Thư Điện Hợp dứt lời, cảm thấy nết mặt của nàng ấy bây giờ thật đáng yêu, không nhịn được giơ tay vỗ vỗ đỉnh đầu của Công Chúa, mỉm cười mà tiếp tục đi về phía trước.

Nàng rất hiểu rõ vè nữ tử sau khi thành hôn, vì sao lại đột nhiên như biến thành người khác như thế.

Ở nông thôn trong thời gian sinh hoạt, nàng vì sư phụ của mình à trợ thủ đắc lực, lỗ tai cả ngày đều đầy rẫy nghe những người kia van cầu y thuật, mà oán giận chửi bới.

Còn đối với những người phụ nữ bất mãn với trượng phu của mình, hàng ngày đều tính toán đến gạo muối, còn lo lắng sinh hoạt sau này.

Trước khi xuất giá, thanh xuân là thiếu nữ hoạt bát đáng yêu, sau khi thành thân, liền đột nhiên biến thành chuyện củi dầu, gạo muối, thức ăn. Những chuyện vặt vãnh ùn ùn mà kéo tới. Mà năm tháng trôi đi liền biến thành người phụ nữ vất vả, thành thục.

Công Chúa đến cùng là tính tình thẳng thắn, thế gian hiếm thấy, huống hồ nàng lại được sinh ra tại Hoàng thất, lại càng là hiếm thấy.

Tuy rằng nàng ấy có phụ thân che chở cẩn thận, nhưng sau khi các nàng thành thân, bất luận mọi việc đều phải thân cận cùng nhau chung sống một năm dài. Nàng hi vọng chính mình trong khoảng thời gian này, không được khiến công chúa đang ngây thơ, tính cách kiên định thẳng thắn mà thay đổi nàng ấy. Để Công Chúa thuận lợi vượt qua một năm này, trả lại cho nàng ấy một cuộc sống khác với người nàng ấy yêu. Sống một cuộc sống ý nghĩa hơn.

Tuyên Thành tặc lưỡi, người trước mặt này vai nhỏ, tay nhỏ, vóc người so với nam tử bình thường gầy yếu. Lại có nội lực cao thâm khó dò như vậy. Lẽ nào lần trước hắn thua mình, đều là hắn cố ý? vẫn là hắn lại chêu chọc chính mình?

Những lời nói phía sau của Thư Điện Hợp, không sót một chữ nào tiến vào tai của Tuyên Thành, nàng nhất thời không biết nên làm sao, đánh giá người trước mặt không quá đáng tin cậy này.

Tựa hồ hắn không giống những người kia luôn giảng tam tòng tứ đức, so với những xú nam nhân không biết liêm sỉ kia, quá khác nhau. Giống như là khác loại vậy...

"Đi nhanh một chút, Quy Ninh yến lập tức liền muốn bắt đầu rồi, Công Chúa làm nhân vật chính không thể tới trễ." Thư Điện Hợp đi tiến về phía trước một khoảng cách, phát hiện ra Tuyên Thành không có đi theo, trong đầu cũng không nghĩ nhiều liền gọi nàng ấy.

Tuyên Thành hồi lại thần, theo sát bước chân hắn, hỏi: "Ngươi đã bị người nào đánh thua chưa?"

"Chưa từng."

" Ngươi có khi nào cũng không đánh lại người ta chưa?"

"Không có. Công Chúa vì sao lại hỏi điều này?"

"Ha ha, không có gì, chính là muốn nhìn thấy ngươi bị người ta đánh nằm lăn trên nền nhà, mất hết hình tượng."

"...chuyện này...Công Chúa, đời này chắc hẳn là sẽ không có cơ hội nhìn đó đâu."

"Ngươi liền khoác lác chính mình đi." Tuyên Thành nhỏ giọng làu bàu, Thư Điện Hợp nghe được mày đẹp nhíu vào, khóe miệng cười cười.

Sau khi tới Quy Ninh điện, thấy mọi người đều có mặt đông đủ, ngồi bên trong điện rộng rãi là các ca ca tỷ tỷ của Tuyên Thành. Lã Mông vẫn như cũ ngồi trên cao, các Công Chúa được dịp quây quần nói chuyện, nân chén ngọc, thưởng thức sơn hào hải vị, nhất thời nhìn vào thật ấm áp vui vẻ.

Vài vị tỷ tỷ của Tuyên Thành nhìn thấy dung mạo của Phò Mã, đều thèm nhỏ dãi, dù là thành hôn rồi vẫn có thể khắc chế mà vô ý lại gần hỏi thăm, rồi lại vội vã rời đi.

