Trình Nhiên quyết định ở lại Lửa Gầm, Lạc Chi Dực cũng chuẩn bị trả cho cậu ấy một khoản tiền lương kha khá. A Ngọc rời khỏi, Hiểu Nhược thì xin nghỉ bệnh mấy ngày vì trong người không khỏe, giờ vẫn chưa thấy quay lại, cũng không biết cô ấy tính toán sao.

Từ khi Lửa Gầm khai trương tới nay nhân viên liên tục thay đổi, không ít người thử việc xong thì đi, bởi vì mệt, cũng bởi vì hết cảm giác mới mẻ, dù sao cũng là người trẻ tuổi, sẽ muốn tìm một cơ hội khác. Lạc Chi Dực cũng tôn trọng quyết định đi hay ở của họ, cô không cố gắng giữ lại ai, dù sao phần lớn người vào làm đều dưới hai mươi lăm tuổi, chính cô cũng cảm thấy thanh niên nhân lúc còn trẻ phải trải nghiệm nhiều mới tốt cho tương lai của bọn họ.

Trình Nhiên thật sự là một bất ngờ, cậu ấy thể hiện rất rõ với Lạc Chi Dực rằng mình rất sẵn lòng ở lại Lửa Gầm, thậm chí còn định ở đây ba đến năm năm.

Với chuyện này, Lạc Chi Dực đã nghiêm túc nói chuyện với cậu ấy: “Bây giờ cậu sẵn lòng ở lại chị rất vui, cũng cực kỳ hoan nghênh, nếu sau này muốn đi chị cũng tôn trọng cậu. Thật ra chị cảm thấy ngoài thời gian làm việc, cậu có thể đọc sách hoặc là tới lớp huấn luyện, xem xem có môn nào thú vị mà lại có tính thực tế không, như vậy tương lai sẽ có nhiều lựa chọn hơn.”

“Thành thật mà nói, em ở lại đây là vì chị.” Trình Nhiên có chút xấu hổ gãi gãi đầu, thành khẩn nói ra tiếng lòng, “Em thấy chị quá tốt, em đoán ở những nơi khác sẽ không gặp được người chủ tốt như vậy, cho nên em không nỡ rời khỏi.”

Lạc Chi Dực chống cằm lên cây bút trong tay, ngẫm nghĩ rồi nói: “Trình Nhiên, có lẽ cậu cảm thấy cậu hợp tính chị, cậu cực kì tin tưởng chị cho nên mới sẵn lòng ở lại, nhưng đường sự nghiệp của con người rất dài, chị nghĩ cậu nên suy nghĩ thêm. Một công việc tốt bao gồm nhiều yếu tố, sếp tốt chỉ là một trong số đó, nhưng không phải quan trọng nhất. Cậu hiểu ý chị nói không?”

Trình Nhiên có vẻ đăm chiêu.

“Chị nghĩ cậu phải ngẫm lại.” Lạc Chi Dực đặt bút xuống, bỏ hợp đồng đã chuẩn bị sẵn vào cặp hồ sơ, “Bao giờ suy nghĩ rõ ràng thì trả lời chị sau.”

Trình Nhiên khẽ gật đầu, sau đó xoay người đi ra khỏi văn phòng.

Lạc Chi Dực suy ngẫm một lúc, không biết có phải ảo giác hay không mà trong nháy mắt vừa rồi, cô cảm thấy trong mắt Trình Nhiên có một tình cảm rất mãnh liệt. Cô đoán có thể Trình Nhiên coi cô như một người chị gái, nhưng nếu cậu ấy ở lại chỉ vì cô, vậy hiển nhiên quyết định này không đủ trưởng thành, cô không cho cậu ấy được cái gì đặc biệt, thậm chí còn không định có quan hệ riêng tư với cậu ấy.

Buổi tối, khi Lạc Chi Dực gọi video với Nhiễm Khải Minh đã vô tình nhắc tới việc này.

