"Câu mà em hỏi rất ngốc."

"Vốn dĩ là vậy mà, anh rảnh rỗi cứ hỏi cuộc sống riêng tư của tôi làm gì? Chẳng phải lạ lắm sao?"

"Tôi sợ em không phân rõ, tốt xấu gì cũng là vợ trước của tôi, quan tâm một chút thì sao nào?"

"Được, anh có lý."

Hai người vào quán nướng mà Cố Tuấn Xuyên nói, cả trong lẫn ngoài ngồi đầy người. Cả hai đều đói bụng, không chờ nổi, bèn đến nhà hàng Triều Sán bên cạnh. Lận Vũ Lạc chưa từng ăn đồ sống ngâm tương, nhìn mấy món đó thèm muốn chết. Dù gì cũng do Cố Tuấn Xuyên mời, cô thoải mái gọi món.

"Ăn bữa lớn đấy à? Mình mời người ta thì keo kiệt, người ta mời thì thoải mái."

Cố Tuấn Xuyên ở bên cạnh xem cô thi triển tài năng, châm chọc cô vài câu. Lận Vũ Lạc coi như không nghe thấy, cuối cùng gọi thêm một đ ĩa gạch cua.

Cố Tuấn Xuyên để điện thoại ở chế độ im lặng suốt một ngày, lúc chờ đồ ăn vẫn luôn trả lời tin nhắn. Lận Vũ Lạc liếc nhìn, một dãy dài những tin nhắn chưa đọc. Có lẽ cả tháng cô cũng chẳng có nhiều tin nhắn như vậy, nhưng Cố Tuấn Xuyên xử lý rất nhanh, có vẻ như một lần đọc mười hàng, mười mấy phút đã lướt xong một lượt.

"Dạo này anh không đi công tác hả?"

Lận Vũ Lạc hỏi anh.

"Tuần sau."

"Anh đi đâu vậy?"

"Cửa hàng toàn quốc, hai tháng sau về."

Cố Tuấn Xuyên nhắc đến chuyến công tác hai tháng với vẻ nhẹ nhàng hờ hững, lười nói mấy chuyện vất vả bên trong. Một người đàn ông khổ gì mà khổ chứ, già mồm! Anh thích chơi, cũng biết cách chơi, có thể sắp xếp mọi chuyện ổn thỏa, để mình trông như người nhàn rỗi. Lận Vũ Lạc rất khâm phục điểm đó ở anh. Thậm chí cô cảm thấy nếu đầu óc và sức lực của Cố Tuấn Xuyên đều dùng để gặm sách, chắc chắn là thánh học.

Đồ sống ngâm tương thật sự rất ngon.

Trước giờ Lận Vũ Lạc không biết trên đời lại có thứ vừa sống vừa tươi như vậy, ngâm trong nước sốt thấm vị, cắn một miếng cảm nhận niềm vui non mềm. Ăn kèm bún xào và heo quay, hơn cả thần tiên sống.

"Quán này cách nhà anh gần như thế, vậy mà chúng ta chưa từng ăn."

"Em ở nhà tôi được mấy ngày?"

"Cũng phải."

Cố Tuấn Xuyên có lòng nhắc nhở Lận Vũ Lạc lần đầu ăn đồ sống nên kiềm chế một chút, nhưng nghĩ đến sức khỏe cô trước giờ khá tốt, lượng cơm lại nhiều, chắc chắn cũng là dạ dày sắt. Cho nên không nói nhiều nữa, xem cô ăn như gió cuốn.

Lận Vũ Lạc thấy dường như tâm trạng của Cố Tuấn Xuyên rất tốt, cô cũng yên tâm. Nói thật, cô thấy nói mấy câu kia ở tang lễ quá đỗi đáng sợ, Cố Tuấn Xuyên vẫn nên sống tốt thì hơn. Ăn xong cô cám ơn Cố Tuấn Xuyên đã mời mình, chúc anh có tâm trạng tốt, đồng thời cảnh cáo anh đừng tùy tiện nói đùa nữa.

"Anh cũng biết mà, hai chúng ta gặp là cãi nhau, tam quan hoàn toàn không hợp. Mấy thứ này không quan trọng, có thể điều chỉnh. Vấn đề là thích một người tim sẽ đập thình thịch đúng không? Với anh, tôi thật sự không có..."

