Trong trò chơi, Thẩm Tiêu cũng có thể cảm nhận rõ ràng người chơi đang di chuyển.Trước kia, cứ đến giờ vào game, làng sẽ trở nên rộn ràng nhộn nhịp, khắp nơi đều là người. Có rất nhiều hiện trường ẩu đả nổi lên do các sự kiện ganh đua lúc trước. Mặc dù bây giờ trong làng có người đi lại, nhưng sự nhộn nhịp đông đúc như trước đây đã không còn.

Cô biết, với sự nâng cấp của các người chơi, Tân Thủ Thôn chắc chắn sẽ là nơi bị ruồng bỏ.

Ba ngày nữa lại trôi qua, hệ thống thông báo đến toàn máy chủ - Chúc mừng người chơi Trần Tâm trở thành người chơi đầu tiên đạt đến cấp 10 – Hệ thống thành chính mở ra.

Ban đầu, chỉ có các kênh trò chuyện dành cho trò chuyện gần đó và trò chuyện bản đồ, nhưng một kênh thế giới đã được thêm vào. Đồng thời, dịch vụ truyền tống trận giữa Tân Thủ Thôn tuyến 1000 và thành chính Lâm Giang gần đây cũng được kích hoạt.

Là người chơi đầu tiên đạt cấp 10, Trần Tâm truyền tống đến thành chính xong, anh ta vô cùng vui mừng nói với các đồng đội: “Cuối cùng sau này chúng ta có thể không cần mua thức ăn với giá cao nữa rồi.”

Ở trong thành chính có thể học kỹ năng sống, nấu nướng, luyện đan, đúc, đều có thể học được. Lúc trước ở Tân Thủ Thôn, họ không có sự lựa chọn, nhưng đến thành chính thì lựa chọn có rất nhiều.

Và với việc mở rộng kỹ năng sống cho người chơi, một nhóm người chơi chuyên nghiệp, chuyên về kỹ năng sống chắc chắn sẽ ra đời. Khi đó, khắp nơi sẽ có thuốc giảm thương, thậm chí sẽ có thức ăn và thuốc tốt hơn, hà tất gì họ phải trả giá cao để mua chúng từ Tân Thủ Thôn.

Có người đầu đạt đến cấp 10 thì những người chơi của đoàn đội rất nhanh lần lượt nâng lên cấp 10.

Sự rời đi của vài người chơi, kết quả dẫn đến trực tiếp chính là – thức ăn của Thẩm Tiêu ế rồi.

“Bây giờ tôi chỉ có thể hạ giá để xử lý.” Thu Nhĩ Trư Mao với Thẩm Tiêu bàn bạc: “Giá quá cao, người chơi bình thường hoàn toàn không mua nổi.”

“Anh xem rồi xử lý là được.” Thẩm Tiêu chuyên tâm vào công việc trong tay.

Thu Nhĩ Trư Mao nhìn cô, do dự một hồi, cuối cùng vẫn nói: “Trong thành Lâm Giang có rất nhiều tửu lầu, đầu bếp cũng có rất nhiều. Sau này có thể càng ngày càng ít người đến trong làng, cô cần có sự chuẩn bị về tâm lý.”

Ý của anh ta chính là muốn nói cho Thẩm Tiêu biết, mọi người sẽ chỉ theo đuổi đồ vật có phẩm chất cao hơn. Sau này sợ là sẽ có ít người mua đồ của cô.

Thế nhưng anh ta lại thấy nữ NPC trước mặt chống cằm suy nghĩ một lát, nói: “Thành Lâm Giang có rất nhiều đầu bếp sao? Thế tôi cũng đến thành Lâm Giang.”

Thu Nhĩ Trư Mao: “?”

Không đúng, chẳng lẽ NPC còn có thể tùy tiện chạy lung tung sao???

“Anh đi mua bộ quần áo giúp tôi, phẩm chất càng cao càng tốt.” Thẩm Tiêu giao nhiệm vụ cho anh ta. Cô đã xem qua dịch vụ truyền tống trong làng rồi, chỉ có người chơi mới được dùng, một thổ dân trong thế giới trò chơi này như cô, hoàn toàn không dùng được. Cũng chính là nói, cô muốn đến thành chính, phải dùng đôi chân của mình đi qua đó.

“Được.”

Thu Nhĩ Trư Mao đi ra khỏi cửa nhà Thẩm Tiêu rồi vẫn cảm thấy rất kì lạ.

NPC biết di chuyển, được, cái này còn không phải NPC công nhân, anh ta đi đầu xuống đất!