“Không biết có phải em nghĩ nhiều hay không, em cảm giác như cậu ấy quá ỷ lại vào em, thật ra cậu ấy cũng không thích công việc này mấy.”

“Vì sao em lại tốt với cậu ấy như vậy?” Nhiễm Khải Minh bất ngờ hỏi, “Là cảm thấy cậu ấy đáng thương cho nên cần chiếu cố đặc biệt?”

“Em không cảm thấy cậu ấy đáng thương, chỉ là…” Lạc Chi Dực do dự một lúc mới nói ra lời trong lòng: “Thời gian đầu cậu ấy mới tới, em nhìn cậu ấy liền nghĩ tới anh của trước kia, có lẽ vì thế nên em có cảm giác thân thiết với cậu ấy.”

Với lời giải thích của bạn gái mình, Nhiễm Khải Minh quả thực không biết nên vui hay buồn.

“Lúc ấy em rất nhớ anh, anh hiểu không? Nhưng anh lại không ở cạnh em, cho nên mỗi khi em thấy người hơi giống anh sẽ không nhịn được mà chú ý nhiều hơn.”

“Em nói như vậy anh không biết nên giận hay nên vui nữa.” Nhiễm Khải Minh nghe bạn gái nói mà bất lực.

Lạc Chi Dực nhanh chóng làm mặt quỷ với anh, xem như làm nũng.

Cô vừa làm nũng, thái độ anh đã không nghiêm khắc nổi, dịu dàng nói: “Anh chưa bao giờ đi tìm bóng dáng của em trên người người khác, cho nên về sau em đừng làm như vậy. Còn cậu ấy, nếu em thấy cuộc sống của cậu ấy có vẻ khó khăn thì có thể giúp đỡ cậu ấy trên phương diện công việc, nhưng chỉ đến thế thôi, việc khác em cũng không giúp được, người có thể giúp cậu ấy chỉ có chính cậu ấy.”

Lạc Chi Dực gật đầu liên tục, cũng bảo đảm sau này nhất định sẽ chú ý đúng mực khi ở cùng Trình Nhiên.

“Anh đoán là cậu ấy thích em rồi.” Nhiễm Khải Minh bỗng nhiên nói, “Em thật sự không thấy gì sao?”

“Chắc chưa đến mức thích đâu, dù sao từ nhỏ đến lớn em đã không có duyên với người khác phái, trừ anh ra chẳng có ai thích em.”

Nhiễm Khải Minh cảm thấy lời này của cô quả thực rất khó hiểu, còn sỉ nhục gu thẩm mỹ của anh, vì thế nói thẳng: “Giờ em vẫn không biết mình tốt đến đâu à?”

Lạc Chi Dực đảo mắt, bướng bỉnh hỏi anh: “Vậy nếu anh đoán đúng thật, cậu ấy đột nhiên chạy tới thổ lộ với em, thì em nên làm gì?”

“Em hỏi anh?” Ngón tay anh nhẹ nhàng gõ gõ màn hình điện thoại di động: “Em nói xem nên làm gì? Em còn muốn làm gì?”

Lạc Chi Dực bỗng nhiên bật cười, cười một hồi lâu mới ngừng lại, cầu xin tha thứ: “Đùa với anh thôi, đừng căng thẳng, em biết mình nên làm thế nào.”

Bọn họ lại ngọt ngào một lúc, chờ chúc “Ngủ ngon” xong, Lạc Chi Dực vừa mới chuẩn bị tắt cuộc gọi, bỗng nhiên nghe Nhiễm Khải Minh chậm rãi nói thêm một câu: “Em là người đã có bạn trai rồi, về sau đừng thể hiện sức quyến rũ nữa.”

Lạc Chi Dực: “...”



Vừa sáng ra Lạc Chi Dực đã mang nguyên liệu tươi ngon và nước tương đặt ở phòng bếp Lửa Gầm. Đợi đến gần tối, cô bỏ ra nửa tiếng tới phòng bếp làm cơm cà ri thịt bò, chuẩn bị đặt vào trong hộp giữ nhiệt, chờ xong việc thì mang đến cho Nhiễm Khải Minh ăn khuya.