Lận Vũ Lạc suy nghĩ cẩn thận nên hình dung thế nào, cuối cùng đặt tay lên trái tim gõ một cái:

"Chính là cảm giác này, không có. Anh lại càng muốn tránh xa tôi, có vài chuyện nói đùa được, cũng có thứ không thể đùa giỡn."


"Em cũng biết tôi tránh xa em?"

Cố Tuấn Xuyên ăn con hàu sống cuối cùng, hỏi cô.

"Tôi biết chứ, lần nào gặp tôi anh cũng ghét bỏ, anh tưởng tôi mù chắc? Anh nói chuyện câu nào cũng hạ thấp tôi, anh nghĩ tôi không nghe ra ư? Không chống đối anh là vì tôi thấy những gì anh nói đều là sự thật."

Lận Vũ Lạc học theo Cố Tuấn Xuyên nhún vai:

"Cho nên vừa nãy nghe anh nói thế, tôi chỉ nghĩ anh đang tìm cách mới để mỉa mai tôi."

Cố Tuấn Xuyên không nói nhảm với cô, đứng dậy rửa tay tính tiền rồi đưa cô về nhà. Thái độ của anh đối với chuyện tình cảm cũng như những môn thể thao mà anh thích: Mạnh mẽ, hung hãn, cạnh tranh, chiến thắng. Anh không học được kiểu tự hạ mình thấp kém khi bắt đầu thích ai đó, lải nhải anh yêu em, không ngừng tặng hoa tặng quà giống người khác. Với anh mà nói, bản chất của tình yêu là hấp dẫn lẫn nhau. Bất kỳ một bên nào cưỡng ép hái xuống, thế thì dưa không còn ngọt nữa.

Trên đường đi Cố Tuấn Xuyên nhận điện thoại của bệnh viện trao đổi bệnh tình, bảo Cố Tuấn Xuyên gửi đồ dùng vào bệnh viện, tốt nhất là tối nay, nhất là bô tiểu. Bây giờ bệnh nhân đã có ý thức, rất kháng cự việc cắm ống tiểu, hôm nay suýt nữa tự mình rút ra.

Dù có bệnh liệt giường Cố Tây Lĩnh vẫn là gã khốn, không ngừng giày vò người khác.

"Đến phía trước quay đầu về bệnh viện đi."

Lận Vũ Lạc mở lời:

"Tự tôi về nhà, hoặc đến bệnh viện với anh cũng được."

"Được thôi, nói không chừng Cố Tây Lĩnh thấy em xong sẽ bị nghẹn một hơi, tức chết luôn."

Cố Tuấn Xuyên độc miệng, anh hạ thấp Cố Tây Lĩnh: Còn rút ống tiểu nữa đấy, để ông ta rút đi, cho ông ta ăn ngủ trong đống bài tiết kia.

Lận Vũ Lạc biết anh chỉ nói lời tức giận.

Dẫu anh không có tình cảm với Cố Tây Lĩnh, nhưng tốt xấu gì cũng là một mạng người. Cố Tuấn Xuyên nói năng độc địa đến mấy cũng sẽ không bỏ mặc không lo.

Hai người đến bệnh viện mua đồ bác sĩ dặn rồi đưa vào trong, cũng đến thăm Cố Tây Lĩnh trong phòng chăm sóc đặc biệt. Lúc này ông ta đang tỉnh táo, thấy Lận Vũ Lạc và Cố Tuấn Xuyên, ánh mắt bỗng trở nên hung ác, giơ tay lên muốn đánh Lận Vũ Lạc. May mà ông ta không có sức, còn Cố Tuấn Xuyên đã nhanh tay kéo Lận Vũ Lạc ra sau lưng.

"Ông nổi điên gì hả!"

Cố Tuân Xuyên giận dữ quát Cố Tây Lĩnh:

"Ông ngốc à? Thử động vào cô ấy xem!"

Anh bị Cố Tây Lĩnh chọc giận, hoàn toàn quên mất lúc này ông ta là người bệnh đầu óc không minh mẫn.

"Là như vậy đấy, từ từ sẽ tốt thôi."

Y tá bên cạnh giải thích:

"Qua một thời gian nữa năng lực hành động sẽ khá hơn đôi chút, có lẽ vẫn sẽ đánh người. Anh theo tôi đi ký tên."

"Em đứng cách xa chút."


Cố Tuấn Xuyên dặn dò Lận Vũ Lạc, cô khẽ gật đầu.

