Chương 22 Có nguy hiểm

“Hahaha, chuyện này hay cứ để cháu đến xử lý cho!”

Giọng nói của Trương Thiệu Kiệt vang lên ngay sau Kiều Quốc Đào, hắn ta sải bước dí vào Kiều gia.

Sau khi trông thấy Trương Thiệu Kiệt, Bàng Tú Vân không khỏi ngạc nhiên, hỏi “Trương thiếu có cách nào sao?”

Trương Thiệu Kiệt nhàn nhạt đáp “Trước kia chủ tịch ngân hàng Trung Hải Tôn Hưng Chương có cho tập đoàn Trương thị chúng tôi vay hai tỉ.”

“Hai tỉ này là ông ta nhờ ông nội, bà nội tôi mở lời thì ba cháu mới đồng ý nhận đấy.”

“Cháu đi nói ông ta giải quyết chuyện này, chẳng qua chỉ là chuyện nhỏ mà thôi!”

Tề Đẳng Nhàn nghe thấy vậy, chỉ cảm thấy buồn cười. Trong lúc nói chuyện Tôn Hưng Chương và Hoàng Văn Lãng đã nói rằng tập đoàn Trương thị hiện tại đã và đang thu không đủ chi, bất cứ lúc nào cũng có thể phá sản.

Tôn Hưng Chương vốn đã bác bỏ khoản vay của tập đoàn Trương thị từ lâu, giờ qua miệng Trương Thiệu Kiệt lại đổi ngược thành Tôn Hưng Chương cầu xin tập đoàn Trương thị chấp nhận khoản vay.

Nếu là trước kia, tập đoàn Trương thị vẫn còn là doanh nghiệp ưu tú thì còn có hy vọng, nhưng hiện tại thì…

Tề Đẳng Nhàn chỉ có thể lắc đầu.

Mấu chốt là, mấy người Kiều gia vẫn cứ tin lời Trương Thiệu Kiệt mà không nghi ngờ gì, chỉ đâu nghe đó. Điều này khiến hắn khá bất lực.

“Mộng Mộng, em cứ yên tâm làm công việc của mình, mấy cái phiền phức này giao hết cho anh!” Trương Thiệu Kiệt mỉm cười nói.

“Được, cảm ơn anh, anh Trương!” Kiều Thu Mộng gật gật đầu.

Trương Thiệu Kiệt ngoài mặt cười, trong lòng thầm nghĩ “Dù sao qua hai ngày nữa ông đây có lẽ cũng chạy qua Mỹ rồi, trước khi đi làm ầm ĩ một trận cũng chả sao…”

Kiều Quốc Đào vẫn kiên quyết để Tề Đẳng Nhàn đến tập đoàn Kiều thị làm việc, nhưng Tề Đẳng Nhàn vẫn mượn cớ hết lần này đến lần khác.

“Vậy cháu nhất định phải tìm một công việc mà chú thấy hài lòng, nếu không thì vẫn phải đến Kiều gia làm việc! Đây là mệnh lệnh của chú!”

“À… thôi cũng được ạ!” Tề Đẳng Nhàn bất lực gật đầu đáp lại, trong lòng đã bắt đầu cân nhắc.

Hắn không ở lại Kiều gia đợi đến giờ cơm mà đi thẳng đến tập đoàn Hướng thị.

Từ Ngạo Tuyết sẽ ra tay với tập đoàn Hướng thị, ngay cả Ngọc Tiểu Long cũng sẽ nhúng tay vào. Tề Đẳng Nhàn muốn hoàn thành lời hứa với lão Hướng, cũng muốn khiến cho cô nàng cao ngạo như Ngọc Tiểu Long bị vả mặt cho tỉnh hẳn.

“Tôi tìm chủ tịch Hướng!” Tề Đẳng Nhàn đến quầy tiếp tân của tập đoàn Hướng thị, nói thẳng vào vấn đề.

“Đã có hẹn trước chưa ạ?” Nữ nhân viên tiếp tân có chút hoài nghi hỏi.

Tề Đẳng Nhàn đáp lại “Cô nói với cô ấy tôi là người của Hướng Đông Lôi phái đến, cô ấy sẽ gặp tôi thôi.”