Chỉ có muội muội chưa xuất giá của Tuyên thành Bảo Vinh Công Chúa, mặc dù chỗ ngồi khá xa với Thư Điện Hợp, cũng không trở ngại được nàng ta xao động tâm tư.

Dựa vào việc tuổi của mình còn nhỏ, vờn xung quanh Thư Điện Hợp, ngọt ngào gọi từng tiếng tỷ phu, tỷ phu ngắn, tỷ phu dài, một hồi lại muốn thỉnh giáo tỷ phu bài tập, lại một hồi muốn thỉnh giáo giảng giải câu thơ, lý do này, lý do kia. Tuyên Thành nhìn mà thấy đau răng.

Nhưng nàng tuyệt đối không phải là ghen ghét, chỉ cảm thấy thật chán ghét thôi.

Lã Mông trên cao nhìn thấy được cảnh này, còn nói Bảo Vinh sáng suốt, làm cho nàng ta cứ hướng về Thư Điện Hợp mà thỉnh giáo.

Bảo Vinh được khen ngợi, càng đắc ý vênh váo. Nàng ta quang minh chính đại cũng thôi đi, cử chỉ hoàn toàn đem Tuyên Thành giống như không tồn tại vậy. Tuyên Thành bị chọc tức tới nổ phổi, ánh mắt đều muốn như giết người.

Sau khi ca nhạc qua đi, Lã Mông vì dã lâu chưa gặp mặt các con gái mình nên một chén lại một chén, uống đến có chút say, sau đó vui vẻ mà rời đi, Bảo Vinh vẫn còn dán tại chỗ của Thư Điện Hợp.

Tuyên Thành rốt cuộc không nhìn nổi nữa, tục tiếp đi tới nắm lấy tay của Thư Điện Hợp, như trời quang mà nổi lên sét, đột nhiên trở nên dịu dàng, học ngữ khí ôn nhu lời nói nhỏ nhẹ của Thái tử phi mà nói: "Phò Mã, thời điểm không còn sớm, chúng ta nên trở về sớm một chút, bằng không cửa cung đóng lại, ngươi phải bồi Bản Cung tá túc tại Tê Loan Điện..."

Tuyên Thành dùng ngữ khí quái dị này mà nói chuyện, đừng nói tới người nghe là Thư Điện Hợp có cảm giác gì, đến nàng còn thấy một thân phát tởm.

Bên này Thư Điện Hợp đối phó với một tiểu Công Chúa còn chưa xong, tới tới một Đại Công Chúa, hai người kẹp nàng ở giữa, nàng không quen muốn thu hồi tay của mình đang bị nắm kia, lại bị Tuyên Thành mười ngón tay tương khấu nắm lại thật chặt.

Thư Điện Hợp cảm thấy trong lòng bàn tay phát ra nhiệt, chỉ muốn ngay lập tức muốn buông tay ra, liền nói: "Được, được... chúng ta liền trở về." một tay khác của nàng lại sờ sờ lên đầu của Tuyên Thành.

Tuyên Thành lại nghĩ mình giống như là đang trộm chó vậy, nếu không vì đang ở trước mặt của Bảo Vinh nàng mới giả vờ, giả vịt. Cái tay kia của Thư Điện Hợp, sớm đã bị nàng đập xuống rồi.

Tuyên Thành quay đầu hướng về phía của Bảo Vinh nói rằng: "Tiểu muội, chẳng lẽ còn muốn theo tỷ tỷ, tỷ phu đồng thời hồi phủ Công Chúa sao?" thời điểm nói đến hai chữ tỷ phu, còn cố ý dùng kính ngữ, tuyên bố chủ quyền.

Hai vị Công Chúa ở trong bóng tối muốn đấu khẩu, cuối cùng đều không có ngoại lệ. Tuyên Thành mang tính áp đảo, hợp tình, hợp lý mà đạt được thắng lợi.

Tuyên Thành diễu võ dương oai cùng Thư Điện Hợp rời khỏi đại điện, lưu lại Bảo Vinh đang tức tối cảm thấy không công bằng, giậm chân tại chỗ mà thở phì phò.

Chờ sau khi hai người rời khỏi tầm mắt của Bảo Vinh. Tuyên Thành ngay lập tức nới lỏng tay đang nắm Thư Điện Hợp ra, tránh đi một bước, cùng hắn duy trì khoảng cách.

Nàng ở trong lòng lầm bầm vì hành vi của mình kì quái làm biện giải. Nàng đây là không phải đang tranh giành tình nhân, trên danh nghĩa hắn là người của nàng, coi như chính nàng không thích, ai cũng đừng nghĩ chia sẻ, thân muội muội cũng không được.