Chờ họ ra ngoài, cô nhìn Cố Tây Lĩnh, ý thức của ông ta chắc chắn đang vùng vẫy dữ dội, nếu không sẽ chẳng trợn trừng mắt lại còn thở gấp thế kia. Đáng thương thì đáng thương, nhưng Lận Vũ Lạc nghĩ đến lúc ông ta khỏe mạnh rất có thể như đám đàn ông say rượu ghê tởm bẩn thỉu mà năm đó cô gặp hết lần này đến lần khác, cảm thấy chi bằng ông ta cứ nằm đó, hoặc chết luôn cho xong.

Cố Tuấn Xuyên trở về cắt ngang suy nghĩ của Lận Vũ Lạc, kéo cô nhanh chóng rời khỏi bệnh viện:

"Hôm nay không nên đưa em đến, suýt nữa bị đánh."

Cố Tuấn Xuyên bảo Lận Vũ Lạc xoay một vòng, xác định cô không bị đánh trúng mới lên tiếng:

"Đàn ông lúc già có khi nào đều như vậy không?"

"Người khác tôi không biết, anh thì chưa chắc. Nhìn anh có khuynh hướng bạo lực đó."

"Im miệng."

Lận Vũ Lạc cười hì hì, lên xe anh, lúc thắt dây an toàn cô thuận miệng hỏi anh:

"Anh có biết tại sao tôi ghét bố anh không?"

"Vì ông ta nói phục vụ bưng đồ ăn thường xuyên bị quấy rối."

Cố Tuấn Xuyên lặp lại lời nói của Cố Tây Lĩnh, anh thông minh biết mấy, lúc Cố Tây Lĩnh thốt ra câu này, anh đã cảm thấy xúc phạm.

"Bởi vì ông ta nói đúng, cho nên tôi thấy ông ta rất phiền."

Lận Vũ Lạc thẳng thắn không lảng tránh:

"Rất nhiều gã đàn ông uống say xong thật sự không thể gọi là người nữa."

Cố Tuấn Xuyên không nói gì, lúc ấy anh quăng đồ với Cố Tây Lĩnh là vì anh ý thức được rất có thể đó là sự thật. Từ lâu anh đã biết một cô gái sống trong thành phố lớn khó khăn đến mức nào, gặp chuyện như vậy không hiếm.

"Em cứ coi như ông ta đánh rắm, nếu em chưa hết giận, giờ tôi lái về đó rút ống thở của lão già kia cho xong."

Cố Tuấn Xuyên dùng chiêu dỗ dành "rút ống thở" của Lận Vũ Lạc, quả nhiên hữu dụng, cô bật cười thành tiếng.

"Tôi không thèm so đo với ông ta, giờ ông ta là người không thể tự chăm sóc cho mình được."

"Cũng có thể phải cắt khí quản."

Vừa nãy y tá có nói với Cố Tuấn Xuyên hôm nay lượng đàm Cố Tây Lĩnh bài tiết không đủ, nếu mấy ngày liên tiếp đều như vậy rất có thể sẽ viêm phổi, nói không chừng phải cắt. Thái độ của Cố Tuấn Xuyên là nghe theo bác sĩ:

"Tội mà Cố Tây Lĩnh phải chịu một thứ cũng không thiếu."

"Thứ cho tôi nói một câu không nên: Vậy thì quá tốt."


Vào lúc này Lận Vũ Lạc không thể giả vờ được, nói thẳng suy nghĩ của mình.

Lúc xuống xe cô đã ngăn Cố Tuấn Xuyên:

"Không cần tiễn tôi lên lầu, bình thường tôi cũng đi một mình."

Cố Tuấn Xuyên không để ý cô, xuống xe đi sau lưng cô, đến cùng vẫn tiễn cô đến cửa nhà.

Uy lực của bữa đồ sống này hiện rõ sau mười tiếng. Cô đến phòng tập thay đồ, lúc chuẩn bị xem bảng biểu làm việc hôm trước, dạ dày bỗng réo vang. Cô ôm bụng chạy vào nhà vệ sinh. Cả ngày giày vò suốt sáu bảy tiếng, đến năm giờ chiều, người cô đã gần mất nước.

Lúc vào nhà vệ sinh lần nữa, cô nhìn thấy Ninh Phong ở cửa phòng tập.

"Em sao vậy?"

Ninh Phong dìu cô, đặt tay lên trán cô.

"Bụng em khó chịu."

"Em sốt rồi, có lẽ là viêm dạ dày cấp tính, anh đưa em đến bệnh viện."