Cô vẫn làm đúng các bước như hương dẫn, lúc làm có hơi vụng về nhưng cuối cùng vẫn hoàn thành, ngoại trừ ngón trỏ tay trái bị lưỡi dao cắt phải thì không phạm sai lầm gì.

Bận rộn cả buổi, Lạc Chi Dực đi ra khỏi nhà vệ sinh thì gặp Trình Nhiên đi tới, cậu ấy tinh mắt nhìn thấy trên ngón tay cô có dán băng cá nhân, tò mò hỏi sao cô lại bị thương, cô trả lời là lúc thái không cẩn thận cắt trúng.

“Đổi cái khác đi, cái này của chị dính nước rồi.” Trình Nhiên chỉ miếng dán trên tay cô.

“Không sao, vết đứt nhỏ thôi, không cần phiền toái như thế.” Lạc Chi Dực nhìn thoáng qua, nghĩ thầm lát nữa sẽ bóc ra luôn.

Nói xong cô đi đến đại sảnh quan sát thử, thấy còn tám bàn, mọi chuyện rất thuận lợi, cô đi vào một góc, cầm điện thoại gọi cho Nhiễm Khải Minh, hỏi anh đã về nhà chưa, cô làm cơm cà ri thịt bò, định tối đem qua cho anh, không ngờ chẳng mấy chốc đã nhận được câu trả lời của Nhiễm Khải Minh: “Anh tự đến lấy.”

Lạc Chi Dực có chút kinh ngạc, trả lời: “Anh muốn tới quán của em sao?”

Nhiễm Khải Minh trả lời: “Anh sắp tới đón em rồi, sao thế?”

Đương nhiên Lạc Chi Dực nói không thành vấn đề, trong lòng cực kỳ vui vẻ vì lát nữa là có thể nhìn thấy anh rồi.

Một lát sau, Lạc Chi Dực vội vã chạy tới cửa chờ bạn trai, còn thoải mái nói với Trình Nhiên đứng ở cửa: “Bạn trai chị sắp tới đây rồi.”

Tầm mắt Trình Nhiên đang dừng trên vết thương ở ngón tay cô, nghe vậy thoáng sửng sốt, nhanh chóng đưa mắt xác nhận một câu: “Anh ấy muốn tới đây đón chị?”

Lạc Chi Dực khẽ gật đầu.

Trình Nhiên cũng không nói thêm gì, vẫn đứng thẳng tắp ở cửa, cũng không vì gần tới giờ tan làm mà lười biếng.

“Cậu đi vào uống miếng nước đi, hoạt động đi lại một chút.” Lạc Chi Dực tốt bụng nói, “Chị gác thay cậu.”

Trình Nhiên mỉm cười, ngẫm nghĩ rồi đồng ý.

Lạc Chi Dực vừa gác vừa chờ Nhiễm Khải Minh tới đây, hơn mười phút sau cô đã thấy Nhiễm Khải Minh gọi xe tới. Đợi đến lúc anh tới gần cửa, cô vui vẻ nói với anh một tiếng “Hoan nghênh ghé thăm”.

Nhiễm Khải Minh đưa tay xoa xoa đầu cô, giọng nói đầy cưng chiều: “Em đứng lâu chưa? Có mệt không?”

“Nghĩ đến người đang chờ là anh thì không thấy mệt mỏi nữa.” Lạc Chi Dực vô cùng thân thiết bắt lấy cánh tay anh, “Đi vào xem thử nhé?”

“Ừ, vào xem sao.” Nhiễm Khải Minh nói.

Thế là Lạc Chi Dực thoải mái kéo cánh tay Nhiễm Khải Minh vào quán lẩu. Vừa vào cửa, ánh mắt của nhân viên trong đại sảnh giống như ánh đèn chiếu lên người bọn họ, ngay cả quản đốc Mậu đang đứng ở trong góc lười biếng chơi trò chơi thấy bọn họ đi tới cũng nhìn chằm chằm không rời.

