản xuất sớm nhất là ở Tây Hán.
Thời đại Tây Hán Nguyên Đế trong "Cấp tựu thiên" có ghi lại: "Vu đề Diêm thị ê tạc tương".
Tương làm sao lấy danh là "Tướng" đây? Nghe nói ở cổ đại các loại gia vị như muối, mai, ê, hải, tương luôn nằm trong địa vị chủ đạo.

Nhưng thật quái, phải dùng giới tương, ăn nấu với tay gấu, phải có tương cây thược dược..

đây là trong "luận ngữ" ghi lại "Không phải tương này thì không ăn" "Tương".
"Luận ngữ" thành thư, chính là lúc ở Xuân Thu chiến quốc!
Có thể thấy được đã sớm có gia vị "tương".
Cổ nhân còn nói: Tương giả, tướng soái của trăm vị.

Suất trăm vị mà đi ", lại nghe nói:" Tương, tựa như tướng quân bình bạo trừ ác, có thể chế ra độc của các loại thực vật ".
" Tương "đại khái chính là như vậy mà gọi tên.
Mà thời đại này đậu cà vỏ tương là gia vị thường dùng, nguyên liệu của nó là đậu tằm, muối ăn, bột mì ủ mà thành tương.
Ngay cả ớt cũng không có!
Nghĩ tới đây Lý Quý Dương lại bực mình!
Vừa định chơi một cái đậu hủ, kết quả ngay cả tương cũng không có!

Hoặc là nói," Tướng "không phải" Tương "a!
- Thiếu gia, ngài xem!
Thuần Nhã cầm chén đĩa, trong mâm thả một lỗ khối lớn cỡ nắm tay.
Lý Quý Dương liền nói:
- Làm cho người ta lấy một chậu..

không, lấy ra mười chậu đậu tương!
Lỗ khối này ít nhất có thể hóa thành một chậu nước chát, điểm mười chậu đậu hủ tuyệt đối đủ dùng!
Nước chát dùng lượng ước chừng là theo sức nặng đậu nành từ 2-3 %.
Điểm đậu hủ: Quấy chín sữa đậu nành, khiến cho nước chát chậm rãi gia nhập, cũng có thể đem nước chát thỉnh thoảng gia nhập vào sữa đậu nành chín, ở giữa còn có chút thời gian cách nhau.
- Thiếu gia, cái gì là đậu tương?
Thuần Nhã ngơ ngác nhìn hắn.
Bởi vì nàng chưa từng nghe nói qua nha!
- Ách!
Lý Quý Dương ế một chút:
- Đi đem thục ngâm vào chậu lớn!
Hắn quên, thời đại này không gọi là đậu tương, gọi là" Thục"!
- Dạ!
Thuần Nhã nhanh chóng chạy vào bếp.
Lý Quý Dương cầm lỗ khối lăn qua lộn lại nhìn một chút, có điểm hơi vàng, không tuyết trắng như hắn từng thấy qua, nhưng lỗ khối như vậy cũng là vì thủ công chiết xuất, không được tinh tế mà thôi..



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!