Nàng lại vo tròn lòng bàn tay thành nắm đấm, lâm vào trầm tư, không ngừng cảm giác quái dị khi nắm tay Thư Điện Hợp, bản thân nàng cũng bốc lên một tầng mồ hôi. Lớn vậy rồi đây là lần đầu tiên ở bên ngoài mà nàng lại nắm chặt tay một nam tử như vậy.

Tay của Thư Điện Hợp tựa hồ so với tay của Thái tử ca muốn mềm mai hơn rất nhiều, da dẻ cũng không có thô ráp, nắm có chút thích...

Nguyên bản là sau giờ ngọ Tuyên Thành còn phải đi bái phỏng Trưởng Công Chúa, kết quả không nghĩ tới trì hoãn trong cung một khoảng thời gian, liền đã tới tối muộn. May là Thư Điện Hợp có dự kiến trước, sớm phải người đi phủ của Trưởng Công Chúa thông báo một tiếng, nói nàng hôm nay có thể không tới, để người của phủ Trưởng Công Chúa không phải đợi.

Thư Điện Hợp kết thúc nghỉ ngơi sau thành thân, liền tới Hàn lâm viện nhận chức, vì lẽ đó nên việc đi bái phỏng phủ Trưởng công chúa lại phải kéo dài, tìm một thời gian thích hợp khác.

Xe ngựa đã tới Công Chúa phủ, xuống xe chỉ có một người là Tuyên Thành.

Sở ma ma muốn nói cái gì đó, lại bị Tuyên Thành ngăn cản nói Phò Mã ngày mai cần dậy sớm để tới Hàn Lâm Viện, sợ ồn ào đến chính mình, chủ động yêu cầu buổi tối hồi Phò Mã phủ để nghỉ ngơi, chính mình lại cho phép hắn, nói mấy lời qua loa lấy lệ với Sở ma ma.

Sáng ngày hôm sau, Thư Điện Hợp tớ Hàn Lâm viện nhận chức, mặc một bộ lễ nghi phiền phức không nói, nàng là tiến sĩ có thân phận đặc thù, cũng không ai giám nói gì nàng.

cùng nàng thi đậu còn có Phùng Chính, hắn đã sớm tới hình bộ được hơn một tháng. Lúc này nhìn Thư Điện Hợp mới tới nhận chức để làm việc, đem tâm tình của hắn hâm mộ hận không thể chính mình cũng lập tức cưới thê tử, thỏa mái nghỉ sau khi thành thân.

Thư Điện Hợp được chọn làm Phò Mã, cũng chuyển ra khỏi thừa tướng phủ, từ sau hôm hôn yến đó, hai người cũng chỉ gặp mặt có một lần, cũng không có cơ hội ngồi xuống nói chuyện phiếm.

Phùng Chính thật là muốn nghe vài điểm từ chỗ của Thư Điện Hợp, xem nam tử đã thành hôn, so với nam tử chưa thành hôn có gì khác nhau. Lấy đó làm kinh nghiệm, dùng để cân nhắc chính mình sau này thành hôn. Suy đoán ngày mai Thư Điện Hợp sẽ có thời gian rảnh, vì lẽ đó hắn hướng về Thư Điện Hợp mời uống trà.

Thư Điện Hợp không hề nghĩ ngợi gì, liền đáp ứng hắn.

Nhận chức ngày thứ nhất, nàng được tiền bối dẫn dắt, cho quen thuộc sự vụ sau này cần làm.

Hàn lâm viện thị chiếu, tên nghĩa là, canh giữ ở bên trong hàn lâm viện, chờ đợi Hoàng thượng triệu gặp, khi thì vì Hoàng thượng khảo chiếu thư, khi thì thay Hoàng thượng nghị luận sự vụ, công việc đều quây quanh Hoàng thượng. Thời điểm Hoàng thượng không cần, bọn họ liền cũng không có việc gì phải làm.

Nói tới đúng là rất thanh nhàn, lại là chức quan được Hoàng thượng coi trọng.

Sau giờ ngọ nàng vừa từ hàn lâm viện trở về phủ Phò Mã, quan phục cũng chưa kịp đỏi lại, người của phủ Công chúa lại qua mời. Thư Điện Hợp cân nhắc một chút, sợ lại là Sở ma ma tự chủ trương, lấy cớ vừa tiếp nhận sự vụ có chút bận rộn mà từ chối.

Công Chúa phủ mặc dù tốt, cũng không phải chỗ mà nàng thỏa mái mà đặt lưng xuống giường mà ngủ ngon. Nàng quyết định, sau này có cơ hội từ chối đi Công chúa phủ, liền không đi. Công Chúa cũng không muốn gặp nàng.

