Cả đội sau khi nghe những tên chấp pháp hội kia thì lại bắt đầu bước chân vào hang động.

Toàn đội được chia làm 3 phân đội:

Đội tiên phong, phụ trách tấn công tuyến trước.

Đội tầm xa, phụ trách tấn công ở tuyến sau.

Đội hỗ trợ, phụ trách giăng những loại cầm chân địch và hồi phục vết thương.

Với 5 người là chấp pháp hội dẫn đầu khi trước, mọi người đều nhận định rằng lần này sẽ ổn thôi.

Sau một thời gian khi đi vào, cả nhóm đều đã đụng độ một số cuộc tấn công quy mô nhỏ, hẳn là không hề đáng lo ngại, vì thế mọi người đều vui vẻ mà đi tiếp.

Nhưng phát sinh đã xảy ra, bởi vì số cuộc tấn công không nhiều, cộng thêm độ dài của hang động đã khiến cho mọi người có chút hoài nghi một điều rằng: Liệu bên trong hang động này có bảo vật hay không.


Lại quay sang phía Phát Ninh Tâm thì cô ấy cũng cảm thấy vậy, nhưng thay vì là nỗi lo lắng bất an của món bảo vật, cô ấy lại lo lắng về thứ tồn tại bên trong hang động này hơn.

Ngay lúc ấy, Màn Khí Tục cảm giác được phía của Phát Ninh Tâm lại đang lo lắng, vì thế đã hỏi cô ấy: “Cô có lo lắng chuyện gì sao?”

“Không, không có gì, có lẽ chỉ là cảm giác mà thôi!”

Nói là thế, Phát Ninh Tâm lại thật sự không an tâm.

Lại thêm một khoảng thời gian, mọi người bắt đầu kiệt sức, lương thực đã không còn quá nhiều nữa.

Lại thêm một khoảng thời gian tiếp theo, số người cảm thấy đói bụng càng ngày càng nhiều, bọn họ đã bắt gặp một lượng yêu thú vừa đủ, thế là cả bọn đã bắt đầu tiêu diệt bọn nó để lấy làm thức ăn.

Lại thêm một khoảng thời gian nữa, bởi vì trận chiến khi trước đã làm cho bọn họ nhận thức được rằng sức lực đang cạn kiệt dần, số người bị thương đã nhiều hơn khi trước.

Lại thêm một khoảng thời gian nữa, bọn họ nhận thức được rằng cứ đi như thế này mà không tới được đích thì tất cả đều sẽ chết, nhưng do bọn họ đã đi quá xa, đã không còn đường quay trở lại nữa.







Đã trải qua một lượng lớn thời gian, cuối cùng thì cả đội đã tìm ra ánh sáng.

Như vớ được vàng, mọi người đều nhanh chóng xô đẩy lao tới mà cố gắng thoát khỏi cái hành lang dài đằng đẵng này.


Khi mà cả bọn tới nơi thì nơi đây thật giống như thiên đường.

những tiếng thác chảy xuống phía dưới một cái hồ, những tiếng chim hót líu lo phát ra ở xung quanh, lại có những cọng rêu bám xung quanh bức tường đá, nơi đây lại trông giống như những cọng dây leo, lại có những cọng dây leo bắt tới phía chính giữa của trung tâm, nơi ấy lại chính là một hòn đảo nhỏ lơ lửng trên không trung.

Phía dưới hòn đảo được thả xuống bởi những cọng dây leo đủ dày để trèo lên, và ở phía trên lại có một cái bạch mộc có hình thù kì quái, lại bị xiêu vẹo sang một bên, phía trên đầu cây lại có một vài cái dây màu xanh tím ở xung quanh cái cây ấy, màu lá cũng là màu tím trắng, thật sự khác thường.

Nhưng mà điều khiến mọi người chú ý hơn lại là thứ quả ở trên cái cây ấy, một loại hoa quả to bằng một cái đầu liền xuất hiện trong đó, và thật sự có rất nhiều.

Mọi người đều không nghĩ ngợi nhiều, liền nghĩ rằng đó là bảo vật, vậy nên đã lao lên như con thiêu thân và leo trèo lên những cái dây ấy.

Thế nhưng mà, Phát Ninh Tâm thì lại bất an mà đứng nhìn, thấy vậy, Màn Khí Tục lại hỏi: “Sao vậy, lẽ nào cô không càm thấy an tâm sao?”

Phát Ninh Tâm đáp lại: “Đúng thế, điều này thật sự khiến cho tôi không hề an tâm!” Phát Ninh Tâm lại nói: “Phải rồi, mấy người không đi tranh sao?”

Nghe thế, Phần Khu Mục liền nói: “Bọn ta tự nhận thức được thực lực của chính mình, lại nhìn bọn họ như thế, từ bỏ mạng sống là điều không đáng!”

Nghe thấy thế, Phát Ninh Tâm liền nở ra một nụ cười nhẹ, nói: “Vậy sao?”


Lời vừa dứt, Phát Ninh Tâm đã xoay người lại, cơ thể hướng về phía của cái cây đó, lại tụ linh khí ở phía dưới phần chân, liền bắt đầu bật nhảy.

Túc thố, chính là tinh kĩ mà Phát Ninh Tâm đã dùng, tạo lực ở phía dưới phần chân, sau đó đạp mạnh ở phía dưới sẽ tạo ra hiệu quả.

Chốc lát, Phát Ninh Tâm đã ở ngay phía trên cây, lại ngồi trên một gốc cây ấy quan sát phía dưới.

Sau khi xác nhận xong thì Phát Ninh Tâm đã dùng kiếm cắt đứt phần đỉnh của loại quả ấy.

Liền quơ tay báo hiệu cho những đồng đội ở phía dưới. Ngay lập tức, Phát Ninh Tâm liền nhận thấy một điều không đúng, lại nhìn sang những người của chấp pháp hội ấy liền nhận ra một điều, bọn họ đều đang cười.

Nụ cười ấy làm cho Phát Ninh Tâm rùng mình sợ hãi, ấy thế mà sự sợ hãi này lại thật sự không bình thường.

Phát Ninh Tâm cảm thấy không ổn, một trận động đất diễn ra cực lớn, nếu đối với thế giới thì chuyện này là bình thường, nhưng mà đây lại là bí cảnh, một cơ duyên mà không ai thực sự biết được.

Lại bị ảnh hưởng sang khắp bí cảnh, điều này thật sự là không theo lẽ thường rồi.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!