Cô gái đã từng nghe qua cái tên “Hướng Đông Lôi”, hơn nữa biết rõ cái tên này là điều cấm kỵ trong công ty. Bị dọa đến mặt hơi tái, không dám tự quyết định, bèn gọi điện thoại báo lên cấp trên.

Ánh mắt Tề Đẳng Nhàn chuyển động, lúc nhìn thấy một người đàn ông trung niên mặt mày ủ rũ mặc bộ vest đen nhăn nheo đi vào thang máy, hơi nhíu mày.

Lúc này, cô gái tiếp tân đặt điện thoại trong tay xuống, sau đó vẻ mặt ngại ngùng nói với Tề Đẳng Nhàn “Chủ tịch Hướng nói…”

“Nói cái gì”? Tề Đẳng Nhàn hỏi.

“Chủ tịch Hướng nói anh cút.” Cô gái tiếp tân xấu hổ nói tiếp.

Sắc mặt Tề Đẳng Nhàn không khỏi trầm xuống. Quả nhiên qua bao nhiêu năm thì Hướng Đông Tinh vẫn không thể tha thứ cho những việc lão Hướng đã làm năm đó.

Nếu như khi đó lão Hướng yên ổn làm ăn, không đi đường ngang ngõ tắt thì Hướng gia tuyệt đối sẽ không chết nhiều người như vậy.

Tề Đẳng Nhàn nhân lúc không ai chú ý lẻn vào lối đi cầu thang bộ. Nếu không phải Hướng Đông Tinh có khả năng sẽ gặp nguy hiểm thì hắn còn lâu mới dùng chiêu này.

Tề Đẳng Nhàn điên cuồng chạy dọc theo cầu thang, thể lực của hắn tốt đến kinh ngạc, chạy bộ còn nhanh hơn cả thang máy!

Không bao lâu đã lên đến tầng 19 ở trên cao nhất.

Trước cửa phòng làm việc của chủ tịch có một chiếc bàn nhỏ, một nữ thư ký xinh đẹp ngồi ở đó, đang kiểm tra tài liệu trên tay.

Tề Đẳng Nhàn đi qua, cô thư ký đó lập tức đứng dậy, cau mày hỏi “Thưa ngài, ngài tìm ai?”

“Tôi tìm chủ tịch Hướng.”

“Xin hỏi đã hẹn trước hay chưa?” Thư ký lại hỏi.

“Vẫn chưa, là Hướng Đông Lôi nói tôi đến.” Tề Đẳng Nhàn đáp.

Thư ký nghe thấy cái tên này sắc mặt lập tức thay đổi, mặt lạnh đi nói “Không phải vừa nãy đã nói rồi sao, mời anh rời khỏi đây!”

Chủ tịch Hướng không muốn nghe thấy cái tên này, vì vậy, mời anh lập từ rời khỏi đây! Nếu không không sẽ gọi bảo vệ lên hoặc trực tiếp gọi cảnh sát đến xử lý!”

Tề Đẳng Nhàn không khỏi bật cười, nói “Bà chủ của cô hiện tại đang gặp nguy hiểm đến tính mạng, cô xác định muốn xử lý tôi trước sao?”

Thư ký sau khi nghe câu này, khuôn mặt càng trở nên u ám hơn, cho rằng Tề Đẳng Nhàn chỉ đang hù dọa.

“Chủ tịch Hướng hiện đang tiếp đón chủ tịch Văn của Nhà máy Điện tử Tinh Tinh, không rảnh gặp anh! Hơn nữa, anh là người do tên phá hoại Hướng Đông Tinh giới thiệu thì chủ tịch càng không gặp anh. Uy hiếp cũng vô ích thôi!” Cô thư ký cứng rắn nói.

Khả năng cách âm của cửa lớn văn phòng rất tốt, nhưng vẫn có một số âm thanh khó phát hiện lọt ra từ bên trong.

Với thính lực của Tề Đẳng Nhàn, trong bán kính 50 mét, hắn có thể nghe rõ ràng tiếng gió, tiếng cỏ, tất nhiên động tĩnh nhỏ này cũng không thoát khỏi lỗ tai của hắn.