Lạc Chi Dực không quan tâm bản thân biến thành chủ đề để bọn họ tán gẫu, cứ như vậy kéo bạn trai đi, mãi đến khi đi vào văn phòng.

Chờ đóng cửa lại xong, Lạc Chi Dực mới buông tay bạn trai ra, vui vẻ hỏi anh: “Văn phòng của em thế nào?”

Nhiễm Khải Minh nhìn quanh một vòng, tầm mắt rơi vào cốc nước và hộp bánh quy trên bàn, đánh giá: “Không tệ, nhưng còn có thể sạch sẽ hơn một chút.”

“Biết ngay anh sẽ nói như vậy mà. Anh có muốn ngồi một lúc không, uống cốc trà nhé?”

Nhiễm Khải Minh đưa tay gõ nhẹ lên ót cô một cái, thúc giục cô: “Đừng lãng phí thời gian, nhanh trở về ăn khuya cùng anh, không phải em làm cơm cà ri thịt bò sao?”

“A…, đúng rồi, hộp giữ nhiệt còn đang ở phòng bếp, em đi lấy, anh chờ em.” Lạc Chi Dực nói.

Cô vừa mới kéo cửa ra, bất ngờ nhìn thấy một bóng người trước cửa thì suýt giật nảy mình, đợi đến khi thấy rõ là ai mới an tâm, lên tiếng hỏi: “Trình Nhiên, cậu tìm chị có việc gì?”

Trình Nhiên có lời muốn nói lại thôi, sau đó đưa một hộp băng cá nhân qua, giải thích: “Mỗi ngày em đều mang theo bên người, cho chị.”

“Hả?” Lạc Chi Dực có chút bất ngờ, không nghĩ tới cậu ấy lại cẩn thận như vậy, đưa tay nhận lấy, “Chỉ là vết thương nhỏ thôi, cậu thực sự cẩn thận quá rồi, cám ơn nha.”

Trình Nhiên không nói thêm gì, hé miệng cười cười, vẫy tay quay đi.

Lạc Chi Dực thì đến phòng bếp lấy đồ.

Nhiễm Khải Minh đứng trong văn phòng vô tình nghe thấy cuộc đối thoại ở cửa, suy nghĩ một lúc rồi nhanh chóng đưa ra một kết luận nguy hiểm: Quả nhiên có người luôn quan tâm bạn gái của anh.



Lạc Chi Dực nhanh chóng thu dọn hộp giữ nhiệt, trở lại văn phòng, lần nữa nắm tay Nhiễm Khải Minh rồi kéo anh ra ngoài.

“Đợi một chút.” Nhiễm Khải Minh lại không vội, nắm lấy tay cô kiểm tra, quả nhiên nhìn thấy trên ngón tay trái của cô có một vết cắt: “Vết thương này là thế nào? Trong lúc làm đồ ăn cho anh sao?”

“Không cẩn thận cắt phải thôi.” Lạc Chi Dực nói, “Đừng chuyện bé xé ra to, không nhằm nhò gì cả.”

Nhiễm Khải Minh lại nói: “Đưa đồ cho anh.”

“Cái gì?”

“Không phải vừa rồi có người đưa cho em một hộp băng cá nhân sao?”

“À…” Lúc này Lạc Chi Dực mới nhớ ra, lấy miếng dán đưa cho anh, nhẹ nhàng hỏi, “Anh nghe thấy rồi hả?”

“Ừ, nghe thấy rồi.” Anh không có biểu cảm gì, nhanh chóng bóc một góc miếng dán ra, xé rồi dán lên ngón trỏ của cô, “Ngày mai không được thái đồ hầm canh cho anh nữa.”

“Chỉ vì một vết thương nhỏ như vậy?” Lạc Chi Dực cong cong ngón tay, vẻ mặt nghi ngờ, “Anh đang chọc cười sao?”