Vốn cho rằng ngày thứ hai lấy cớ cũng sẽ thuận lợi mà vượt qua. Liền có thể đi gặp Phùng Chính, nhưng nàng cứ có giảm giác trong người quái lạ. Không rõ nguyên do.

Thư Điện Hợp đã tới hàn lâm viện được hai ngày, người quen biết cũng không nhiều, trong hàn lâm việc cung có mười mấy quan chức đều là người già đời cống hiến, hoặc là người trẻ thi đỗ tiến sĩ như nàng, ngoại trừ những người kia bởi vì thân phận của nàng, không có chuyện gì liền bên người mà nịnh bợ nàng, còn một số người nói sau này chính là tình nghĩa đồng liêu, cùng nàng kết thành sơ giao. Bọn hắn nói Tình cờ đang làm việc, hàn huyên mấy câu với nhau cũng là chuyện bình thường.

Nàng đi trên hành lang của hàn lâm viện, đôi khi cũng chạm mặt vài người, cũng có hỏi thăm nhau vài câu rồi rời đi, nàng đang suy nghĩ mấy chuyện, bất thình lình một người suýt chút nữa va vào nàng, hắn tới gần nàng rồi mới biết nàng là ai, vẻ mặt hắn sửng sốt, trên mặt đầy kinh ngạc.

Thư Điện Hợp không quen người này, lông mày của nàng hơi nhướng lên.

Người kia phản ứng lại, vội vàng đè xuống kinh ngạc của chính mình, trên mặt có chút lạnh nhạt, cùng Thư Điện Hợp nói hai câu, ngữ khí qua loa, do dự một hồi, cuối cùng cũng không nói gì, liền vội vàng rời đi.

Thư Điện Hợp ngày càng cảm thấy kì quái, nhìn quan bào cấp bậc của hắn, hẳn là hàn lâm thị đọc, đem nghi vấn trong đầu đi hỏi thăm.

Lương chính Tự, danh tự này quá mức xa lạ, Thư Điện Hợp thực sự là không nhớ ra trước đây có quen biết qua người này hay không, có cùng hắn chạm mặt hay quan hệ gì hay không, càng không thể nhớ tới thực sự chưa từng có ấn tượng gì về người này.

Hướng về phía đối phương vừa nãy thấy mặt hắn lạnh lại. Nàng cảm thấy có gì đó thật khó chịu trong lòng, cũng nghi ngờ một phen tại sao chính mình không biết tình huống gì, mà đắc tội với đối phương sao?

Không biết rõ, cũng không quan trọng, nàng quẳng việc này ra sau đầu. Lương Chính tự cũng không ngờ tai chỗ này gặp được Thư Điện Hợp.

Sau khi Thư Điện Hợp đăng thám hoa lang, hắn cũng biết được Hoàng thượng gả Tuyên Thành Công chúa cho Thư Điện Hợp, chiêu cáo toàn thiên hạ. Hắn biết mình, biết đối phương, luận về góc độ nào, đều có thể đem mình nghiền ép không có mấy phần nổi trội hơn, hắn so với mình càng xứng đáng với Công Chúa hơn.

Hắn cũng vui mừng vì Công Chúa tìm được người xứng đáng, chỉ là từ sâu trong đáy lòng vẫn có một tia không cam lòng.

Ý chỉ của Hoàng thượng đã hạ, chính là ván đã đóng thuyền, hắn vô lực cứu vãn. Hướng về phía hàn lâm viện xin nghỉ, nhà ở uống say ba ngày, tưởng nhớ tình yêu say đắm của mình mà không đạt được kết quả, cũng để đoạn tuyệt nhớ nhung với Công Chúa sau này.

Bây giờ bất ngờ gặp được Thư Điện Hợp, hắn không muốn đem tâm tình hỗn loạn của mình giao du với Thư Điện Hợp giống như đồng liêu, nhưng cũng khó có thể có thái độ tốt đối xử với tình địch của mình, hắn muốn nói hai câu: "Công Chúa là người rất tốt, hi vọng Phò Mã có thể đối xử tử tế với nàng...." nhưng nghĩ lại, chính mình cũng không có tư cách để nói ra những lời này, lại dễ dàng gây hiểu lầm với đối phương, không thể nào làm khác là bỏ đi ý nghĩ, tùy tiện mượn cớ thoát thân.

Tác giả có lời muốn nói:

Tuyên thành: các ngươi đều bị vẻ ngoài của họ Thư kia che đậy, kỳ thực nàng chính là cái người không nhìn ra được phong nguyệt, thật ngốc ngếch.

Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!