Động tác của Thu Nhĩ Trư Mao bọn họ rất nhanh, ngay ngày hôm đó đã mua một bộ trang bị cho Thẩm Tiêu rồi.

Trước mắt, trang bị tốt nhất trên thị trường là trang bị do động lợn rừng sản xuất, trang bị có thanh máu cao nhất có thể thêm 500 khí huyết. Một bộ đầu, tay, quần áo, bao cổ tay, chân là 2500 khí huyết. Với chiếc nhẫn, vòng cổ và vũ khí cộng thêm hạn mức là 600 khí huyết, Thẩm Tiêu ban đầu có 100 điểm, như thế cô có tổng cộng 3200 khí huyết.

Thẩm Tiêu cân nhắc một hồi, nếu tránh người chơi ra, quái vật trên đường đụng cô một cái, chắc cô cũng sẽ không chết ngay lập tức. Đến lúc đó ăn sườn lợn nướng hồi phục nhanh khí huyết, cộng thêm có kiếm cổ phòng thân, vấn đề chắc sẽ không lớn.

Sau khi mặc trang bị vào, không thể không nói, thứ này có hơi nặng. Người chơi bình thường có thể không cảm nhận được, nhưng bây giờ cô chỉ là một NPC yếu đuối, xem ra trên đường đến thành chính còn phải mang đủ lương khô.

Mật khẩu bốn chương sau: trichtinhlau

Ngày đó cô chuẩn bị đồ đạc xong, thấy người chơi bên ngoài biến mất, cô đeo túi nhỏ, cầm kiếm cổ đi trên con đường ra khỏi làng.

Bên ngoài ngôi làng rộn ràng tiếng cười và hoa thơm, cảm giác chân thực khiến Thẩm Tiêu đôi khi ngẩn ngơ tưởng mình đang đi giữa núi và sông.

Đi qua khu luyện cấp thỏ rừng, thỏ nhỏ không chủ động tấn công người, hoàn toàn không có sức uy hiếp. Khi vào rừng núi lợn rừng, thỉnh thoảng có con lợn rừng không biết điều, thấy cô thì lao tới, với thanh kiếm cổ trong tay, cô chém từng nhát một, không chút áp lực.

Thế nhưng, cô không lo về quái thú trên đường đi, mà điều cô lo hơn là người chơi.

Người chơi nguy hiểm hơn quái thú rất nhiều.

Con đường đi từ trong làng đến thành chính, cô không chắc một ngày có thể đi xong không, cho nên cô phải không ngừng chú ý người chơi có vào game không. Nếu như có người chơi vào game, cô chỉ có thể nhờ Tị Thủy Châu trên người tránh vào trong nước.

Cứ đi rồi né đi rồi né, đi được khoảng ba ngày, Thẩm Tiêu mệt mỏi cả người cuối cùng cũng đến thành Lâm Giang đồ sộ.

Lúc này vẫn chưa đến giờ người chơi hoạt động, sau khi Thẩm Tiêu vào thành, tên màu vàng có thể bị tấn công ở trên đầu biến thành màu xanh lá không được tấn công.

Thành Lâm Giang cổ kính và mang phong vị cổ xưa, dọc đường có rất nhiều cửa hàng, ở giữa có lính canh tuần tra thành, ở cuối đường là phủ chủ thành nguy nga lộng lẫy. So với Tân Thủ Thôn trước đây, hoàn toàn không phải cùng cấp bậc.

Những điều này không liên quan tới Thẩm Tiêu, cô cũng không mấy hứng thú. Lúc này cô vừa mệt vừa đói, chỉ muốn tìm một nơi nghỉ ngơi cho đàng hoàng.

Cô tìm đại một quán trọ rồi ngủ một giấc thật ngon, lúc tỉnh lại, bên ngoài trời đã sáng. Cô lại đến một quán cơm gần đó ăn cơm, món ăn trong quán cơm rất bình thường, nhưng danh hiệu của đầu bếp quán cơm bây giờ cũng là người học việc nấu nướng.

Gọi món cơm chiên trứng đặc sản của quán này, lúc Thẩm Tiêu đợi cơm, nghe bà chủ than thở: “Haizz, cả ngày trời, cũng không được bao nhiêu người khách đến, xem ra thật sự phải về quê nuôi lợn rồi.”

Bây giờ vẫn chưa có người chơi đến, đừng nói là quán cơm nhỏ, mà cả thành Lâm Giang đều trông rất tĩnh lặng như thế. Qua vài ngày nữa, đợi người chơi đến rồi, việc kinh doanh chắc sẽ phát triển lên.