“Hôm nay chỉ bị thương nhỏ, nhỡ ngày mai bị bỏng thì làm sao?” Nhiễm Khải Minh dặn dò cô một câu: “Nghe lời, đừng cố chấp nữa.”

“… Không biết lớn nhỏ.” Lạc Chi Dực liếc nhìn anh một cái, “Được rồi, nhanh đi thôi.”

Khi bọn họ ra khỏi cửa, Lạc Chi Dực vẫn gật đầu với Trình Nhiên một cái, xem như bày tỏ cảm ơn.

Trình Nhiên cười đáp lại, đợi khi cô và bạn trai cô đi xa, cậu ấy mới thu nụ cười lại, biểu cảm nháy mắt trở nên cô đơn.

Cậu ấy bỗng nhiên cảm thấy vừa rồi mình chạy tới đưa miếng băng cá nhân vừa buồn cười vừa trẻ con, chính cậu ấy cũng không biết vì sao lại làm chuyện như vậy.

Bạn trai của cô có vẻ là một người ưu tú với trình độ học vấn cao và một công việc tử tế, còn cậu ấy chỉ là một nhân viên đón khách mà thôi, chênh lệch thật sự quá lớn.

Cậu ấy không nên có suy nghĩ gì khác, càng không nên nảy sinh tình cảm, điều này không bình thường chút nào.

Nghĩ tới đây, cậu ấy đưa mu bàn tay đè lên trán.

Trước khi quán đóng cửa, Trình Nhiên vẫn đi giúp dì lao công dọn dẹp vệ sinh như bình thường, không nghĩ tới lại nghe được quản đốc Mậu đang nói chuyện với thực tập sinh Kỳ Kỳ.

“Gu của quản lý Lạc chúng ta thật sự thay đổi rất nhiều, trước là một anh chàng mập lùn như trái bí đao, bây giờ thì có vẻ là một tiểu bạch kiểm, tôi sắp không hiểu nổi nữa rồi, chậc chậc. Giống như một người hôm qua còn thích ăn cay, hôm nay lại đổi sang vị thanh đạm, khẩu vị thay đổi quá nhanh khiến người ta không theo kịp. Đúng rồi, phụ nữ các cô không phải đều thích một kiểu sao?” Quản đốc Mậu dùng ánh mắt tinh ranh đánh giá Kỳ Kỳ trước mắt.

Kỳ Kỳ vừa mới tới mấy ngày, không dám nói xấu người khác, cũng không dám đắc tội bất cứ ai, miễn cưỡng cười nghe tiếp.

“Dù sao cũng là một người phụ nữ sắp ba mươi, đáng ra mắt nhìn đàn ông  phải trưởng thành hơn mới đúng, sao lại vẫn tùy ý như vậy? Kiểu đàn ông trắng trẻo nõn nà cùng lắm chỉ chơi đùa cô ấy, mấy ai sẵn lòng kết hôn với cô ấy chứ? Ha ha, tôi thấy bây giờ đám trai trẻ tính toán lắm, dùng gương mặt để lừa xe lừa nhà có mà đầy, tôi rất lo lắng cô ấy sẽ bị người ta lừa mất.” Quản đốc Mậu nói xong lại liếc nhìn đôi chân dưới làn váy của Kỳ Kỳ, “Kỳ Kỳ à, một cô gái tốt như cô sau này tìm chồng nhất định phải tìm một người khiêm tốn nhưng có năng lực, tôi nói có đúng không?”

Kỳ Kỳ cười cho qua, không tính nói thêm gì với anh ta.

Nhưng quản đốc Mậu lại vờ như không nhận được tín hiệu “Không muốn để ý đến anh”, đột nhiên nheo mắt lại gần Kỳ Kỳ, nói câu “Trên tóc cô có gì này”, sau đó đưa tay lên sờ sờ.

Kỳ Kỳ vội vàng lui về phía sau hai bước, tránh khỏi tay anh ta.