"Em còn chưa tan làm."

"Chờ em tan làm sẽ chết đấy!"

Ninh Phong hơi giận, kéo Lận Vũ Lạc xuống lầu, lái xe đưa cô đến bệnh viện gần nhất. Lận Vũ Lạc nhịn đau dặn dò công việc với Quan Quan xong yếu ớt dựa vào ghế, nhìn Ninh Phong siết chặt tay lái, cô khẽ nói:

"Ninh Phong, em chỉ bị nhẹ thôi, anh chậm chút."

"Em nhớ lại xem có ăn đồ hư hay nguội lạnh gì không."

"Em ăn đồ sống ngâm tương."

"Thường ăn không?"

"Lần đầu tiên."

"Có lẽ là do đồ sống, anh có đồng nghiệp ăn đồ sống ngâm tương xong bị tiêu chảy, nhưng không nghiêm trọng như em."

Ninh Phong lại xoa đầu cô:

"Chờ kiểm tra xong rồi nói."

Chờ đến bệnh viện rút máu xét nghiệm lấy thuốc uống thuốc, lúc ra ngoài đã là mấy tiếng sau. Ninh Phong đưa Lận Vũ Lạc về nhà, lúc lên cầu thang thấy chân Lận Vũ Lạc mềm nhũn, bèn ngồi xổm xuống. Trước đây khi Lận Vũ Lạc làm nũng đòi anh ấy cõng, mỗi ngày anh ấy đều tập luyện để không mất sức. Lúc ấy Ninh Phong đã nói gì? Anh sống đến già cõng em đến già.

"Tự em đi cũng được mà."

Lận Vũ Lạc nói.

"Lên đi."

Ninh Phong kéo cổ tay cô:

"Vừa nãy em suýt té."


"Ừm."

Lận Vũ Lạc cẩn thận nằm trên lưng anh ấy, hơi nghiêng đầu dựa vào hõm cổ anh ấy, ngửi thấy hương vị của sách.

"Tan làm rồi anh vẫn ngâm mình trong thư viện hả?"

"Ngày nào cũng đi, buổi trưa và buổi tối sau khi tan làm."

Ninh Phong đáp:

"Suỵt, sau này hãy nói. Em nhắm mắt nghỉ ngơi chút đi."

"Anh phải kêu lên hoặc giậm chân, đèn mới sáng."

Lận Vũ Lạc nhắc nhở anh ấy.

Ninh Phong mỉm cười, giậm chân, đèn sáng rồi, Lận Vũ Lạc thấy tai anh ấy ửng đỏ.

Hai người không nói chuyện nữa, mỗi khi cách mười mấy giây Ninh Phong lại ho một tiếng, ho mãi đến khi tới cửa nhà của Lận Vũ Lạc.

Cô mở khóa vào nhà, Ninh Phong theo sau lưng cô, nhưng chỉ đứng trước cửa, không bước vào. Anh ấy đưa hồ sơ khám bệnh cho Lận Vũ Lạc, hai tay trống rỗng không biết nên để ở đâu, khẽ xoa:

"Em thu dọn xong đo nhiệt độ lại lần nữa nhé."

"Ừm, được."

"Nếu khó chịu thì gọi cho anh."

"Ừm, được."

"Anh đi đây."

"Ừm, được."

Ninh Phong rời đi rất hoảng hốt, bước chân vang khẽ trên cầu thang, thoáng chốc đã biến mất. Lận Vũ Lạc đứng đó mãi cho đến khi nghe tiếng đóng cửa của tòa nhà.

Thu dọn xong lên giường, cô nghe lời đo lại nhiệt độ, gửi kết quả cho Ninh Phong.

"Không sốt cao, tốt rồi. Em nhớ uống nhiều nước ấm."

"Vâng."

Đến sau nửa đêm Lận Vũ Lạc mới thấy đỡ hơn một chút, cô gửi tin nhắn cho Ninh Phong:

"Em hết sốt rồi."

"Được, em ngủ đi."

Không biết tại sao, Lận Vũ Lạc cứ cảm thấy Ninh Phong vẫn bên cạnh cô. Cô sốt ruột muốn biết đáp án, bèn khoác áo xuống lầu. Lúc sắp ra cửa, cô thấy một chiếc xe trắng đang đậu ở đó.

Là xe của Ninh Phong.

Anh ấy chưa từng rời đi.

Ninh Phong à.



Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!