Ăn cơm chiên trứng xong, Thẩm Tiêu đi dạo một vòng trong thành. Những cửa hàng khác đa số chỉ cung cấp cơ bản, giống như tửu lầu trông rất tốt, nhưng thực tế lầu một cung cấp chỗ ngồi, còn lầu hai lầu ba thì xin lỗi, tạm thời vẫn chưa sửa sang.

Bối cảnh này, Thẩm Tiêu cảm thấy có chút mới lạ.

Cô có thể đoán được phía chính phủ trò chơi chắc là muốn để người chơi tự phát triển những thứ này. Dù sao thì người chơi đến chơi cũng đều đến từ đủ loại ngành nghề khác nhau, có vài người chơi chưa chắc thích luyện cấp đánh thú, họ cũng có thể thể hiện sở thích của mình ở trong trò chơi.

Tốt thật.

Nếu cô không phải là một linh hồn cô đơn đến từ một thế giới khác, nếu thế giới mà cô đang ở có một trò chơi như vậy, có lẽ cô cũng sẽ là một trong số họ.

Bữa tối, Thẩm Tiêu vẫn ăn cơm trong quán cơm bên cạnh quán trọ.

Điều này cũng không nói lên được món cơm chiên trứng của quán này ngon bao nhiêu – Mặc dù đầu bếp ở quán này nấu mùi vị cũng được, nhưng vẫn chưa đến bước khiến cô phải nhớ nhung. Chủ yếu là cô nhớ đến lời than lúc trước của bà chủ, và phía chính phủ trò chơi dường như muốn người chơi này tham gia vào việc xây dựng thành, vì vậy cô đã lưu tâm.

Nếu như trò chơi muốn để người chơi tham gia xây dựng, thế NPC sống như cô có được không?

Vì thế lần này cô đến lại quán cơm, cũng thuần túy là muốn thăm dò thử.

Vẫn gọi món cơm chiên trứng đặc sản, lúc đợi cơm ra, Thẩm Tiêu lại nghe thấy bà chủ thở dài: “Kinh doanh không khởi sắc, ngay cả lái buôn cũng ép giá, thế này thì làm sao mà sống.”

Thẩm Tiêu ngây người, mới nửa ngày mà thôi, thế mà đã liên lạc với lái buôn rồi sao?

Bây giờ lần lượt đã có người chơi vào thành chính, bà chủ chuyển nhượng quán vào lúc này, điều này khiến Thẩm Tiêu không thể không nghi ngờ đây là do phía chính phủ cố ý sắp xếp.

Cô thử tiến tới nói chuyện với bà chủ: “Nghe nói bà cần chuyển nhượng quán này?”

Bà chủ bất lực liếc nhìn cô một cái: “Quán không có khách, chúng tôi thu không đủ chi, chỉ có thể bán thôi.”

“Không biết bà bán cửa hàng này với giá bao nhiêu?” Thẩm Tiêu hỏi.

“Chỉ cần 100 vàng là được.” Trên khuôn mặt bà chủ nở nụ cười nhẹ: “Cái này chúng ta có thể đến phủ chủ thành công chứng, tôi tuyệt đối không lừa cô.”

Chỉ 100 vàng?

Bây giờ trong tay Thẩm Tiêu có hơn 200 vàng, mua một miếng đất mà lại rẻ như vậy?

Điều cô không biết là, sở dĩ phía chính phủ thiết lập giá 100 vàng là so với giai đoạn hiện tại. Cũng chỉ có cô có trong tay một khoản tiền lớn, còn đa số những người chơi khác, trong tay có vài vàng là đã xem như là người có tiền rồi.

“Cô muốn mua không?” Bà chủ thấy cô không đáp lại, nên hỏi thêm một câu.

“Đương nhiên.” Thẩm Tiêu đoán NPC bà chủ này chắc là được thiết lập trình tự nào đó, chỉ cần có người chơi đến hỏi giá thì sẽ bước vào quy trình giao dịch.

Hai người vào trong phủ chủ thành, sau khi chuyển giao quyền sở hữu từ quan viên quan phủ, Thẩm Tiêu phát hiện mình đã trở thành chủ sở hữu mới của quán cơm đó.

Tiền giữ trong tay sẽ chỉ càng ngày càng mất giá, Thẩm Tiêu vội vàng xem bên cạnh có cửa hàng nào muốn chuyển nhượng không, kết quả đúng là cô lại tìm thấy một cửa hàng, lần này cô tốn 80 vàng.

Nhìn hai tờ giấy nhà đất trong tay, ai có thể ngờ được, một NPC đến từ Tân Thủ Thôn như cô lại có nhà ở thành Lâm Giang, hơn nữa còn có hai căn!

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!