Hắn không thèm nói chuyện với thư ký nữa, đi tới đi lui, chùng chân xoay người nhắm về phía cửa.

“Anh muốn làm gì?!” Thư ký giật mình, không ngờ lại có người dám đến đây quậy phá.

Tề Đẳng Nhàn nhấc chân phải, xoay người vặn eo, nhắm chuẩn đạp một cước lên cửa ầm một tiếng, cả cánh cửa bị đá bay vào trong!

“Cái cửa này có kỹ thuật chống đạn chống nổ cao cấp nhất…” Thư ký há to miệng, kinh ngạc đến mức không thốt nên lời.

Bên trong cánh cửa, một người đàn ông quấn đầy thuốc nổ tự chế đứng trước bàn làm việc với khuôn mặt hung dữ, lời lẽ hung ác.

Tiếng cửa bị đá bay làm hai người trong văn phòng giật mình.

Người đàn ông này chính là người đàn ông trung niên trông rất khốn khổ mà Tề Đẳng Nhàn đã nhìn thấy ở tầng một.

Người ngồi sau bàn làm việc chính là Hướng Đông Tinh. Cô ấy mặc áo sơ mi, váy đen chuyên nghiệp, tóc dài được búi lại sau đầu bằng cây bút chì, thể hiện rõ khí chất của một tay chuyên nghiệp. Tuy nhiên, cho dù là tinh anh cũng tuyệt đối không ảnh hưởng đến nhan sắc xinh đẹp của cô ấy.

Nhưng vào lúc này, trông cô ấy lại có vẻ hơi lúng túng.

“Mày không được tới đây, mày tiến lên một bước thì chúng ta sẽ đồng quy vô tận!” Chủ tịch Văn cầm thuốc nổ giận dữ hét lên với Tề Đẳng Nhàn, hai mắt đỏ ngầu như con thú rơi vào khốn cảnh.

Hướng Đông Tinh nhìn Tề Đẳng Nhàn một cái rồi quay đầu lại nói với chủ tịch Văn “Chủ tịch Văn, tôi tuyệt đối sẽ không đồng ý với những chuyện mà ông nói, đây là nguyên tắc!”

“Nhà máy điện tử Tinh Tinh cắt giảm nguyên liệu, dẫn đến các sản phẩm tôi muốn đều không đạt tiêu chuẩn. Đây là do năng lực quản lý của ông, chứ không phải do tập đoàn Hướng thị chúng tôi.”

Chủ tịch Văn quay đầu lại, nghiến răng nói “Hướng Đông Tinh, con ả khốn kiếp nhà mày không chừa cho tao con đường sống nhỏ nhoi nào sao?

Hướng Đông Tinh hờ hững nói “Đường là do ông chọn, không liên quan đến tôi.”

Chủ tịch Văn phẫn nộ nói “Vậy thì cùng nhau đi chết là được!”

Cảnh tượng trong văn phòng khiến cô thư ký nhỏ ngoài cửa sợ hãi run lên, ngồi bệt xuống đất.

Vẻ mặt Tề Đẳng Nhàn bình tĩnh, hai tay đút túi quần, yên lặng quan sát.

“Được thôi, dù sao Hướng Đông Tinh tôi đây có thể sống sót thì coi như là may mắn, mạng nhỏ mà thôi. Tôi chết rồi, vừa hay thuận lợi đi cùng cha mẹ tôi!” Hướng Đông Tinh đột nhiên đập mạnh lên bàn, đột ngột đứng dậy, tưởng như cô ấy mới là người cầm thuốc nổ, khí thế hoàn toàn lấn át chủ tịch Văn.

Chủ tịch Văn sau khi nghe lời này, sắc mặt tái nhợt, tâm tình càng thêm kích động…

“Đúng là một người phụ nữ còn mạnh mẽ hơn cả đàn ông!” Tề Đẳng Nhàn thấy vậy, không khỏi chậm rãi rút tay ra khỏi túi quần.


Bạn có thể dùng phím mũi tên hoặc WASD để lùi/sang chương.



COMMENT



Please Register or Login to comment!