Quản đốc Mậu đang muốn tiến lên một bước, khóe mắt lại nhìn thấy một bóng người gần đó, anh ta vừa nghiêng đầu đã thấy người đi tới là Trình Nhiên.

Trình Nhiên cầm chổi lau đi tới trước mặt quản đốc Mậu, nhíu mày nói: “Quản đốc Mậu, lời anh vừa nói tôi đã nghe thấy hết rồi. Không biết có phải tôi hiểu nhầm gì không, nhưng tôi thấy anh không hy vọng quản lý Lạc được hạnh phúc thì phải?”

Quản đốc Mậu còn đang nghĩ xem tán gái thế nào thì bên tai chợt nghe thấy một câu cứng rắn như vậy, hơn nữa còn xuất phát từ miệng của Trình Nhiên, người mà anh ta ghét nhất, sắc mặt lập tức xanh lại, lạnh giọng nói: “Tiểu Trình, sao cậu lại nói như vậy? Là ai không hy vọng quản lý Lạc hạnh phúc chứ? Vừa rồi tôi đang dạy Kỳ Kỳ làm việc, không hề nhắc tới nửa chữ quản lý Lạc, chắc là cậu nghe nhầm rồi?”

Trình Nhiên cầm chổi lau đứng thẳng nhìn anh ta, một lát sau xoay người sang chỗ khác. Kỳ Kỳ ở bên cạnh rất cảm kích cậu ấy đã tới giải vây, nhân lúc quản đốc Mậu không nói lời nào, vội đi sang bên khác làm việc.

Mắt thấy không đạt được mục đích của mình, quản đốc Mậu thầm mắng Trình Nhiên hai câu.



Lạc Chi Dực làm cơm cà ri thịt bò bình thường, có thể do để lâu nên thịt bò bị dai, nhưng Nhiễm Khải Minh vẫn ăn không ít.

Ăn khuya xong, Nhiễm Khải Minh đưa Lạc Chi Dực trở về, thấy cô đi vào khu chung cư Gia Gia xong mới rời khỏi.

Lạc Chi Dực vào cửa, phát hiện ba mẹ vẫn chưa ngủ mà đều ngồi trên ghế sô pha, một người đang ngâm chân, một người đang châm ngải cứu, trên TV vẫn đang chiếu một bộ phim truyền hình… Cô nhìn qua đồng hồ, biết là bọn họ đang đợi cô, bèn ngoan ngoãn đi qua.

“Đại Lạc, giỏi đấy, con vẫn còn ý thức được, biết không thể qua đêm ở nhà cậu ấy.” Ba Lạc khen ngợi con gái, giọng điệu có chút kiêu ngạo, “Vừa rồi ba với mẹ con đã đánh cược, ba nói con nhất định sẽ trở về, mẹ con nói chưa chắc, bây giờ ba thắng một trăm đồng. Nhìn xem, học cách tin tưởng con gái quả nhiên là bài học cả đời của người làm cha mẹ.”

Mẹ Lạc đưa mắt nhìn chồng mình, lại nhìn con gái một cái, sâu xa nói: “Mẹ và ba đều không phản đối hai đứa ở bên nhau, chỉ là muốn con giữ chừng mực, đừng mới yêu đương chưa đến mấy ngày đã làm chuyện không thích hợp.”

“Chuyện không thích hợp là chuyện gì ạ?” Lạc Chi Dực bắt đầu giả vờ ngây thơ, “Mẹ, mong mẹ chỉ dạy tường tận một chút.”

“Con cứ giả vờ đi.” Mẹ Lạc cười mắng cô, “Xem nhiều phim tình cảm như vậy đều vô ích hả?”

“Con nói này, hai người lo lắng chuyện này làm gì? Con là loại người như vậy sao?” Lạc Chi Dực hỏi lại.

“Cũng chưa biết được.” Ba Lạc cười cười, nói với con gái, “Con nhớ kỹ, bây giờ tất cả hành vi của con đều đại diện cho ba và mẹ con, cái gì nên làm, cái gì không nên làm phải cân nhắc một chút. Tuy ba và mẹ đều muốn con kết hôn, nhưng cũng không muốn lên chức nhanh như thế, hiểu không?”

Lạc Chi Dực không nói lại ba mình, đành phải gật đầu.

“Đúng rồi, bao giờ con dẫn cậu ấy về nhà ăn cơm?” Mẹ Lạc hỏi.

“Nói sau đi ạ, cũng không phải là chưa từng gặp.” Lạc Chi Dực muốn đánh bài chuồn.

“Đó là mấy năm trước, bây giờ dáng dấp thế nào bố mẹ có biết đâu.” Mẹ Lạc không vui nói.

“Yên tâm, giá trị nhan sắc của anh ấy vẫn tăng lên theo từng ngày.” Lạc Chi Dực làm bộ cực kì buồn ngủ, mệt mỏi nói, “Con đi tắm đây, tắm xong thì đi ngủ, bận rộn cả ngày thật sự mệt chết đi được.”

Ba Lạc mẹ Lạc cũng không nỡ truy hỏi nữa, chỉ có thể để con gái đi tắm.

Lạc Chi Dực tắm rửa xong trở về phòng, đóng cửa lại lập tức dồi dào sức sống, mở điện thoại ra gọi video nói chuyện với Nhiễm Khải Minh rất lâu.

Cuối cùng, Lạc Chi Dực ngây ngốc nhìn bạn trai của mình, nói: “Lạ ghê, sao em nhìn anh mãi không thấy chán nhỉ?”

“Mới bao lâu? Nhìn một năm bảo đảm em sẽ thấy chán.” Nhiễm Khải Minh tự giễu, “Thậm chí không cần đến một năm, mấy tháng đã thế rồi.”

“Không có chuyện này đâu, bởi vì mỗi ngày anh đều đẹp trai hơn ngày hôm qua một chút. Yên tâm, nhan sắc của anh em nhìn mãi cũng không biết chán.” Lạc Chi Dực thề thốt xong lại làm nũng, “Làm sao bây giờ? Sắp mười hai giờ rồi, em vẫn chưa buồn ngủ, Nhiễm Bảo có thể dỗ em ngủ không?”

“Em ngủ đi, nếu không ngày mai không dậy nổi.” Nhiễm Khải Minh nói rất thực tế.

“Thế thôi à?” Lạc Chi Dực không thể tin được cách dỗ người khác của anh vẫn không tiến bộ chút nào, trợn mắt nói, “Có tin em qua thẳng đó nhéo anh không?”

Nhiễm Khải Minh xoa bóp thái dương, đành phải đổi cách dỗ khác: “Mau đi ngủ đi, Lạc Bảo Bối.”

Lạc Chi Dực nghe thế mới thỏa mãn, một tiếng “Lạc Bảo Bối” này làm cô cảm thấy cực kì an toàn, sau khi tắt video liền đi vào giấc ngủ.

Bên kia, Nhiễm Minh Khải nằm xuống, nhìn thoáng qua quả cầu thủy tinh trên tủ đầu giường, sau đó đưa tay qua, bấm công tắc một cái, màu sắc thay đổi không ngừng, lẳng lặng chiếu rọi giữa lông mày như vẽ của anh.

Anh vẫn coi nó như vật may mắn của mình, mấy năm nay cho dù chuyển đi đâu cũng không quên mang nó theo bên người, trước khi ngủ thường xuyên cầm lên nhìn một cái.

Mỗi khi gặp khó khăn, anh đều nhìn vào ánh sáng phát ra từ quả cầu thủy tinh này và tự nói với chính mình, “Kiên trì thêm một chút”.

Sau đó anh thật sự đã kiên trì cho tới bây giờ… Anh đã có thể thoải mái cảm nhận những ngày hạnh phúc rồi.

Chương 43

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!